Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 17: Một trường giảo biện




Tần đại tiên sinh phất tay áo bỏ đi. Nhìn hướng đi hiển nhiên là tìm Lăng lão gia tử để tố cáo.

Lăng Thiên ngồi lên ghế thái sư vốn là của Tần đại tiên sinh, gác cả hai chân lên. Tay chống cằm, trong lòng đang suy nghĩ bước tiếp theo nên ứng phó như thế nào.

Lăng Chân nằm bẹp trên đất, miệng rên hừ hừ, mặt mũi đầy máu, nhất định không chịu bò dậy.

Lăng Thiên cười thầm trong lòng, còn muốn nằm đó để hãm hại ta ư; Làm trò! Lăng Thiên đối với sự ra tay của mình nặng nhẹ như thế nào đương nhiên trong lòng đều có tính toán, tên gia hỏa này cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, quyết không bị thương đến gân cốt, sở dĩ hắn nằm ở đây không động đậy, hiển nhiên là muốn khi lão gia tử tới thì có thể tố cáo mình!

Hắc hắc, đáng tiếc, chủ ý của tiểu tử ngươi đương nhiên không tồi, nhưng chắc chắn không ngờ rằng, cái lão tử đang muốn chính là để ngươi đổ dầu vào lửa. Không như thế, ta sao có thể lấy cớ tống hết mấy lão phu tử này ra khỏi cửa? Chẳng lẽ còn muốn lưu bọn họ lại để lãng phí thời gian quý báu của bổn thiếu gia ư? Có điểu… đánh tên tiểu tử này một hồi, cảm giác này… quả thật rất dễ chịu!

"Thằng tiểu súc sinh dám cả gan làm loạn!" Lăng lão gia tử như cuốn theo một trận gió lạnh, hớt ha hớt hải xông vào! Đập vào mắt trước tiên chính là tôn tử Lăng Thiên mặt mày tỉnh bơ ngồi trên ghế thái sư và Lăng Chấn mặt mũi đầy máu nằm trên đất. Lập lão tức nổi cơn tam bành! Không nói đến câu thứ hai, túm lấy Lăng Thiên, xoay người hắn lại rồi đè xấp lên đầu gối, "bốp, bốp, bốp" tét đít ba cái rõ vang.

Ba cái tét này không hề nhẹ, Lăng Thiên vì không vận công phòng ngự, cái đít trắng nõn sưng phù lên, lão gia tử tiếp theo bế Lăng Chân từ dưới đất dậy, kiểm tra kỹ lưỡng vết thương tr

Bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào, Lăng Khiếu vội bước vào, sắc mặt tái mét! Đằng sau là Sở Đình Nhi, mẫu thân của Lăng Thiên đang hổn hà hổn hển, lon ton chạy theo.

Không lâu sau thì đám người Lăng lão phu nhân, Lăng Không, Tần đại tiên sinh lần lượt kéo tới, vừa thấy cảnh này đều trợn tròn mắt! "Chân nhi!" Lăng Không vừa thấy tình trạng thảm hại của nhi tử, mặt co rúm lại, lao lên ôm lấy nhi tử vào trong lòng, vội vàng gọi hạ nhân tới bế nhi tử đi trị thương, an bài xong mới quay người lại, mắt nổ đom đóm nhìn Lăng Thiên, hận không được đem hắn nuốt vào bụng.

Mọi người đều không ngờ rằng,các vị lão sư mới vào Lăng gia dạy được buổi đầu tiên, không ngờ lại là trình diễn thi đấu võ thuật! Thấy cảnh lộn xộn ở trong phòng, mặt ai ai cũng hiện lên vẻ không thể tin nổi! Sở Đình Nhi "a" một tiếng, đưa bàn tay bé nhỏ lên che miệng, trong đôi mắt hiện lên vẻ hoảng hốt lo sợ.

"Tức chết lão phu rồi! Tiểu súc sinh! Quỳ xuống!" Lăng Chiến hét lớn một tiếng giống như là tiếng sét đánh. Khiến cho những bông tuyết trên lá cây bên ngoài cửa sổ bị chấn động mà rơi xuống.

Lăng Thiên bĩu môi, chậm rãi từ trên ghế thái sư trượt xuống, không chút tình nguyện quỳ trên mặt đất. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

"Phụ thân, Thiên nhi nó còn nhỏ, không hiểu chuyện, hôm nay là lần đầu tiên bị ước thúc như vậy, không quen cũng là phải thôi, lão nhân gia người…" Sở Đình nhi vội vàng tiến lên một bước, cầu xin cho nhi tử, lời còn chưa dứt đã bị Lăng lão gia tử cắt ngang.

"Từ xưa đến này mẹ hiền thì con hư, Đình nhi, Thiên nhi nó mới năm tuổi! Mới năm tuổi thôi! Không ngờ khi tiên sinh dạy học lại ra tay ác độc với đường ca của mình như vậy! Thậm chí còn dám ăn nói vô lễ với tiên sinh! Thiên địa quân thân sư, nhân luân ngũ thường(1), Thiên nhi hôm nay đã lộ ra hết bản tính bước bỉnh của nó, nếu như còn để mặc nó như thế, chỉ sợ một nhà già trẻ lớn bé Lăng gia sẽ phải chôn vùi trong tay nó! Hôm nay các người đừng khuyên ta nữa" Lăng Chiến vốn không muốn giải thích gì, nhưng con dâu cầu xin cho cháu mình, lão không thể không giải thích. Bằng không nếu con dâu không nhận thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, tiếp tục nuông chiều nó, chỉ sợ đứa cháu này của mình thực sự sẽ hỏng mất!

Trong con mắt đẹp của Sở Đình nhi đã ngân ngấn nước mắt, lóng lánh chực rơi xuống. Nhìn nhiquỳ dưới đất, đưa tay ra nhưng lại không dám tới bế. Nước mắt cuối cùng cũng thuận theo gò má chảy xuống.

Lăng Khiếu hừ một tiếng nặng nề, "Ngỗ nghịch như thế này, bướng bỉnh như thế này! Không dạy dỗ nghiêm khắc thì làm sao có thể thành người? Đều là tại nàng dạy nhi tử thế này đó!"

Nói ra những lời này, lão phu nhân thấy không đồng ý: "Tục ngữ có câu, con không dạy là lỗi của cha, Lăng Khiếu ngươi là phụ thân của Thiên nhi, chuyện hôm nay, ngươi phải chịu một nửa lớn trách nhiệm, sao lại trách Đình nhi?" Nói xong liền kéo Sở Đình lại, "Đình nhi yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu" Rồi liếc mắt nhìn cảnh cáo Lăng lão thái gia, ý tứ rất rõ ràng: Lão già kia, ông hôm nay nếu đánh cháu ta quá tay, thì cứ chờ xem.

Lăng Thiên thấy hết thảy những chuyện này, trong lòng không khỏi cười thầm, quỳ dưới đất, ngểnh cổ lên nói: "Gia gia, cháu có lời muốn nói".

Lăng lão gia tử hổn hà hổn hển thở ra mấy hơi, cuối cùng vẻ mặt cũng hòa hoãn lại, bảo: "Nói đi!"

Lăng Thiên nói: "Chuyện hôm nay kỳ thật là không thể trách cháu!"

Lăng lão gia tử giận tím mặt, nói: "Ngươi đánh Lăng Chân ca ca thành bộ dáng như thế này, không ngờ còn nói là không thể trách ngươi?" Lão giận đến nỗi còn bật cười, "Vậy thế nào thì mới được trách ngươi? Chẳng lẽ phải xảy ra án mạng thì mới được à? Nghiệt chướng!"

Lăng Thiên cãi: "Gia gia, tôn nhi tất nhiên có sai! Có điều chuyện xảy ra thì tất nhiên phải có nguyên nhân của nó, nếu không có nguyên nhân, cháu sao có thể vô duyên vô cớ đánh hắn?"

Cha con Lăng Chiến và Lăng Khiếu đầu óc chậm chạp, chưa cảm thấy gì. Nhưng Lăng Không ở bên cạnh thì lông mày rướn lên, nhìn về phía Lăng Thiên, vẻ mặt có chút ngưng trọng. Lão phu nhân và Sở Đình nhi nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc! Những lời này, nếu từ trong miệng một người trưởng thành nói ra, thậm chí từ miệng Lăng Chân hiện tại nói ra, mọi người sẽ không cảm thấy kinh ngạc quá nhiều, nhưng vấn đề là Lăng Thiên hiện tại dù sao cũng chỉ là một đứa bé năm tuổi, đối diện với sự trách mắng của gia gia, không ngờ lại không hề có chút vẻ sợ hãi nào, nói năng mạch lạc rõ ràng, không hề rối lọan, điều này rất là cổ quái!

Lăng Chiến lão gia tử hừ nói: "Nói tiếp đi!" Thật ra trong lòng lão gia tử, cũng cảm thấy chuyện hôm nay có phần rất cổ quái, cháu mình tuy bình thường có bướng bỉnh một chút, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy nó ngược đãi hạ nhân trong phủ, hơn nữa đối xử với hạ nhân trong phủ rất tốt, sao có thể vô duyên vô cớ ẩu đả với đường ca (anh em họ) của mình? Lão không hề biết chuyện hôm này hoàn toàn là một tay Lăng Thiên sắp đặt, đây chính là thủ đoạn được áp dụng để tránh cho bản thân phải tiếp tục chịu hình thức giáo dục nhồi vịt mà thôi. Còn Lăng Chân thì vô cùng xui xẻo trở thành một con cờ để cho Lăng Thiên lợi dụng.

Khuôn mặt nhỏ bé của Lăng Thiên không chút sợ hãi, đĩnh đạc nói: "Tôn nhi dĩ nhiên có sai, hôm nay biết phải tiếp thu bài giảng của nhiều lão sư như vậy, cháu trong lòng cảm thấy rất có áp lực, cho nên không cao hứng. Vừa lúc Lăng Chân hắn cười với con, tôn nhi cho rằng hắn cười nhạo con, cho nên đá hắn một cước… Cái này thì tôn nhi sai, nhưng cái sai của tôn như chỉ như vậy mà thôi. Còn chuyện về sau, hoàn toàn là do Lăng Chân tự chuộc vạ vào mình. Tôn nhi tự thấy không thẹn với lương tâm".

Lăng Chiến rất tức giận, "Hả? Tiểu súc sinh! Ngươi đánh đường ca của ngươi thành bộ dạng này, ngươi còn nói năng hung hồn đầy lý lẽ như vậy hả? Hơn nữa, Lăng Chân là đường ca của ngươi, là nhi tử của nhị thúc ngươi, ngươi cứ luôn miệng gọi tên của hắn, chính là tội bất kính!"

Lăng Thiên ung dung nói: "Thứ nhất, trước khi Lăng Chân đến, nhị thúc từng nói rõ, Lăng Chân chính là thư đồng của con, lời này gia gia, nãi nãi, phụ thân mẫu thân và nhị thúc đều có thể làm chứng! Đã làm thư đồng thì chính là hạ nhân, vậy thì con là thiếu gia, trừng phạt hạ nhân thì có gì không đúng?"

"Ngươi… nghiệt chướng! Ngươi đây là giảo biện!" Lăng lão gia tử đại nộ! Rồi không biết nói gì nữa. Cho dù là thư đồng thì vẫn là Lăng Không nói ra để giữ vững tôn ti trật tự mà thôi, mọi người có mặt ở đó đều tự tai nghe thấy. Tuy biết Lăng Thiên giảo biện, nhưng cũng không thể nói gì được hắn.

Lăng Thiên nói tiếp: "Thứ hai, tôn nhi nhất thời không khống chế được cảm xúc, đánh Lăng Chân, trong lòng rất là hối hận, liền muốn đỡ hắn dậy, nào ngờ chính vào lúc này, Lăng Chân lại mắng con, hơn nữa mắng cực kỳ khó nghe, tôn nhi là con cháu của Lăng gia, không thể nhịn được loại nhục mạ mà nhắc đến cả phụ mẫu tổ tông, cho nên mới phẫn nộ ra tay.

Sắc mặt mọi người đều tối sầm lại. Cực kỳ khó nghe? Nhắc đến cả phụ mẫu tổ tông? Lăng Không thầm kêu không hay! Nếu để cho tên tiểu tử này tiếp tục nói, không phải là nhi tử của mình không những bị đánh trắng trợn, mà còn có thể bị tội nữa sao?

Hắn còn chưa kịp ngăn cản thì giọng nói véo von của Lăng Thiên ở bên kia đã lại vang lên: "Lăng Chân hắn, lúc đó từ dưới đất bò dậy mắng con: "Tiểu tạp chủng, ngươi dám đánh ta!" Câu này Lăng Thiên không ngờ lại học đúng ngữ điệu vừa âm trầm lại vừa đầy oán độc của Lăng Chân lúc đó mà nói ra, giống y như đúc. "Chuyện này, có Tần tiên sinh có thể làm chứng!"

(1): Ý nói làm người thì phải biết kính trọng trời, đất, vua, người thân, thầy giáo.

Quyển 1: Thiên tinh thiếu niên