Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 171: Ta là sát thủ




Ngọc Mãn Thiên không khỏi nghĩ đến, nếu công lực Hắc y nhân kia đạt tới tiên thiên chi cảnh thì liệu hắn có thể ngăn cản được mấy chiêu. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được cả người toát mồ hôi lạnh.

Chiến ý không nhân nhượng, mục quang như huyết, tinh thần không sợ chết. Ngọc Mãn Thiên hoàn toàn có thể nghĩ đến, mặc dù Hắc y nhân trước mắt này có công lực tương đương với cao thủ Bạch ngọc hạ phẩm ở Ngọc gia nhưng nếu giao thủ với một gã Bạch ngọc hạ phẩm của Ngọc gia thì kết quả chỉ có thể có một: miểu sát. Cho dù là thân thủ như Nhị trưởng lão trình độ trung phẩm, thậm chí là cao hơn như Bạch ngọc thượng phẩm liệu có thể chiếm được tiện nghi.

Đáp án không thể nghi ngờ vì ngay cả mình tiếp chiêu cũng thấy gian nan.

Thế gian lúc nào lại sinh ra một siêu cấp sát thủ như vậy. Nhìn vóc cùng người khí độ, ánh mắt cùng với màu da trên tay lộ ra thì người này tuổi hẳn là tuyệt đối chưa quá hai mươi lăm tuổi. Tuổi còn trẻ mà thân thủ lại cao thâm như vậy. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Trong lúc nhất thời, trong lòng hai người đều có tính toán. Chỉ có thần quang hai mắt phát ra thì vẫn không ngừng giao kích trên không trung, tựa hồ như va chạm tóe lửa.

"Anh hùng, giết hắn, ta cho ngươi một vạn lượng bạc. Đưa ngay bây giờ." Trương Đức Suấtrun rẩy một bên chợt mở miệng hô lên. Một đôi dòng nước bọt chảy ra từ hai bên khóe miệng, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi sâu sắc. Mới vừa rồi Lăng Kiếm ngự kiếm nhằm hắn mà đâm khiến cho hắn cảm thấy cả người phát lạnh, trong cuộc đời lần đầu tiên thật sự cảm thấy tư vị tử vong đến sát bên người. Cho nên hắn lập tức quyết định, mặc kệ là phải nỗ lực đến mức nào cũng nhất định phải khiến cho Hắc y nhân kia chết ở chỗ này. Nếu không, cuộc sống sau này của hắn sẽ là cơn ác mộng.

Mà đại hán trước mặt ra tay cứu mình lại là nhân tuyển tốt nhất để hoàn thành nhiệm vụ này. Tại giờ khắc này. Trong lòng Trương Đức Suất thậm chí nghĩ đến, cho dù là mất rất nhiều bạc, cũng muốn mời đại hán này đến phủ, là thủ lĩnh hộ viện cho hắn.

Nếu Ngọc Mãn Thiên biết người này trong lòng đang có chủ ý như vậy thì sợ rằng không cần Lăng Kiếm động thủ, ngược lại Ngọc Mãn Thiên sẽ đem chú rể béo phì như trư này đánh cho cả người đầu khớp xương cũng nát bấy. Ta đây là Tam gia của đương kim đệ nhất thế gia Ngọc gia. Đương kim nhất đẳng tuyệt đỉnh cao thủ. Vớ vẩn. Làm thủ lĩnh hộ viện. Ngay cả hoàng đế cũng không có được đãi ngộ bực này.

Bất quá một câu nói này của Trương Đức Suất vừa ra khỏi miệng cũng có hiệu quả. Tuy nhiên hiệu quả duy nhất chính là khiến cho Ngọc Mãn Thiên vô cùng xem thường.

Vừa rồi mới giao thủ một phen, đối với hai người đều là khoảnh khắc sanh tử, nguy cơ tứ phía. Ngọc Mãn Thiên mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng cũng nổi lên tâm lý tranh cường háo thắng mãnh liệt. Hắn vốn chính là một người mê võ cực đoan, là một võ si, nhân sinh khó gặp được một đối thủ như thế, nếu có thể phóng tay đánh một trận. Sanh tử hà phải suy nghĩ.

"Các hạ, nơi này nhiều người hỗn tạp, ngươi và ta đánh nhau ở đây, không khỏi như làm trò cho đám tục nhân này. Không bằng tìm phương khác, thống khoái đánh một hồi." Ngọc Mãn Thiên ánh mắt nóng bỏng hỏi. "Chờ chúng ta đánh xong, nếu như ngươi thắng, chuyện hôm nay tại hạ tuyệt không quan tâm tới". Xuất phát từ sự tôn trọng cao thủ, lời nói của Ngọc Mãn Thiên ra khỏi miệng cũng không dám tự thị xưng là Tam gia gì đó nữa.

Lăng Kiếm đối diện ánh mắt vừa động, nhìn hai mắt Ngọc Mãn Thiên đang tản ra chiến ý cuồng nhiệt thì không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Ngọc Mãn Thiên cười to nói: "Các hạ quả nhiên cũng là một người sảng khoái. Mờ

Lăng Kiếm khoát tay chặn lại, giống như có ý bảo hắn đi trước dẫn đường.

Ngọc Mãn Thiên cười ha ha, xoay người đi tới ngựa, đột nhiên nhớ tới đối phương không biết là có ngựa hay không, không khỏi quay đầu lại hỏi: "
Ngươi......"

Nhưng cũng không kịp nói hết câu thì lại cảm giác trước mắt quang hoa chợt lóe, tiếp theo đó là một tiếng kêu thảm vang lên.

Ngọc Mãn Thiên theo hướng đó nhìn lại, không khỏi đột nhiên giận dữ.

Ở ngoài ba trượng, trên đầu Trương Đức Suất có một thanh trường kiếm đang cắm vào. Thẳng tắp găm hắn như đóng đinh vào tường. Khi hắn quay đầu nhìn lại Lăng Kiếm thì lại thấy hai tay hắn trống trơn. Trường kiếm trong tay chẳng biết đã đi đâu mất.

Hiển nhiên, trong sát na Ngọc Mãn Thiên xoay người đi, Lăng Kiếm đã lợi dụng ném trường kiếm trong tay ra, trong nháy mắt giết chết Trương Đức Suất.

"Ngươi" Ngọc Mãn Thiên phẫn nộ đến cực điểm, hét lớn một tiếng. Đồng dạng cũng là một chữ ngươi, nhưng hai lần nói ra, ngữ khí và thần thái hoàn toàn khác xa nhau. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

"
Hèn hạ."

Dĩ nhiên cứ thế mà giết người được mình bảo hộ. Mặc dù chỉ là chính mình nhất thời cao hứng, cũng không phải thật tâm muốn bảo vệ hắn, nhưng vô luận nói như thế nào, mắt thấy một người dưới sự bảo hộ của mình bị người ta giết chết. Ngọc Mãn Thiên cực kỳ phẫn nộ. Cảm thấy thương tiếc cho mặt mũi của mình.

Ngươi nhất định phải chết, ngươi là một kẻ tiểu nhân hèn hạ vũ nhục đến võ đạo.

Trong giờ khắc này, Ngọc Mãn Thiên nhìn về phía Lăng Kiếm, trong mắt lần đầu tiên tràn đầy sát ý nồng đậm.

Lăng Kiếm vẫn như không có chuyện gì, chậm rãi đi qua bên người Ngọc Mãn Thiên tới trước người Trương Đức Suất, đưa tay nắm lấy chuôi thanh trường kiếm nhẹ nhàng run lên. Trường kiếm theo tay rút ra, một luồng máu tươi nhất thời vọt ra thật xa. Trương Đức Suất vốn mập mạp như heo, thịt béo trên mặt nung núc, người hay thành quỷ cũng cũng không có cách nào đẹp trai lên được. Tuyệt đối tiếng đồn không sai "Trường Đắc Suy" (lớn lên thì suy).

Bọn tùy tòng của Trương Đức Suất đang nằm bệt dưới đất chợt phát ra một trận kêu cha gọi mẹ rồi té ngã, lộn nhào chạy đi.

Ung dung đem vết máu trên trường kiếm lau đi, Lăng Kiếm chậm rãi xoay người lại, đối mặt với Ngọc Mãn Thiên, ánh mắt lạnh nhạt, tựa hồ lại có một tia cười cợt và lần đầu tiên nói ra một câu trọn vẹn nhưng rất ngắn gọn: "
Ta là sát thủ."

Ách. Sát thủ.

Ngọc Mãn Thiên hoàn toàn không nói gì. Đây chính là nghề nghiệp của đối phương, là chức nghiệp kiếm thủ, chẳng lẽ ngươi có thể mong một sát thủ nói với ngươi về cái gì giang hồ quy củ. Trong lòng hắn không khỏi càng thêm buồn bực.

Ngọc Mãn Thiên trở mình trên lưng ngựa, vẻ mặt lạnh như sương nói: "
Xin mời." Đồng dạng vẫn là một câu xin mời nhưng bây giờ trong ngữ khí đầy sát khí.

Người này là một tên lãnh huyết sát thủ. Lưu người này trên đời thì không biết còn có bao nhiêu người bị giết nữa. Hôm nay Ngọc Tam gia ta muốn làm đại hiệp một hồi, thay trời hành đạo. Trong ánh mắt Lăng Kiếm vẫn trong như trước, không chút biểu tình, đột nhiên xoay người chém ra một kiếm, cắt đầu Trương Đức Suất xuống, một tay giũ ra một tấm vải đen. Trong nháy mắt liền đem cái đầu lâu nọ bọc lấy. Động tác sạch sẽ lưu loát cực kỳ thuần thục. Hắn tựa hồ như đang làm một việc nhỏ không quan trọng, thản nhiên nói lại một câu, vẫn là một câu ngắn gọn bốn chữ: "Tái hội hữu kỳ." Sau đó không chút khách khí nhảy lên lưng con ngựa đen đón dâu của Trương Đức Suất dường như muốn quất ngựa chạy đi.

Lăng Kiếm đã hoàn thành nhiệm vụ, không có hứng thú tái đấu với Ngọc Mãn Thiên. Nếu là bình thường Lăng Kiếm có thể là có hứng thú. Dù sao đối thủ như thế thế gian có được mấy người. Nhưng lúc này lại không phải là lúc có thể hành động theo cảm tính. Trong một ngày tới Lăng Thiên sẽ tiến hành đại sự trong Thừa Thiên thành. Từng bước một đã được tiến hành, cấu tứ xảo diệu, lần này dẫn động anh hùng thiên hạ tề tụ về Thừa Thiên, tất nhiên là muốn tiến hành đại sự. Cơ hội dùng đến Lăng Kiếm tất nhiên cũng sẽ rất nhiều. Tính mệnh mình có thể không quan trọng nhưng nếu vạn nhất bởi vì giao thủ với Ngọc Mãn Thiên mà bị thương thậm chí là tống mệnh, từ đó ảnh hưởng tới kế hoạch của công tử thì nhất định là không được

Sự tình liên quan đến đại kế của công tử. Lăng Kiếm không thể bởi vì cảm tính nhất thời mà làm hỏng kế hoạch của Lăng Thiên.

Cho nên Lăng Kiếm lựa chọn trực tiếp rời đi. Vừa mới giao thủ, Lăng Kiếm đã biết, Ngọc Mãn Thiên võ công mặc dù rất cao, nội lực cũng cao hơn không chỉ một bậc nhưng phương diện khinh công thì dường như lại vừa vặn trái ngược, hắn lại cao hơn không chỉ một cấp độ. Nếu như là thi đấu dai sức đường dài thì chính mình có thể thất bại nhưng trên quãng đường ngắn hoặc là bí mật ẩn giấu tung tích thì tuyệt không có vấn đề. Chính mình nếu như muốn toàn thân trở ra, đại hán trước mắt vô luận như thế nào cũng sẽ ngăn cản không được. Bất quá bỏ qua cơ hội giao đấu với cao thủ Lăng Kiếm thủy chung cũng có chút không cam lòng cho nên mới nói ra câu "Tái hội hữu kỳ". Sơn thủy tương phùng, Lăng Kiếm ta sớm muộn một ngày sẽ đấu với ngươi, đến lúc đó sẽ tái diễn lại cuộc chiến chưa kết thúc hôm này. Lăng Kiếm có chút tiếc nuối thầm than một tiếng.

Về phần lúc trước từng đáp ứng quyết chiến với Ngọc Mãn Thiên, Lăng Kiếm nửa điểm cũng không để ở trong lòng. Cái gì giang hồ quy củ, đối với một sát thủ hay là Lăng Kiếm mà nói chỉ là câu nói nhàm chán mà thôi. Đó bất quá chỉ là Lăng Kiếm muốn tạo ra cơ hội để giết Trương Đức Suất nên dùng chút thủ đoạn. Đối với việc này, Lăng Kiếm cũng không cảm giác được mình có gì không đúng.

Là một sát thủ, giết chết mục tiêu mới là chính yếu. Việc khác không đáng nhắc tới.

Tiêu chuẩn tối cơ bản của sát thủ là hành vi, không phải lời nói.

Ngọc Mãn Thiên tức giận đến run cả người.

Hắn không phải là sát thủ. Hắn là vũ giả coi lời hứa đáng giá nghìn vàng.

"Giết người cũng không nên quá mức. Ngươi đã giết hắn, hà huống gì còn muốn thân thể thủ hắn phải chia lìa. Cho dù ngươi là một sát thủ. Làm như vậy cũng hơi quá đáng. Còn lời hứa hẹn của ngươi thì như thế nào. Ngươi chẳng lẽ không có nửa điểm tôn nghiêm của vũ giả ư"

Lăng Kiếm ngồi trên lưng ngựa thân ảnh xoay lại, ánh mắt sau khăn che mặt lộ ra một tia trào phúng, nhìn Ngọc Mãn Thiên, tựa như nhìn một kẻ ngu nói: "
Nếu như ngươi bỏ tiền để nhờ ta giết người, ta đây dùng cái gì để chứng minh l người kia đã bị giết. Hay dùng mồm để nói". Nói đến đây, trong ngữ khí lộ ra vẻ không thể nhẫn nại được."

Trên thực tế trong lòng Lăng Kiếm cũng thật sự là không thể nhịn được. Ta tới giết người, ngươi cũng không phải là bảo tiêu hộ viện của hắn, dựa vào cái gì mà ngăn chặn chuyện của ta. Giả bộ đầu to ư. Hay là võ công cao thâm. So với công tử nhà ta thì còn kém xa lắm. Thật là ngu như bò mà. Nói chuyện với sát thủ về tôn nghiêm của vũ giả gì đó, rất xin lỗi, ta chỉ là thanh kiếm của công tử. Ta không phải cái loại vũ giả ngu ngốc này.

Ngọc Mãn Thiên nặng nề hừ lên một tiếng tức giận, "Tiểu nhân hèn hạ, sao xứng dụng kiếm. Chạy đi đâu. Xem kiếm." Một thân ảnh khôi ngô nhảy vọt lên, trường kiếm như ngân hà đảo huyền chém xuống".