Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 197: Có được có mất




"Có gì mà không dám?" Ngọc Tam gia thấy được chút ẩn ý phía sau hai câu kia, nhất thời nhảy dựng lên: "Tiết Lãnh, một lát nữa trở về chuẩn bị một chút, đưa ta tới Mính Yên lầu, xem hắn có cái quỷ kế gì, chẳng lẽ lão tử sợ hắn sao? Ta dù sao cũng là một đại anh hùng, đại hào kiệt!"

Tiết Lãnh, Tiết Phi quay mặt nhìn nhau không dám mở miệngu gì. Chứng kiến cảnh này, cả hai người đều sớm biết có muốn cũng không được nữa rồi. Tam gia nhà mình tính tình xốc nổi, một chút cũng không nhịn. Trừ phi lão không nghe không thấy, còn không dù biết rõ tối nay tiến vào, sáng mai đầu có thể không còn trên cổ, lão vẫn nhất định không bỏ qua, nhất định phải nhúng tay vào! Hơn nữa hiện giờ cả gia tộc ở đây chỉ có mỗi Tam gia, đúng là trong núi không còn cọp, khỉ cũng trở thành đại vương. Tiểu công chúa mặc dù đang ở đây nhưng rõ ràng là không thể lay chuyển được Ngọc Tam gia. Nghĩ vậy hai người không khỏi đồng thanh thở dài!

Gia chủ à, lão nhân gia phái ai khác tới Thừa Thiên không được sao? Tự dưng lại để vị tổ tông này tới đây, thật là muốn giết người mà. Người này cho ra khỏi nhà mà không có ai kìm chế, khả năng rước họa vào thân luôn là rất lớn, không những thế còn có thể ảnh hưởng tới uy tín cả gia tộc không chừng.

Tràn ngập một khối lửa giận hừng hực trong lòng cộng với tâm lý đại thắng cổ vũ, Ngọc Tam gia hùng hùng hổ hổ bạo khí phát tán mạnh mẽ chạy thẳng tới khách điếm nơi Nam Cung gia tộc đang trú ngụ. Lão không nói một lời, đá mạnh một cái, cánh cửa to đùng của khách điếm bay thẳng vào trong, sau đó hùng hổ đi vào đập phá bàn ăn lung tung khắp nơi.

Nam Cung Thiên Hổ cũng là một người tính tình giống hệt Ngọc Tam gia, vốn đã sớm xem Ngọc Mãn Thiên không vừa mắt, báo hại mình trốn tránh trong phòng Nam Cung Thiên Long mấy lượt, giờ lại thấy hắn ta chạy tới đây phá phách không coi ai ra gì, hừng hực lửa giận xông thẳng ra. Nhìn hai người lúc này giống như hai con trâu chọi chỉ đợi tín hiệu của chủ trò để xông vào nhau. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Đồng loạt hai tiếng rống cùng ngân lên, hai đối thủ lao thẳng vào nhau giống như thiên lôi gặp địa hỏa, rồi sau đó liên tục là tiếng bịch bịch, bang bang vang lên. Cả hai người đều chỉ công mà không thủ, ngươi đánh ta một quyền, ta liền đánh lại ngươi một quyền. Đều là tuyệt đỉnh cao thủ, tung hết sức ra để đánh nhau giữa khách điếm, đủ biết không khí náo loạn tới mức nào.

Nhưng trận đấu cũng chỉ kéo dài độ nửa canh giờ, tình hình thắng thua nhìn qua đã hiểu ngay rồi. Nam Cung nhị gia mặt đỏ như gấc, ngã lăn trên mặt đất, cẩm bào trên người đã bị xé nát vụn, lộ ra một thân thể da thịt vừa xanh vừa tím, lại lồi lõm nhiều chỗ. Hắn nằm trên mặt đất thở hồng hộc từng ngụm từng ngụm, đôi mắt mặc dù vẫn bắn ra chiến ý cuồng nhiệt nhưng rốt cuộc cố gắng mấy cũng không đứng lên được nữa.

Ngọc Tam gia thế như Thái Sơn, ngửa mặt đắc thắng cười lớn mắt hùm mở to của lão giờ nhìn như mắt mèo, trên mặt chỗ xanh chỗ đỏ, trên đầu cũng lộ rõ mười mấy cục u lồi lên, giống như đầu của Phật Thích ca mâu ni, một thân cẩm bào giờ cũng trông không khác gì y phục của một tên khất cái, khóe miệng lộ vài vết xanh tím. Thân thể lão giờ đau đớn khắp nơi, hơi thở mệt nhọc nhưng trong miệng vẫn không ngớt ha ha nói 'đã quá đã quá'!

Nói vậy trận đấu này dù sao cũng khiến Ngọc Tam gia cảm thấy thoải mái, lúc hắn rời đi cũng không giấu nổi ánh mắt pha chút lưu luyến nhìn Nam Cung Thiên Hổ.

Buổi tối, Lăng Thiên cởi trần nằm trên giường, nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm nay cảm thấy trong lòng như loạn lên, tê dại một chút, không khỏi có chút bế tắc, không biết bắt đầu thế nào. Ánh trăng vẫn êm ái lẳng lặng chiếu vào từ cửa sổ, soi lên giường, lộ ra một mảnh nhũ bạch tinh khiết như ảo mộng. Lăng Thần giống như một con mèo nhỏ, cuộn tròn lại trong lòng Lăng Thiên, nàng sớm đã tiến nhập mộng đẹp rồi, không biết đang mơ tới cái gì mà trên mặt lộ vẻ tươi cười hạnh phúc ngập tràn, đôi tay ngọc ôm chặt cổ Lăng Thiên.

Chính mình là người an bài cho Ngọc Tam gia triển khai trận đánh liên hoàn với tứ đại thế gia, dù gì cũng là một trò bậy mình đạo diễn. Tuy vậy, cho dù Ngọc gia chủ Ngọc Mãn Lâu biết chuyện này, không chừng cũng không phản đối!

Nên hiểu rằng trong mọi việc luôn có người được người mất, mà bản thân mỗi người cũng có cái được cái mất. Lăng Thiên dù là lợi dụng sự lỗ mãng của Ngọc Mãn Thiên để chèn ép thế lực khắp nơi, cái này đương nhiên đồng thời làm suy yếu đi thế lực mấy đại thế gia đang ở Thừa Thiên, tuy nhiên nó cũng đồng thời mang danh tiếng của Ngọc Gia đẩy lên tận trên đỉnh núi!

Ngọc Gia quả không hổ là ngàn năm đệ nhất thế gia! Một gia tộc chỉ tùy tiện đưa ra một vị võ si Ngọc Tam gia lại có thể dễ dàng đánh bại lần lượt các đệ nhất cao thủ của các đại thế gia khác, không những thế, còn không cho họ cơ hội hoàn thủ! Hết buổi tối nay, tất nhiên trong lòng mọi người sẽ xuất hiện một vị anh hùng mới. Danh tiếng của Ngọc Gia cũng đương nhiên nhờ sự kiện này mà được nâng lên một bậc mới. Cái này thực sự cũng không phải là điều Lăng Thiên hy vọng được chứng kiến!

Tuy nhiên với Lăng Thiên chuyện này không thể không làm. Thứ nhất, các đại thế gia đều đang tụ tập ở Thừa Thiên, cục diện mẫn cảm đến cực điểm. Mỗi nhà này đều có một loại ý niệm trong đầu, lão tử là thiên hạ đệ nhất, hơn nữa, giữa các đại thế gia đều tồn tại những quan hệ sống phức tạp, đa phần trải qua ân oán tích tụ nhiều năm dồn lại. Do đó, nếu không có khả năng áp chế bản thân, tại Thừa Thiên sớm đã nổi lên một trận phong ba bão táp rồi. Chỉ cần hai nhà bất kỳ trong nhóm này xảy ra xung đột, hoàn cảnh mẫn cảm tột độ này chắc chắn sẽ cộng hưởng để khiến cho tình hình phát triển nhanh chóng và mạnh mẽ. Cục diện đến lúc đó không thể vãn hồi được. Chính vì vậy, Lăng Thiên phải tìm cách khiến thực lực của họ suy yếu đến mức khả năng của mình có thể khống chế được! Điểm cuối cùng, Lăng Thiên muốn rời con mắt của các đại thế gia đi chỗ khác, mà hiện nay mục tiêu Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam gia đương nhiên là lựa chọn cực kỳ thích hợp!

Mà sau khi Ngọc Mãn Thiên gây nên một trận náo loạn như vậy, ít nhất các đại thế gia đều vì kiêng dè đệ nhất cao thủ này sẽ bảo trì thế cục hiện tại. Chuyện này đương nhiên đưa tới một kết cục, chỉ cần có Ngọc Mãn Thiên, đại biểu cho Ngọc gia, có mặt tại Thừa Thiên thành ngày nào thì ngày đó những thế gia kia sẽ không dám tùy ý làm càn! Chí ít thì cũng không thể thích gì làm nấy như trước đây được.

Mặt khác, còn có một chỗ tốt nữa là, Lăng Thiên mặc dù chưa nhìn thấu thực lực của các đại thế gia nhưng cũng có được một chút kiến thức đại khái. Điều hắn tiếc nuối nhất lúc này chính là chỉ vì an ủi Ngọc Băng Nhan mà bỏ lỡ cơ hội nhìn qua Tây Môn thế gia. Bản thân Lăng Thiên đối với cái gì gọi là Tây Môn Thanh Đại tài tử kia cực kỳ tò mò, thực sự muốn biết xem đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào mà lại lấy một cái danh tự cổ quái như vậy!

Mà hôm nay Ngọc Tam Gia sau khi đại phát thần uy một trận đã đời, cảm thấy vô cùng cao hứng, hiển nhiên chỉ muốn tìm đến Lăng Thiên để khoe khoang công trạng, kỳ thật lý do khoe khoang chỉ là phụ, cái chính là muốn lấy lòng hắn để được uống rượu. Được ba tuần rượu, Lăng lão phu nhân cùng lão gia tử Lăng Chiến cũng chạy lại cùng Ngọc Mãn Thiên hàn huyên một phen, sau đó cũng lập tức cáo từ, trước khi đi không quên dặn dò Lăng Thiên chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa tiến cung chúc mừng Lăng Nhiên cô cô mới có tin mừng.

Nghe được câu "tin mừng" kia, Lăng Thiên sửng sốt một hồi, trong lòng suy nghĩ một chút, chuyện Lăng Nhiên có thai làm hắn đột nhiên nghĩ tới chính mình cùng Thừa Thiên hoàng thất còn có một mối quan hệ khá lợi hại thông qua người cô này. Kế hoạch trọng đại của hắn sắp tới cũng sẽ có liên quan mật thiết tới mối quan hệ này, thậm chí cả Kiểu Nguyệt công chúa, hơn nữa cô cô giờ này không hiểu sao lại có thể hoài thai một lần nữa sau bao nhiêu năm cố gắng đều không được? Chuyện này không biết phải xử lý thế nào cho phải? Một bên là thân nhân, một bên là sự nghiệp, thật sự là một lựa chọn khó khăn m

Lăng Thiên nhắm mắt lại, trong lòng thở dài một tiếng. Rốt cục không còn muốn bị phiền lòng chuyện này nữa, thôi thì mặc kệ nó, đến đâu hay đến đó. Nghĩ nhiều như vậy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.

Đang muốn nhắm mắt buông bỏ mọi suy nghĩ để thiếp đi một lúc thì đột nhiên một ý niệm bùng nổ trong đầu khiến Lăng Thiên không khỏi toát mồ hôi hột. Lăng Thiên đột nhiên nhớ tới chính bản thân mình khi còn ở trong bụng mẫu thân đã từng gặp chuyện bị người hạ độc dược. Mình chỉ là một kẻ thừa kế của Lăng thị gia tộc vậy mà đã nhận được nhiều "sủng ái" đặc biệt như vậy, giờ đây cô cô Lăng Nhiên lại đang hoài thai con của đương kim hoàng đế, liệu có thể gặp phải chuyện này hay không?

Lăng Thiên biết rất rõ, cô cô Lăng Nhiên vẫn luôn canh cánh bên lòng chuyện không thể sinh hạ cho hoàng đế một vị hoàng tử, giờ đây hoài thai hài tử đương nhiên là mang theo mười hai vạn phần hy vọng cùng ký thác, nếu lúc này có người dùng âm mưu quỷ kế ám hại hài tử, chỉ sợ cô cô sẽ không thể chịu nổi sự đả kích này! Với tính cách của Lăng Nhiên thì tuyệt đối không chịu nổi!

Giờ nghĩ và nói gì cũng vô dụng, tốt nhất phải tiến cung một lần. Lăng Thiên nhắm mắt lại, trong lòng lại âm thầm suy tính.

Sau một buổi tối túy lúy, Ngọc Mãn Thiên giờ này có các vàng cũng không dám chờ Lăng Thiên mang theo rượu ngon đến đây ân cần thăm hỏi, ngay từ sáng sớm, lão liền thúc dục huynh đệ Tiết Lãnh, Tiết Phi hai người nhanh chóng thu thập hành lý, đi đến Mính Yên lâu. Tự nghĩ mình giờ này dù sao cũng đã trở thành đệ nhất đại anh hùng của khắp lục địa này, vậy phải tới Mính Yên lâu, nơi nổi danh nhất Thừa Thiên thành để trải nghiệm thêm một chút.

Tiết Lãnh dù sao cũng không thể tránh được, sau khi xin chỉ thị của Ngọc Băng Nhan, rốt cục quyết định cùng đi Mính Yên lâu với Ngọc Mãn Thiên. Ngọc Băng Nhan dù sao cũng chưa có một thân phận gì chính thức công khai, nên cũng chỉ mượn lý do không thể đi cùng để lưu lại Lăng Phủ.

Ngọc Mãn Thiên Ngọc Tam gia ngẩng đầu ngạo nghễ bước đi, phía sau là một đám hộ vệ của Ngọc gia, nhìn kẻ nào cũng lộ rõ vẻ mặt chán nản, rầu rĩ. Các nữ hộ vệ đương nhiên đi theo Ngọc Băng Nhan tới Lăng phủ, nhưng Tiết Phi cùng các nam hộ vệ toàn bộ lại đều bị phân phái đến bên Ngọc Mãn Thiên, điều này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng

Thế nhưng, ai cũng không thể ngờ rằng Ngọc Tam gia dậy sớm như vậy mà cũng không phải là người đầu tiên đến Mính Yên lâu. Nam Cung thế gia mới là những nhân vật đầu tiên xuất hiện nơi đây. Điều này khiến cho Ngọc Mãn Thiên cảm thấy vô cùng buồn bực, cơ hồ lại muốn đi tìm Nam Cung Thiên Hổ đại chiến thêm một trận nữa!

Chuyện là sau một trận đánh để đời ngày hôm qua, Nam Cung thế gia nhận được tin tức về đại tiệc rượu anh hùng thiên hạ tại Mính Yên lâu, tất cả mọi người đều không ngừng bàn tán. Đúng lúc này, Nam Cung Ngọc lên tiếng: "Nếu đúng là Mính Yên lâu tổ chức đại tiệc với sự tham gia của toàn bộ anh hùng thiên hạ thì sẽ không có vấn đề gì! Tất cả mọi người đều rõ, một khi xảy ra vấn đề, Mính Yên lâu và thậm chí cả Thừa Thiên đế quốc cũng đều trở thành mục tiêu công kích của cả thiên hạ. Trên toàn đại lục này, vô luận là quốc gia nào hay thế gia nào đi nữa, ngay cả Ngọc gia, cũng không thể đỡ nổi sự trả thù của cả thiên hạ, vậy nên sẽ không ai dám giở trò tại nơi đây. Hơn nữa, với tính cách của vị Ngọc Tam gia kia, nhất định sẽ là người nôn nóng nhất muốn tới Mính Yên lâu, mà chỉ cần hắn tiến vào thì những thế lực khác đương nhiên cũng không muốn bị yếu thế, tất nhiên cũng tiến vào theo. Nếu chúng ta cứ chần chừ không quyết, trở thành người đến cuối cùng thì sẽ bị thiên hạ chê cười, không bằng bây giờ chớp thời cơ, trở thành người đầu tiên có mặt! Tỏ rõ cho thiên hạ thấy Nam Cung thế gia chúng ta không tầm thường như bọn họ!"

Nam Cung Thiên Long vỗ tay khen ngợi, liên thanh nói ý kiến hay. Chính vì vậy mà ngay từ chiều hôm qua, đoàn người của Nam Cung thế gia đã tiến vào nơi đây, ngay cả Nam Cung Nhị gia đang bị trọng thương cũng mạnh mẽ gắng gượng tự đi vào Mính Yên lâu. Ngọc Mãn Thiên tuy rằng hối hả từ sáng sớm, nhưng rốt cuộc vẫn là chỉ là người đến thứ hai.

Quyển 3