Việc này không cần phải so sánh, chính mình hôm nay nhất định là đã để tiếng xấu muôn đời, chính mình kể ra cũng là một đại cao thủ trên toàn thiên hạ, cũng là nhân vật đại danh lừng lẫy dĩ nhiên lại chủ động đến tìm một gã văn nhược thư sinh không chút võ công để luận võ.. Khi dễ người như vậy cũng đáng ư? Ngọc Mãn Thiên đột nhiên cảm thấy chính mình rất hèn hạ. Quá vô sỉ. Thật sự là quá vô sỉ. Sao lại như thế được?
Giờ phút này, Ngọc Mãn Thiên lần đầu tiên trong đời cảm thấy cái gì gọi là tiến thối lưỡng nan. Đột nhiên cảm giác chính mình tựa như là một kẻ ngu, mười phần ngu ngốc. Từ miệng đại ca đã biết người này bất phàm, lợi hại như thế nào nên không phục chạy đến, nhưng lại không biết rõ rốt cuộc người ta bất phàm về cái gì. Đi tới đi lui hai ngàn dặm đường, cưỡi ngựa xóc ê cả mông. Ngọc Mãn Thiên có chút khóc không ra nước mắt, hơn nữa lại còn gặp phải hai người điên nọ. Trong đời lần đầu tiên bị đánh bại, mặc dù là cố đánh cho đã nghiền. Ôi. Thật sự là khổ.
Bây giờ chính mình nên làm cái gì bây giờ. Luận võ. Đó là ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ đến, đối phương ngay cả lực hoàn thủ một chút cũng không có, như vậy so chiêu cái rắm. So thi từ ca phú cầm kỳ thi họa. Như vậy tốt hơn hết là trực tiếp lấy cái mạng già của mình cho nhẹ nhàng khoan khoái.
Đương nhiên, Lăng Thiên khẳng định là sẽ cấp cho Ngọc Tam Gia một cơ hội xuống đài. Chứng kiến thân hình to lớn của Ngọc Tam Gia cứ như vậy mà ngơ ngác đứng đó, bộ dáng ủy khuất tay chân luống cuống như tiểu hài tử, Lăng Thiên mạnh mẽ nhịn cười ra khỏi miệng, song nhãn thiểm" Nói đi thì có nói lại, không nói đến so với thử cái gì, riêng việc Ngọc Tam Gia đường xa mà đến, Lăng Thiên trước tiên nên tử tế chiêu đãi đã. Lăng Thiên nơi này cũng không có đồ vật gì hay có thể lọt vào pháp nhãn của Tam gia, hảo tửu thật ra vẫn còn vài vò, chỉ là không biết Tam gia có hứng thú hay không."
Nghe nói có hảo tửu, Ngọc Tam Gia lập tức liền tỉnh thần, theo tiềm thức quơ quơ hai cái vò rượu không đang cầm trong tay, nhất thời mở miệng:" Loại rượu này... Ách, ngươi còn có hả? Sao ngươi không nói sớm hả. Ở đâu, ta giúp ngươi đi lấy."
Trong lúc đó, trên mặt Ngọc Tam Gia cực kỳ nhanh chóng biến hóa, nguyên vốn có chút xấu hổ, một câu còn chưa dứt đã biến thành vẻ tham lam, mang theo vài phần lấy lòng, nước miếng ướt át. Đầu lưỡi thô to vừa mới hưởng qua rượu ngon cũng không khỏi duỗi ra, liếm vòng quanh trên dưới môi một vòng.
Ngọc Băng Nhan có chút cười đau bụng. Tam thúc nhà mình quá thể, thật bực là bây giờ không thể không nhận thân a, thật là dọa người đi. Nguồn: http://truyenfull.vn
"Hừ" Lăng Đại công tử lộ ra thần sắc khinh thường, "cái này đâu tính là hảo tửu.. Cái này chỉ dành cho hạ nhân uống, tiểu sinh nơi này hiển nhiên còn có loại tốt hơn."
Ngọc Mãn Thiên đã quên mất chính mình mới vừa rồi còn xấu hổ ngượng ngập, nhất thời từng bước tiến tới tiếp cận Lăng Thiên. Tựa hồ có chút không có ý tứ xoa xoa tay." Ha ha ha ha, huynh đệ, ngươi.... Thật sự là..." Ngọc Tam Gia kích động dĩ nhiên xưng huynh gọi đệ, hồn nhiên quên mất chính mình đến đây tìm người ta gây phiền toái.
"Là thiệt hay giả, Tam gia cứ ngồi, ta đi mang rượu tới." Lăng Thiên xoay người đi.
"A." Ngọc Tam Gia giơ tay chụp một cái lên vai Lăng Thiên, cười ha ha:" Hảo. Huynh đệ đã có ý tứ. Nhớ nên cầm vài vò đến."
Lăng Thiên cười ha hả xoay người đi. Mà Ngọc Tam gia trong trạng thái thần kinh và tâm trạng vô cùng kích động nên không phát hiện ra mình mới vừa rồi tỏ vẻ hữu hảo chụp xuống bả vai đối phương một chưởng. Đối phương dĩ nhiên lại coi như không có gì. Phải biết rằng Ngọc Mãn Thiên lực đại vô cùng, một chưởng vừa rồi là cách mà hắn cùng giang hồ bằng hữu chào hỏi thân thiết, mặc dù vẫn chưa tận lực vận dụng nội lực, nhưng lực lượng cường đại như vậy cũng không phải một gã văn nhược thư sinh có thể thừa
Nhìn bóng dáng Lăng Thiên đi xa, Ngọc Tam Gia trên mặt cười như nở hoa:" Người nầy, có chút ý tứ." rồi quay người lại, nhưng khi thấy chất nữ Ngọc Băng Nhan của mình đã cười gập bụng đến mức không đứng dậy nổi thì nét mặt già nua nhất thời nóng lên. Vội bày ra một bộ trưởng bối uy nghiêm quát:" Cười cái gì mà cười.. Tam thúc ngươi không phải là thích uống rượu sao. Không được hả. Đại cô nương nhà ta thật không biết thể thống, bại hoại môn phong hả."
Ngọc Băng Nhan có chút ngây ngốc. Tam thúc đang nói cái gì đây. Nói đến bại hoại môn phong, còn chỉ ta sao. Ngài hỏi mấy vị ở đây một chút, có phải ngài vừa rồi đã làm bại hoại Ngọc Gia môn phong ta sao?
Ngọc Mãn Thiên vừa nói ra những lời này, chính mình lại đột nhiên ngẩn ra, nhất thời nhớ tới chính mình ngày hôm nay đến đây là có mục tiêu khác, chính là ngăn cản chất nữ nhà mình cùng gã hoàn khố trong truyền thuyết này tiếp xúc, làm sao dĩ nhiên lại cùng người này xưng huynh gọi đệ.
Suy nghĩ một chút, không khỏi tự an ủi nói: uống rượu đã, hơn nữa thời gian còn sớm mà tiểu tử này thoạt nhìn cũng không phải là kẻ khiến người khác chán ghét. Như thế nào cũng phải trước tiên uống đã, rượu mới vừa rồi thật không tệ, hảo tửu hả hảo tửu... Nghĩ như thế, Ngọc Tam Gia nhất thời yên tâm thoải mái, thư thái ngồi trên ghế trúc, làm ghế trúc y ngồi "kẽo kẹt" một tiếng, thiếu chút nữa là gẫy.
Không bao lâu, Lăng Thiên quay trở về, đi phía sau là hộ viện thủ lĩnh Vương Thông, mỗi tay mang theo hai vò rượu lớn, dường như phải vận công mang đến.
Ngọc Mãn Thiên từ ghế trúc nhảy dựng lên, cười ha ha, trực tiếp nhảy đến trước mặt Vương Thông vừa bước vào sân, song chưởng mở ra, ôm lấy cái vò rượu to vào trong lòng, bộ dáng giống như tiểu hài tử chờ đợi đồ chơi đã lâu, vẻ mặt tươi cười. Khinh công này, tốc độ này đủ để tiến vào hàng ngũ đệ nhất cao thủ khinh công đương thời.
Vương Thông chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, bốn vò rượu trong tay dĩ nhiên đã tới trong lòng người khác thì không khỏi thần sắc căng thẳng, đồng tử co rút lại, trong đôi mắt như bắn ra đao phong, tay phải lén lút rút đao ra thủ thế.
Lăng Thiên nhìn hắn một cái, khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng khoát tay chặn lại. Vương Thông nhất thời hiểu ý, cũng không nói nhiều, khẽ khom người rồi lui ra ngoài.
Ngọc Mãn Thiên ha ha cười, nhìn bóng lưng Vương Thông rời khỏi nhếch miệng, nói:" Ngươi này, một hộ viện mà võ công không tệ, vì sao không để hắn ra tay thử xem." Ngọc Mãn Thiên mặc dù thần kinh không bình thường nhưng thân là vũ giả, sự mẫn cảm đối với nguy hiểm không kém hơn bất luận kẻ nào. Vừa mới Vương Thông mới tỏ ra một chút địch ý, mặc dù ẩn giấu rất tốt nhưng cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
"Tam gia ở xa tới là khách, há có thể vô lễ đối với Tam gia. Mới vừa mới là gia phó thất lễ "Lăng Thiên thản nhiên nói, mỉm cười ngẩng đầu lên, "huống chi, nghe nói Tam gia võ công cái thế, đây chỉ là một hộ viện của Lăng Phủ, sao Tam gia có thể để ở trong mắt."
Ngọc Mãn Thiên hai mắt khép hờ, nếu không phải hai tay đang bận ôm vò rượu thì hắn đã vỗ bả vai Lăng Thiên một cái "ha ha ha, không không sai, Tam gia không chấp nhặt hắn "rồi bước đến trước bàn, cẩn thận đem vò rượu trong lòng thả xuống, không thể chờ đợi hơn được nữa liền mở lớp bùn phong bế một vò. Một mùi thơm đậm đà truyền ra, Ngọc Mãn Thiên say mê nhắm mắt lại, miệng há rộng, hít thật sâu một hơi.
Lăng Thiên áo bào trắng tung bay đi tới bên người hắn, đưa tay cầm lấy một vò trong đó, hướng tam vị mỹ nữ nhe răng cười: "Vò rượu này lại là vì tam vị mỹ nữ mà đặc biệt chuẩn bị, hôm nay ta đặc biệt cao hứng. Đáng giá chúc mừng một phen." Về phần chúc mừng cái gì, vì sao cao hứng thì Lăng Thiên lại không có nói ra. Nhưng Lăng Thần một bên lại đương nhiên biết vì sao hắn cao hứng, bỗng nhiên liền đỏ mặt vội vàng quay mặt sang một bên. Từ một bên nhìn lại thì thấy ngay cả cái lổ tai nhỏ trong suốt cũng phiếm nổi lên một tầng hồng nhạt.
Lăng Thiên cười ha ha, một chưởng chụp xuống mở lớp bùn phong bế, nhất thời một cỗ tửu hương mờ ảo mà u nhã lơ lửng ở trên không trung, như mộng như ảo, đúng là đặc sản của Lăng Thiên, rượu ngon tuyệt thế "Nữ nhi tâm".
Lăng Thiên đích thân rót cho tam vị mỹ nữ mỗi người một chén, mỉm cười nhìn tam nữ bưng chén lên. Ngọc Băng Nhan cùng Vệ Huyên Huyên kỳ quái nhìn nhau, trong lòng âm thầm buồn bực, việc này vốn là việc của Lăng Thần nên làm, sao vị Đại thiếu gia Lăng Thiên này lại cướp việc. Lập tức khẽ nhấp một hớp, nhất thời liền bị mỹ tửu đầy sắc thái mộng ảo này chinh phục, trong đôi mắt đẹp nổi lên tia sáng kỳ dị liên miên, không khỏi lại uống tiếp một ngụm,
Nhưng Lăng Thiên lại tiến đến trước người Lăng Thần, véo vào lỗ tai Lăng Thần, hắc hắc cười hai tiếng, nhỏ giọng đùa nói:" Thần nhi, rượu này mùi được không."
Lăng Thần nhất thời vẻ mặt đỏ bừng, vươn ngọc thủ mau lẹ véo lên lưng Lăng Thiên một cái. Chỉ thấy Lăng Thiên đau nhức nhe răng há miệng, hết lần này tới lần khác không thể kêu lên tiếng, ánh mắt cực kỳ quái dị. Không khỏi thầm than thở tự thân tác nghiệt. Bất quá trong lòng lại ngọt lịm, đúng là đau nhức cũng là vui sướng.
Ngọc Mãn Thiên một bên đương nhiên sẽ không khách khí, tam nữ chưa uống hết nửa chén rượu hắn đã uống được năm sáu chén, lúc này mới thỏa mãn 'khà' một hơi, khen:" Hảo tửu." Sau khi suy nghĩ một chút lại thêm một câu: "So với rượu mới vừa rồi còn ngon hơn. Căn bản là không thể so sánh được, hảo tửu Lão Tử trước kia uống đều là chó má, sao lại không biết Thừa Thiên có rượu tốt như vậy."
Lại có thể không tốt ư? Rượu này chính là rượu Lăng Thiên dùng chiêu đãi Diệp Khinh Trần "Tiên hồn túy". Trong thiên hạ, cũng chỉ có tại chỗ Lăng Thiên mới có thể được uống, chỉ có ở đây, không còn ở đâu nữa. Trừ Lăng Thần cùng Lăng Thiên, không ai biết, đừng nói là đã uống qua.
Nếu chỉ nhìn vào uống rượu, Ngọc Tam Gia không thể nghi ngờ là văn nhã hơn nhiều, có thể nói là tửu trung quân tử. Ngoại trừ việc uống rượu hơi nhanh quá ra, các động tác khác thật không giống biểu hiện thô lỗ của Ngọc Tam Gia bình thường chút nào. Không chỉ có thô trung hữu tế, hơn nữa có thể nói là đã tế lại càng thêm tế.
Chỉ thấy Ngọc Tam Gia cẩn thận nâng vò rượu lên, cẩn thận đem rượu rót vào chén sau đó cẩn thận bưng lên, uống một hơi cạn sạch, dĩ nhiên là tuyệt không lãng phí một giọt.
Quyển 3