Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 194: Tới tận nơi gây chuyện




Trong lòng dù buồn bã vô cùng nhưng Ngọc Băng Nhan lại cảm thấy may mắn một chút. May mắn mạng ta không sống lâu nữa, nếu hai nhà động đao binh thì mình phải làm gì bây giờ?

Lăng Thiên thấy tâm tình của nàng chậm rãi ổn định rồi liền khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Tốt rồi. Đừng khóc nữa con mèo nhỏ mít ướt ơi. Huynh còn phải đi xem Tam Thúc của muội đánh nhau với người ta kìa..."

Nào biết được Ngọc Băng Nhan vừa nghe những lời này liền ôm hắn chặt hơn: "Không cho đi. Với võ công của Tam Thúc tuyệt đối không có vấn đề gì. Nhìn khắp Thừa Thiên Thành này không một ai có thể là đối thủ của Tam Thúc cả. Đây cũng là lý do chính thức muội không giận. Huynh thật ngốc, thật ra chuyện này huynh lợi dụng Ngọc Gia chúng ta nhưng mà Tam Thúc cũng mượn cơ hội này hướng đến thiên hạ tuyên bố sự cường đại của Ngọc Gia. Cuối cùng ai đạt được nhiều chỗ tốt nhất cũng không biết à."

Lăng Thiên cười lớn: "Điều đó là đương nhiên. Nếu với võ công của Tam Thúc muội mà còn bị thiệt nữa thì ta sẽ không khích hắn đi làm gì. Nha đầu ngốc." Vừa nói vừa véo nhẹ lên mũi của Ngọc Băng Nhan một cái.

"Hừ!" Ngọc Băng Nhan hừ một tiếng, thay đổi một tư thế khác trong lòng hắn: "Đã như vậy thì sao huynh còn muốn đi..."

Lăng Thiên không nhịn được thở dài một tiếng: "Huynh vẫn muốn đi xem thực lực của bọn họ mà. Nha đầu ngốc của huynh à..."

Ngọc Băng Nhan cười cười xấu hổ, từ trong lòng hắn đứng lên. Đột nhiên nhớ lại mình vừa rồi khóc một trận thật lớn, cảm giác có chút không có ý tứ: "Vậy kẻ ngốc này mau bước ra ngoài đi. Đừng ở chỗ này làm phiền bổn cô nương." Suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu: "Lăng Thần tỷ tỷ và Huyên Huyên tỷ tỷ sẽ không cười người ta chứ?"

Lăng Thiên cười lớn: "Sẽ không đâu..." Nhìn thấy gương mặt Ngọc Băng Nhan lộ ra một nụ cười yên tâm mới nói tiếp: "Các nàng đã cười rồi nên không cười muội lần nữa đâu..."

Khuôn mặt xinh xắn của của Ngọc Băng Nhan đỏ ửng: "Tất cả tại huynh tại huynh! Bây giờ muội phải làm gì..."

Lăng Thiên chớp mắt nói: "Lương phan." Lời vừa dứt thì bên hông đau đớn khiến hắn nhe răng ra, trong lòng thầm nghĩ mẫy tiểu nha đầu này đều cùng một sư phụ dạy dỗ sao? Ngay cả thủ thế nhéo người lại giống nhau như đúc? Đều dùng hai đầu ngón tay nắm một điểm rồi dùng sức quay tròn ba trăm sáu mươi độ...

Xoa xoa phần eo bị nhéo, Lăng Thiên nhe răng nhếch miệng di ra liền nhìn thấy vẻ mặt ranh mãnh của Lăng Thần và Vệ Huyên Huyên liền quát lớn một tiếng: "Cười cái gì mà cười? Còn không mau đi an ủi tiểu muội muội đi. A...... Thật đau.."

Hai nàng cười duyên một tiếng cùng nhau tiến vào phòng, tiếp theo trong phòng truyền ra âm thanh cười đùa của hai nàng và tiếng xấu hổ quẫn bách của Ngọc Băng Nhan. Lăng Thiên cười ha ha đi ra ngoài.

Trải qua chuyện này Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan đều cảm giác được mối quan hệ của hai người lại tiến thêm một bước dài. Dường như một số chướng ngại cản trở giữa hai người đã biến mất không còn chút nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chờ khi Lăng Thiên đi đến nơi ở của Tây Môn thế gia thì đã nhìn thấy Ngọc Tam Gia đang tức giận từ bên trong đi ra. Hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi vẻ mặt chán nản đi sát theo sau. Trên mặt của Ngọc Tam Gia nhiều hơn một vết bầm, bất quá gương mặt của Ngọc Tam Gia có một hàm râu quai nón che bớt rồi, không chú ý sẽ không nhìn thấy vết bầm kia.

Chuyện của nơi này đã xong rồi, từ bên trong truyền ra một tiếng rên rỉ. Không biết là đệ nhất cao thủ của Tây Môn thế gia hay là đệ nhị cao thủ đây? Dù sao thì chắc cũng bị thương không nhẹ.

Ngọc Mãn Thiên thấy Lăng Thiên đ đến liền cảm thấy ngoài ý muốn: "Tiểu tử kia. Đây là nơi có thể nguy hiểm đến tánh mạng, ngươi còn đến làm gì?"

Lăng Thiên với một bộ dáng thở hổn hển nhảy từ trên ngựa xuống: "Một mình Tam Gia đi đến đây khiến cho Lăng Thiên không yên lòng chút nào nên mới đi theo. Có lẽ có thể giúp ngài được một phần nào. Ta vừa phái người báo tin cho phụ thân ta rồi, phỏng chừng một đại đội binh mã sẽ đến ngay nên Tam Gia không cần lo lắng!"

Hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi đứng một bên trừng mắt nhìn hắn. Cái gì mà 'một mình Tam Gia đi đến đây?' Chẳng lẽ hai huynh đệ chúng ta không phải là người sao? Thật đáng giận mà.

Ngọc Mãn Thiên nghe vậy rất cảm động, nhìn Lăng Thiên thật lâu không nói ra một lời nào. Đột nhiên vỗ lên bờ vai của Lăng Thiên vài cái như muốn đánh gãy xương vai: "Tốt. Huynh đệ tốt! Quả nhiên rất có ý tứ. Trách không được đại ca của ta lại coi trọng ngươi như vậy!" Dừng dừng lại mới nói tiếp: "Huynh đệ. Ngươi là người tốt. Nhưng mà ta sẽ không dùng đến binh lính của phụ thân ngươi đâu. Những con tôm nhỏ bé ấy sao lọt vào mắt Tam Gia ta được!"

Xoay người lại nói với Tiết Lãnh Tiết Phi: "Các ngươi nhìn đi. Cái này gọi là nghĩa khí đấy. Hiểu chưa hả? Nhìn bộ dáng các ngươi Tam Gia ta muốn đánh thêm. Các ngươi không giúp thì thôi lại còn đi ngăn cản Tam Gia nữa. Một cặp hỗn đản."

Trong lòng Lăng Thiên khẽ chuyển. Vừa rồi Ngọc Mãn Thiên vô tình nói một câu khiến cho hắn chú ý: "Trách không được đại ca ta lại coi trọng ngươi như thế." Những lời này Lăng Thiên ngẫm nghĩ một hồi lâu, từ trong đó hiểu ra rất nhiều ý tứ nên khóe miệng không nhịn được khẽ nhếch lên. Thì ra là thế, trách không được Ngọc Gia đột nhiên lại đến Thừa Thiên.

Trong lòng hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi rối lên: "Nếu không phải tiểu tử này chia rẽ thì sao ngài lại có hành động điên cuồng một mình đi đánh nhau với các đại thế gia chứ? Vì sao bây giờ hắn lại trở thành người tốt mà hai huynh đệ chúng ta luôn trung thành và tận tâm lại trở thành hỗn đản? Thật sự là không biết xấu hổ. Không thể nói lý được.

"
Tam Gia. Tiếp theo chúng ta đi nhà nào đây? Thật không cần binh mã phụ thân ta giúp đỡ sao?" Lăng Thiên hỏi. Thật ra không hỏi cũng biết cách nơi đây không xa chính là nơi ở của Đông Phương thế gia. Tiếp tục đi về trước một đoạn nữa chính là nơi của Bắc Minh thế gia. Sau đó vòng qua Mính Yên Lâu chính là khách sNam Cung thế gia đang ở.

Quả nhiên, bàn tay to lớn của Ngọc Tam Gia phất lên: "
Phía trước chính là nơi ở của đám người Đông Phương thế gia sao? Tìm bọn họ đi..."

Trong lòng Tiết Lãnh không cam lòng bị Lăng Thiên dắt mũi đi như vậy liền tiến lên nói: "
Tam Gia. Thật ra còn có một nhân vật so với tứ đại thế gia kia còn đáng khiêu chiến hơn. Võ công của tứ đại thế gia kia có chút yếu đuối?"

Quả nhiên, Ngọc Mãn Thiên cảm thấy hứng thú dừng lại hỏi: "
Là ai? Nhân vật lợi hại nào?"

Tiết Lãnh cười gian nhìn về Lăng Thiên một cái: "
Thiên hạ đệ nhất tài phiệt Tiêu Gia đang ở Lăng Gia đó thôi. Tam Gia cần gì đi tìm chỗ xa?"

Hai huynh đệ Tiết Lãnh Tiết Phi nhìn Lăng Thiên nở nụ cười đắc ý. Tiểu tử ngươi gây ra họa bây giờ họa đổ lên đầu nhà ngươi thì ngươi làm sao? Đứng yên nhìn sao?

Bọn họ không hề biết ngay khi Tiết Lãnh nói ra những lời này thì Lăng Thiên muốn ôm hôn hắn một cái. Thật sự là ý tốt mà, ta sao lại không phát hiện hai huynh đệ này thông minh vậy? Vì thỏ không ăn cỏ gần hang nên khi Lăng Thiên khai chiến Lăng Thiên không nói đến Tiêu Gia. Trong lòng còn đang rầu rĩ không biết phải làm sao mới kéo Tiêu Gia và được. Nếu như các thế lực khác đều bị yếu đi thì chỉ còn duy nhất Tiêu Gia mà thôi. Điều này là chuyện Lăng Thiên không muốn nó xảy ra chút nào.

Lăng Thiên thật không nghĩ đến vấn đề mình đang đau đầu như vậy mà Tiết Lãnh tự cho bản thân thông minh đã nói ra. Thật đúng là đang muốn ngủ có người đưa chiếu tới, đang đói liền phát hiện trên trời rơi xuống một cái bánh thật lớn. Cơ hội tốt như vậy thì sao có thể bỏ qua?

Nhưng Ngọc Tam Gia lại có chút do dự: "Như vậy không tốt lắm? Dù sao bọn họ ở tại Lăng Gia, cũng phải cấp cho huynh đệ Lăng Thiên mặt mũi chứ?"

Lăng Thiên cười lớn, vung tay lên có vẻ hợp tình hợp lý: "
Tam Gia sao lại nói vậy? Luận bàn võ học thì cần gì nể mặt tiểu đệ chứ? Tiểu đệ đồng ý vô cùng. Ha ha... Chờ Tam Gia đánh xong mấy nhà này thì Tiêu Gia kia bất kỳ lúc nào Tam Gia muốn đều có thể đến. Đúng rồi, bọn họ rất đông người. Để ta tìm thêm một vài người giúp sức nháNgọc Mãn Thiên mừng rỡ: "Huynh đệ ngươi thật tốt. Chúng ta đơn đả độc đấu chứ không phải là quần ẩu nên không cần phiền toái tiểu tử ngươi. Tam Gia nhìn ngươi càng ngày càng thuận mắt. Nhất là trong nhà ngươi còn có thượng đẳng... Ách ách!" Vài tiếng ách ách vang lên thật xấu hổ. Hiển nhiên Ngọc Tam Gia muốn nói trong nhà ngươi còn có rượu ngon thượng đẳng kia nhưng đột nhiên nhớ đến ngày hôm qua mình đưa ra yêu cầu nhưng tiểu tử này lại không đồng ý liền đem câu tiếp theo nuốt vào bụng.

Xưng hô của Ngọc Tam Gia chính là một vấn đề nghiêm trọng. Có lúc luôn miệng gọi tiểu huynh đệ nhưng lại xưng là Tam Gia. Bất quá hắn lại bị câu nói của mình khiến trong lòng nhớ lại chuyện buồn. Nghĩ đến chuyện của Lăng Thiên chiều qua liền trừng mắt tên huynh đệ thân thiết này một cái. Trong ánh mắt có chút u oán khiến cho Lăng Thiên rùng mình. Gương mặt đầy lông tóc của Tam Gia lại lộ ra một ánh mắt như vậy thật sự là...

Đảo mắt đã đi đến trước của Đông Phương thế gia. Ngọc Tam Gia không đợi thủ vệ lên tiếng đã vươn tay ra: "Gọi tiểu tử Đông Phương Kinh Lôi ra đây gặp Tam Gia ta!"

Một tên thủ vệ có cục thịt thừa thật lớn trên mặt khiến cho gương mặt thoạt nhìn thật hung hãn, vừa nghe Ngọc Mãn Thiên nói vô lễ vậy liền nổi điên: "Là tên nào có dũng khí đến trước cửa Đông Phương thế gia giương oai? Tam Gia? Ta chửi... Lão tử đây cũng là đại gia đây này!"

"Súc sinh đáng chết." Tam Gia tức giận vô cùng, đột nhiên tát ra một bạt tai với tốc độ thật nhanh đánh lên trên gương mặt của hắn.

Quyển 3