Lăng Thiên có thể tưởng tượng tới lúc Tiêu gia xuất ra Liệt Thiên Kiếm này. Mục tiêu tối hậu chính là muốn mượn vật này trợ giúp Thừa Thiên chi hội lần này, khiến cả thiên hạ dấy lên một trận tinh phong huyết vũ. Vật này có thể dẫn khởi lòng tham nơi đáy lòng của con người, là sự dụ hoặc lớn nhất đối với bao nhiêu anh hùng hào kiệt, khiến họ tham dự tranh đoạt! Dã tâm của bao nhiêu quân chủ hào hùng bởi vậy mà ngo ngoe muốn động!
Một khi tranh đoạt bắt đầu, Tiêu gia chỉ cần thêm dầu vào lửa một chút, như vậy thiên hạ lập tức đại loạn. Biến địa phong hỏa khắp nơi sắp hừng hực nổi lên! Điều này cơ hồ là kết cục không tránh khỏi!
Chỉ vì tranh đoạt Liệt Thiên Kiếm, tranh đoạt một cái danh phận hư vô mờ ảo "thiên hạ chi chủ", quân vương mỗi nước, mỗi người đều tận lực, cho nên trong lúc đó, mỗi một thế lực đều chèn ép nhau, đối địch nhau, tuyệt không có thể hợp tác! Đơn giản là, trời không có hai mặt trời, nước không có hai vua, "thiên hạ chi chủ" chỉ có thể có một!
Đến lúc đó, sợ rằng sau khi tranh đoạt xong Liệt Thiên Kiếm, các thế lực mỗi nước đều đã nguyên khí đại thương! Thậm chí có thể do vậy mà một hai quốc gia yếu nhược bị diệt vong, chuyện này cũng không phải là không có khả năng. Tới lúc đó, Tiêu gia vốn vẫn đang nghỉ ngơi dưỡng sức tất nhiên thừa thế nổi lên! Tại lúc đó quân phương khắp nơi đều là nhân khốn mã bì, Tiêu gia long đằng yên kỳ chắc chắn trong thời gian ngắn có thể khuếch trương thế lực thành thế không thể chống lại!
Nếu kế hoạch này có thể tiến hành thuận lợi, như vậy, đại nghiệp nhất thống đại lục của Tiêu gia thật sự là rất có khả năng hoàn thành trong thời gian ngắn
Tung ra một miếng mồi dụ hoặc vô pháp kháng cự như vậy, tất nhiên sẽ dẫn động phản ứng khắp nơi! Kế hoạch này của Tiêu gia không thể nói là không độc! Nhưng không thể nói là không cao minh!
Ai là người được nhiều chỗ tốt nhất trong đại kế hoạch này, cho dù các thế lực đều biết rõ đây là âm mưu của Tiêu gia nhưng liệu có thể tránh bị cuốn vào hay không. Đơn giản là vô luận người nào có được Liệt Thiên Kiếm, thì thực lực và danh vọng sẽ vô hình trung tăng vọt. Mà trong trận tranh đoạt thiên hạ này, những phương nhược tiểu chưa chắc đã chịu khuất tất quy thuận, tuyệt không có thể sống tạm bợ! Cho dù chính mình không nghĩ đến Liệt Thiên Kiếm, nhưng cũng tuyệt không để cho kẻ khác có được. Đến lúc đó, đây sẽ trở thành tâm bệnh của tất cả các thế lực!
Tiêu Nhạn Tuyết một mực quan sát phản ứng của Lăng Thiên nhưng lại vẫn thấy hắn chỉ ừ ừ ồ ồ, một bộ hờ hững, một chút ý nghĩ trong lòng cũng nhìn không ra! Trong lòng cũng không khỏi có chút tức giận! Lúc này mới nhất thời bốc đồng, mang theo vẻ giận dỗi đem chuyện Liệt Thiên Kiếm nói ra. Theo Tiêu Nhạn Tuyết, dù sao thanh kiếm này sớm muộn cũng sẽ hiện thân trong đấu giá hội, nói ra sớm vài ngày cũng không quan hệ gì?
Đâu biết ba chữ "Liệt Thiên Kiếm" vừa nói ra đã thấy trên mặt Lăng Thiên nguyên bổn đang cười đùa thoáng cái thu lại, sắc mặt trở nên trầm trọng; hai hàng lông mày như lưỡi kiếm thoáng chau lại, liền như thể hai con thanh long chìm trong giấc ngủ tịch mịch ngàn năm đột nhiên thoát khỏi xiềng xích buộc thân, bay vọt lên!
Cuối cùng đã đem ngươi bức ra nguyên hình! Tiêu Nhạn Tuyết đắc ý nhưng cũng nhịn không được sự hoảng sợ! Lăng Thiên lông này nhíu lại, cả người tựa hồ cùng trở nên cao thâm khó lường, sát khí sâm sâm mơ hồ muốn phát ra!
Chỉ là trong nháy mắt. Lăng Thiên đã khôi phục lại bộ dáng, nhoẻn miệng cười, nói: "Thật là hảo bảo bối, ha ha, Tiêu tiểu thư, đợi đến ngày đó, ta mang theo nhiều bạc một chút, cần phải ôm vài món quay về để ở nhà. Ồ. Nên để ở đại sảnh, để cho ai tới Lăng gia ta cũng đều chiêm ngưỡng được một phen! Ha ha ha. Đáng chờ mong nha!"
Tiêu Nhạn Tuyết trong lòng cười lạnh nhưng miệng lại cười nói:" Đó là hiển nhiên, như thế, uy danh Lăng gia tất nhiên như mặt trời giữa trưa, tiểu muội lần nữa cầu chúc cho tâm nguyện của Lăng công tử toàn bộ đạt
Lăng Thiên cười dài mà nhìn Tiêu Nhạn Tuyết, biết cô nàng này tất nhiên đã phát hiện ra điều gì, đối với việc mình để lộ ra chút khí thế lưu lộ hiển nhiên là có sự nhận biết nhưng lại không nói lời nào. Nhìn Tiểu nha đầu phối hợp với mình đem màn hí kịch này diễn tiếp.
Tiêu Nhạn Tuyết bị hắn nhìn chằm chằm thì mặt nóng rần lên, trong lòng nhảy loạn lên, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, bưng chén trà lên nhưng lại cảm giác được không biết là nên buông thì tốt hay không buông thì tốt. Phải biết rằng Tiêu Nhạn Tuyết mặc dù thông minh lanh lợi, cơ trí hơn người, nhưng dù sao vẫn chỉ là một cô nương khuê các. Để cho một đại nam nhân như Lăng Thiên nhìn chằm chằm, há lại không thẹn thùng?
Đang muốn đứng dậy cáo từ thì đã thấy Lăng Thiên tựa hồ nghĩ đến cái gì, cất tiếng nói: "Tiêu đại tiểu thư, sao lại muốn đi, không để cho Lăng mỗ thưởng thức thêm kiến thức ư? Không phải mới vừa nói rất đặc sắc sao? Làm sao không nói tiếp. Bán hàng mà không giới thiệu rõ ràng thì sao bán được"
Tiêu Nhạn Tuyết vốn đang xấu hổ, vừa nghe được lời ấy thì bất giác giận dữ. Lời ấy của Lăng Thiên coi nàng chẳng khác gì người đi bán hàng rong, tới nhà người ta giới thiệu sản phẩm. Cái này không nói, ngoài ra còn bảo mình vẫn chưa kể rõ chi tiết về bảo vật. Nên biết, Tiêu Nhạn Tuyết thiên tư thông dĩnh, tài hoa hơn người, tự cho mình rất cao, lần này là lần đầu tiên có người nói nàng kiến thức không được đầy đủ, sao lại không tức giận!
Tiêu Nhạn Tuyết cười lạnh nói:" Thật không minh bạch ư? Lăng công tử nói như thế, tất nhiên là đối với một kiện bảo vật trong đó biết rõ lai lịch như lòng bàn tay, chẳng biết có thể chỉ điểm cho tiểu muội một chút được không!"
Lăng Thiên mỉm cười:" Cái khác không nói, Nam Hải thất thải tử đàn châu nọ lần trước xuất hiện tại nhân gian là một trăm năm mươi năm trước, lần nọ là cứu…. Ha ha ha." Đang nói đột nhiên ngắt đoạn, chỉ thấy một chuỗi cười ý vị thâm trường nhưng lại làm cho Tiêu Nhạn Tuyết càng thêm không thoải mái.
Tiêu Nhạn Tuyết vốn đang ngưng thần lắng nghe, chợt thấy Lăng Thiên mới nói mở đầu một cái rồi lập tức dừng lại, lập tức cảm thấy Lăng Thiên như là đang trêu chọc mình, bất giác hằn học nói:" Lăng công tử sao không nói tiếp, nếu như Lăng công tử thật sự nói rõ ràng, Nhạn Tuyết tự nhiên là cảm kích vạn phần, nhưng nếu là trêu Nhạn Tuyết thì ta yêu cầu công tử phải có một lời giải thích!"
Lăng Thiên lạnh lùng cười:" Giải thích?! Giải thích cái gì! Ta không cần giải thích, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là xác thực, hắc hắc hắc, tiểu thư tài cao, xem làm sao có thể điều tra được Đại hải cố sự!"
Tiêu Nhạn Tuyết xấu hổ, Lăng Thiên nói lời này là muốn trả thù câu trước của mình "hạng người như ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao biển rộng". Nói như vậy, chính mình khi đó châm chọc hắn không có kiến thức, nghĩ không ra người này nhớ cừu như thế. Lúc ấy không phát tác nhưng vào lúc này chính mình không hề phòng bị lại bị hắn đột nhiên làm khó dễ, nhất thời làm mình ứng phó không kịp.
Tiêu Nhạn Tuyết trong lòng tuy cực kỳ tức giận nhưng nàng rốt cuộc là con cháu danh môn, đại gia khuê tú. Lăng Thiên bên ngoài có tiếng là hoàn khố, đối với danh tiếng của hắn không cần quan tâm, nhưng chính mình tuyệt đối không thể như vậy được, không được đánh mất mặt mũi. Nàng tức giận hừ một tiếng, lập tức muốn cáo từ!
Nhưng Lăng Thiên lại giống như chưa hết ý, ranh mãnh mà cười, đột nhiên nói:" Ai da. Ta đột nhiên nghĩ tới một việc, ai. Tiếc nuối, ôi tiếc nuối…!" Vừa nói vừa lắc đầu dậm chân, vẻ mặt phiền muộn.
Tiêu Nhạn Tuyết không biết trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, không khỏi tạm thời bỏ đi ý niệm cáo từ trong đầu, tò mò hỏi:" Không biết Lăng công tử chuyện gì tiếc nuối như thế?"
Lăng Thiên vừa thở dài một tiếng, làm đủ công phu hoa dạng rồi mới nói:" Ta đột nhiên nhớ đến, năm đó chúng ta hai đứa oa nhi, tuy không nói là thân nhưng có thể nói là thanh mai trúc mã, ngây thơ vô tội a. Ôi, lúc ấy nếu không phải… nói vậy bây giờ ngươi đã thành lão bà của ta! Tuyệt đại giai nhân như thế, cứ như vậy mà tuột khỏi tay. Chẳng phải khiến ta tiếc nuối đến cực điểm sao!"
Lời này vừa nói ra, cho dù Tiêu Nhạn Tuyết da mặt dày đến mấy cũng không chịu nổi, càng huống chi nàng là một người da mặt cực mỏng, là cô nương tuổi trẻ a?
Người này ghê tởm đến cực điểm!
"Ngươi!" Tiêu Nhạn Tuyết giận dữ, vẻ mặt đỏ bừng, oán hận dậm chân, muốn nói cái gì nhưng lại cảm giác được giờ phút này mình vô luận nói cái gì thì đều bị tiểu tử này chiếm tiện nghi. Rốt cục đỏ mặt oán hận cầm chén trà trong tay nhằm Lăng Thiên ném tới đồng thời giận dữ khiển trách một tiếng:" Ngươi là kẻ phóng đãng bất học vô thuật, ngươi đi chết đi!" Sau đó chạy như bay ra ngoài! Chỉ lưu lại một luồng gió thơm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn
Lăng Thiên ha ha cười to:" Đi thong thả. Thong thả một chút. Ái, đừng uốn éo như thế chứ."
Lăng Thần đứng một bên không khỏi khì khì bật cười một tiếng rồi thản nhiên nói:" Thiếu gia. Ngài vừa châm chọc vừa trào phúng, vừa làm trò xấu hổ, hơn nữa một câu cuối cùng này thật đúng như kì binh đột xuất, Tiêu gia muội tử nói như thế nào cũng là nữ nhi, có vẻ hơi quá đáng nha."
"Nói bậy! Ta làm sao mà quá phận, ta rõ ràng chỉ là nói ra một việc thật mà thôi! Chẳng lẽ không phải như vậy?" Lăng Thiên làm bộ vểnh râu trừng mắt nói: "Hừm? Ngươi như thế nào lại bắt đầu gọi ta là công tử? Chẳng lẽ là lại muốn ta dùng gia pháp xử lý?" Vừa nói vừa nắn vuốt đầu ngón tay, vẻ mặt tà tiếu.
"Chung quy cảm giác được gọi công tử vẫn thuận miệng hơn một chút, nếu là vì gọi công tử mà bị thi gia pháp, thì Thần nhi cũng tùy vào công tử, " Lăng Thần đem thân thể chậm rãi tiến sát vào trong lòng Lăng Thiên:" Công tử, đơn giản là một câu xưng hô công tử này chính là thuộc về một mình Thần nhi. Tương lai vô luận công tử có bao nhiêu thê thiếp, nhưng gọi nam nhân của mình là công tử lại thủy chung chỉ có một mình Thần nhi mà thôi."
Lăng Thiên trong lòng kích động một trận, không nhịn được ôm chặt lấy nàng!
Đúng lúc đó ngoài cửa lại có tiếng bước chân, cước bộ vội vã, có vẻ như có nhiều người. Lăng Thiên giương mắt nhìn lại, không khỏi ngẩn ra, người tới dĩ nhiên là Ngọc Băng Nhan hai ngày nay không thấy đâu! Không khỏi trong lòng thầm nghĩ, Ngọc Mãn Thiên đã tới Thừa Thiên, Ngọc Băng Nhan như thế nào không ở nhà bồi tiếp Tam thúc nàng? Lại vội vã chạy tới bên này, xem bộ dáng nàng tựa hồ có đại sự gì muốn tìm mình, nhưng mà có thể có đại sự gì chứ.
"Thiên ca, Tam thúc ta đã tới rồi." Vừa thấy Lăng Thiên, Ngọc Băng Nhan đã mở miệng nói ra điều này, bộ dáng hơi có chút thở hổn hển. Khiến cho huynh đệ Tiết Lãnh cùng Tiết Phi hai người đi theo bên nàng trên mặt có chút cười khổ. Đại tiểu thư, đây chính là đại bí mật của Ngọc Gia ta! Ngài như thế nào cứ như vậy hô to gọi nhỏ ra như vậy! Nếu như để người hữu tâm biết được thì không cẩn thận có thể gây ra phong ba tính của Tam gia nhà ta, không có việc gì hắn cũng muốn làm loạn lên!
"Ồ, Tam thúc ngươi tới! Vậy ngươi sao không ở nhà bồi tiếp lão nhân gia đi dạo chơi, sao lại chạy đến chỗ ta. Tranh thủ lúc nào rảnh ta nhất định sẽ đi bái phỏng lão nhân gia một chút!" Lăng Thiên đầy vẻ sủng nịnh vân vê mấy sợi tóc của Ngọc Băng Nhan, trong lòng nổi lên cảm giác ấm áp. Xem ra Ngọc Gia Tiểu công chúa này đối với mình quả nhiên là toàn tâm toàn ý. Bất quá so với Tiêu Nhạn Tuyết thì Ngọc Băng Nhan bởi vì thân mang tuyệt chứng, người nhà đều coi nàng như là bảo bối, cũng chưa từng nhồi nhét vào đầu lý luận cái gì gia tộc chí thượng chó má gì đó. Cũng vì vậy mà tạo cho nàng tính cách hơi có chút đơn thuần. Chứng kiến Ngọc Băng Nhan trong mắt lóe lên một tia sầu lo, không khỏi hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngọc Băng Nhan cơ hồ muốn khóc:" Tam thúc ta. Hắn nói muốn tới tìm ngươi gây phiền toái. Vậy phải làm sao bây giờ? Còn có, ngươi, lúc ngươi nhìn thấy hắn ngàn vạn lần đừng nói hắn già, hắn ghét nhất bị người khác nói là già, hắn còn không đến bốn mươi tuổi, sao mà già!" Lời vừa nói ra, đừng nói là Tiết Lãnh, Tiết Phi đi theo nàng, chính là Lăng Thiên cùng Lăng Thần cũng hoảng sợ. Lăng Thần giật mình là vì có người của Ngọc Gia muốn tìm Lăng Thiên gây phiền toái, Ngọc Gia thế lực khó lường, là một trong những thế gia có thực lực cường đại nhất đại lục. Nàng chưa phát giác ra công tử cũng có chút lo lắng, thân là đương sự, trong lòng Lăng Thiên lại suy nghĩ thêm nhiều việc.
Chuyện hôm qua, Lăng Thiên tự hỏi cũng không có lộ ra bất cứ sơ hở gì, tuyệt đối không làm cho cái gã Ngọc Tam Gia to đầu kia đoán được thân phận. Như vậy, hắn đột nhiên muốn tới tìm mình gây phiền toái là lý do gì.
Chẳng lẽ. Bắc ngụy Ngọc Gia đã phát hiện ra thế lực chính thức tồn tại của mình? Lăng Thiên càng nghĩ, tựa hồ chỉ có một lý do này là có thể, nhưng Ngọc Gia như thế nào lại đột nhiên phát hiện ra mình. Mà chính mình rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở nơi nào, khiến cho đối phương chú ý tới.
Không biết là bây giờ vừa mới phát hiện ra hay là đã chú ý từ lâu?
Lăng Thiên trong lòng hừ một tiếng, như thế xem ra, Ngọc Gia thật đúng là không đơn giản ư.
"Ồ, không có gì hả, chắc là đến xem ta, một con cóc muốn ăn thịt thiên nga đây mà. Ngọc Tam Gia trong lòng mất hứng sao. Không có việc gì, không có việc gì. Đến lúc đó ta từ từ mời lão nhân gia hai chén, làm cho hắn bớt giận là ổn tôi?"
Lăng Thiên nói một câu làm cho Ngọc Băng Nhan nhất thời có chút cười trong nước mắt, vừa xấu hổ dậm dậm chân xẵng giọng: "Đã nói là không được gọi là lão nhân gia, ngươi người này, chính là không đứng đắn! Nhân gia là hảo tâm mới nhắc nhở ngươi!"
Quyển 3