Lăng Thiên tung mình bay ra ngoài, thân hình mạnh mẽ nhưng lại nhẹ nhàng như lông chim, trọng lượng thân thể của Tiêu Nhạn Tuyết ở trong lòng hắn tựa hồ như không ảnh hưởng một chút nào tới Lăng Thiên. Thân pháp của hắn đã tới cảnh giới siêu phàm, khiến cho mọi người thấy mà ngây ngốc. Phải biết Thượng Quan thế gia lấy khinh công thân pháp để vang danh thiên hạ, cùng xưng hùng với Bắc Minh thế gia. Cố Tịch Nhan đó lại càng tự kiêu ngạo với khinh công thân pháp của mình, nhưng hôm nay nhìn thấy khinh công tuyệt đỉnh của Lăng Thiên, cuối cùng cũng biết thế nào là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Không thể nói là khinh công của Lăng Thiên nhất định cao hơn khinh công gia truyền của Thượng Quan thế gia. Thân pháp khinh công gia truyền Phiêu Miểu Lang Bộ của Thượng Quan thế gia vốn là khinh công thượng thừa trên đời, mà Linh Long thân pháp của Lăng Thiên tuy cũng thuộc loại khinh công cao thâm, nhưng chưa chắc đã xuất sắc hơn Phiêu Miểu Lang. Chúng nhân của Thương Quan gia sở dĩ nhìn thấy mà thán phục khinh công của Lăng Thiên, chính là bởi vì bọn họ chưa tu luyện thân pháp Phiêu Miểu Lang Bộ tới cảnh giới cao thâm, còn Lăng Thiên thì đã luyện Linh Long thân pháp tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, lại phối hợp với nội lực kinh người. Người trước thì sức không đủ, người sau thì có thừa. So sánh như vậy, Thương Quan gia tất nhiên phải kinh hãi vạn phần.
Có thể thành công chấn nhiếp thế lực mà mình không biết, cuối cùng cũng có thể phát tiết hoàn toàn nỗi phiền muộn trong lòng ra ngoài, Lăng Thiên cảm thấy tâm tình thoải mái, ngay cả bạo vũ đầy trời cũng cảm thấy như gió nhẹ mưa ngâu, sắc xuân đầy vườn. Việc phải truy tung trong đêm mưa của Lăng Thiên, so với việc hắn phát hiện ra Thượng Quan thế gia và bí mật của Minh Yên lâu mà nói, căn bản chỉ là chuyện nhỏ không đáng nói đến.Lăng Thiên căn bản không lo lắng người của Thượng Quan thế gia không đáp ứng điều kiện của mình, thậm chí chỉ cần bọn chúng dám có chút bằng mặt không bằng lòng, tự khắc sẽ chịu đại họa lâm đầu. Thứ nhất, mình đã nắm bí mật rằng hậu nhân của Thương Quan thế gia đang ở Thừa Thiên, chỉ cần Lăng Thiên nói ra, vậy thì, không cần hắn phải tự mình động thủ, địch thủ xưa nay của Thượng Quan thế gia tự nhiên sẽ ào ạt tiến công, diệt tuyệt Thượng Quan gia.
Lần này, Lăng Thiên đã biểu hiện ra thực lực tuyệt đối của bản thân. Đối với Thượng Quan thế gia mà nói, đây là một loại chấn nhiếp tuyệt cường, cũng là một loại lực lượng không thể phản kháng. Thượng Quan thế gia hiện tại sớm đã không còn phong quang như ngày xưa, căn bản không dám trêu vào loại siêu cấp cao thủ giống như Lăng Thiên. Đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến Lăng Thiên tự mình xuất hiện, bao gồm cả việc trước khi đi đã giết ba đại hán đó, đều là một loại thủ đoạn thị uy! Nếu không phải lo lắng rằng giết chết trưởng lão sẽ tạo thành thương hại không thể bù đắp đối với thế lực của Cố Tịch Nhan, Lăng Thiên cũng thực sự không ngại đến chuyện dùng đầu của ba lão gia hỏa đó để thị uy.
Thứ hai, thế lực của Thượng Quan thế gia đã suy nhược đến cực điểm, điểm này có thể xác nhận từ thực lực của các cao thủ mà bọn họ có. Tuy công tác ẩn nấp trước đây của bọn chúng làm cũng khá tốt, thậm chí còn qua được mắt của Lăng Thiên, mà Minh Yên Lâu hiện tại cũng có danh khí khá lớn ở Thừa Thiên, được coi là có chút đạo hạnh. Nhưng chỉ cần thân phận của Thượng Quan gì bị tiết lộ, tất cả nỗ lực nhiều năm này sẽ trôi theo dòng nước trong một khoảng thời gian ngắn! Thượng Quan gia hiện tại, cùng lắm cũng chỉ bằng thế lực của một bang phái giang hồ đặc biệt, chứ so với bất kỳ nhà nào trong bát đại thế gia, Thượng Quan thế gia đều vĩnh viễn không bằng, cách nhau một trời một vực. Còn nếu muốn tìm Tiêu gia và các đại thế gia báo cừu, đó căn bản chính là một loại vọng tưởng, nhưng sự xuất hiện của Lăng Thiên lại có thể khiến cho vọng tưởng này của chúng có một chút hi vọng biến thành sự thật! Dẫu sao thực lực mà Lăng Thiên đã bày ra ở đó ít nhất cũng là một ngọn cỏ cứu mạng.
Cho nên bất kể từ một phương diện nào mà nói, hiện tại hợp tác với Lăng Thiên đều là sự lựa chọn đúng đắn của Thượng Quan thế gia! Do đó, Lăng Thiên nắm chắc bọn chúng nhất định sẽ đáp ứng!
Khóe miệng Lăng Thiên lộ ra một nụ cười, khi rẽ vào một con phố, đột nhiên ẩn náu thân hình.
Không lâu sau, một thân bóng người nhẹ nhàng uyển chuyển lướt qua, nháy mắt đã dừng chân nóc nhà,có phần còn cao hơn cả Cố Tịch Nhan! Đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ nghi hoặc, từa hồ như cảm thấy kỳ quái vì sao Lăng Thiên tới đấy lại đột nhiên biến mất không thấy đâu.
Đột nhiên, Lăng Thiên vô thanh vô tức xuất hiện sau lưng nàng, bóng người uyển chuyển này cũng là một cao thủ nhất lưu, lập tức phát sinh cảnh giác. "Bốp!" một tiếng lanh lảnh, chính là Lăng Thiên không nặng không nhẽ vỗ một cái lên mông nàng. Quần áo dạ hành bó sát người vốn đã bị ẩm ướt, bị vỗ một cái, chẳng khác nào đánh thẳng lên da thịt.
Thiếu nữ hô lên một tiếng yêu kiều, cũng không quay đầu lại nhìn người đến là ai, trực tiếp lao vào trong lòng Lăng Thiên. Chân theo thói quân giậm một cái, lại quên mất đang ở trên nóc nhà người ta, lập tức phát ra mấy tiếng ngói vỡ rắc rắc. Một cao thủ khinh công nhất đẳng, không ngờ lại giẫm vỡ ngói, thật là xấu hổ. Thiếu nữ bất giác giật nảy mình, phục trong lòng Lăng Thiên, không dám động đậy nữa. Lăng Thiên chầm chậm cởi khăn che mặt của nàng ra, lập tức một dung mạo xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành hiện ra trước mặt hắn, không phải Lăng Thần thì là ai!
Lăng Thiên vốn rất kỳ quái, có Lăng Thần tọa trấn ở nhà, đám gia hỏa đó sao có thể dễ dàng bắt cóc Tiêu Nhạn Tuyết, cho dù Lăng Thần không nguyện ý sát sinh thì cũng không thể như vậy, thì ra là nha đầu này cố ý thả chúng đi.
Nói không chứng ba người có thể quay trở về Minh Yêu lâu cũng là nhờ nha đầu này ở đằng sau dẫn dụ truy binh. Chỉ là, mục đích của nàng ta là gì.
Vỗ vỗ lưng Lăng Thần, Lăng Thiên không hỏi gì, chỉ nói một câu quả quyết và đơn giản: "Về nhà đợi ta." Mưa tuy đã ngớt, nhưng LăngThiên vẫn lo lắng cho sức khỏe của Lăng Thần, đặc biệt là trong kỳ sinh lý của nữ nhân. Lăng Thiên ở tiền thế tuy chưa chân chính ân ái với nữ bằng hữu, nhưng chưa ăn thịt lợn thì cũng nhìn thấy lợn đi đường, đối với việc trong kỳ kinh nguyệt nữ nhân không thể bị cảm lạnh, chút kiến thức đơn giản này hắn vẫn biết. Cho dù Lăng Thần võ công hơn người như thế nào đi nữa, nàng vẫn là nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân của Lăng Thiên.
Lăng Thần phục trong lòng Lăng Thiên gật đầu mấy cái, sau đó ngửng đầu dậy, nhìn Lăng Thiên một cái thật sâu, đột nhiên hôn một cái lên môi hắn, Lăng Thiên vừa cảm thấy đôi môi đó chạm lên môi mình thì Lăng Thần đã nhảy vọt lên, biến mất trong màn mưa. Nguồn: http://truyenfull.vn
Tiêu Nhạn Tuyết chỉ cảm thấy mình từ trong giấc mông xa xăm tỉnh lại, tràn đầy không chân thật. Chỉ nhớ rằng mình đang một mình ở trong phòng khách của Lăng gia đợi ba người Tiêu Phong Dương bắt trộm về, đột nhiên mũi ngửi thấy một mùi hương lạ, phản ứng sau cùng là nhìn thấy mấy đại hán áo đen che mặt tiến vào phòng, còn chưa kịp kinh hoàng thì đã ngất đi, tiếp đó thì không biết gì nữa.
Mà hiện tại mình vừa mở mặt, không ngờ lại tựa như đang nằm dưới một mái hiên cũ nát trong một cái hẻm nhỏ hoang vắng. Nước mưa không ngừng trút xuống rồi bắn lên mặt, lên người mình. Một cảm giác lạnh buốt ùa tới, nàng đột nhiên nhớ tới tao ngộ trước khi hôn mê, sắc mặt không khỏi đại biến, mắt chiếu ra vẻ hoảng hốt. Nhìn tình hình này, mình đã hôn mê một đoạn thời gian rồi, hơn nữa còn không hiểu tại sao lại tới địa phương này, chẳng lẽ mình...
Dưới cơn khẩn trương, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, hai tay bất giác che lấy người, mắt cũng kiểm tra một vòng trên người. Một lúc sau mở thờ phào một hơi. May mắn, mình vẫn là mình, chưa bị.. Tiêu Nhạn Tuyết không dám nghĩ tiếp, nếu loại chuyện đó thật sự phát sinh trên người mình, vậy thì e rằng mình cho dù lập tức chết đi, cũng không thể tẩy rửa được nỗi sỉ nhục to lớn này.
"Yên tâm rồi chứ?" Một câu hỏi hờ hững vang lên đằng sau nàng, tựa hồ như hàm chứa vẻ hài hước. Nhưng khi lọt vào tai Tiêu Nhạn Tuyết lại có hiệu quả giống như sấm đánh. Quay phắt người lại, hai tay che ngực, giờ mới đột nhiên phát hiện, không chỉ thân thể của mình hoạt động bình thường, nội lực cũng không chịu chút hạn chế nào.
Một người áo đen che mặt, thân hình thon dài đang nhàn rỗi dựa vào tường, một đôi mắt lạnh lùng xuyên qua thân thể Tiêu Nhạn Tuyết, nhìn ra màn mưa ngập trời ở bên ngoài, đối với dung nhan tuyệt sắc khiến nam nhân phải động tâm này tựa hồ như không nhìn thấy.
Tiêu Nhạn Tuyết suy nghĩ một thoáng, lập tức hiểu ra chắc là người này đã cứu mình, nàng dẫu sao cũng là nhân vật có hạng trong lớp thiếu niên của Tiêu gia, nháy mắt đã khôi phục lại vẻ ung dung thường ngày, chưa nói đã cười, ngữ khí vô cùng chân thành, cảm kích hành lễ: "Đa tạ..." Nói tới đây đột nhiên không nói được tiếp, đa tạ ai? Đằng sau lớp khăn đen che mặt chỉ có thể xác định là nam tử, còn già hay trẻ thì hoàn toàn nhìn không ra, vậy phải xưng hô thế nào đây?
Người áo đen đó tựa hồ như mỉm cười, thờ ơ nói: "Không có gì mà phải đa tạ, chỉ là vừa hay bắt gặp mà thôi, thuận tay mang ngươi đi, cũng giống như một người đi trên đường lớn, thấy một con chó, con mèo nhỏ bị thươnggcảm thấy rất đáng thương, cũng sẽ cứu nó. Đây là chuyện thường tình của con người mà, không cần phải cảm ơn."
Hắn nói thì rất vô tư hời hợt, Tiêu Nhan Tuyết thì bừng bừng tức giân! Đáng ghét! Không ngờ lại đem một thiên kim công chúa như mình đi so với chó con mèo con! Trên mặt không khỏi biến thành màu xanh lại rồi màu trắng, nháy mắt lại chuyển thành màu đỏ. Trong nhất thời, không ngờ lại nói không ra lời.
Người áo đen nghiêng đầu đột nhiên cười nói: "Được rồi, đừng chơi trò thay đổi sắc mặt nữa. Vừa rồi ta cứu ngươi, hiện tại lại mắng người, coi như là hòa đi, sau này cũng bất tất phải để trong lòng nữa. Vốn là bình thủy tương phùng, sau này khó có cơ hội gặp lại, tự mình bảo trọng nhé, người đi tìm ngươi e rằng sắp lật tung cả trời lên rồi! Ha ha"
Ở đằng xa, phía Lăng gia có tiếng gõ chiêng khua trống, tiếng người hét ngựa hí vang lên không ngớt. Quý khách của Lăng gia, tiểu công chúa của Tiêu gia, không ngờ tối đầu tiên tới Thừa Thiên làm khách, trong khách viện giới bị sâm nghiêm của Lăng phủ bị bắt cóc! Lăng Chiến Lăng lão gia tử đại nộ xung thiên, hạ lệnh không tiếc bất kỳ giá nào cũng phải tìm ra Tiêu gia tiểu công chúa! Mệnh lệnh vừa hạ xuống, thành Thừa Thiên lập tức nhốn nháo như ong vỡ tổ.
Thế là, sau khi Dương gia tra xét một lượt thành Thừa Thiên, Lăng gia, đối thủ lớn nhất của Dương gia, đồng thời cũng là cột trụ Thừa Thiên tựa hồ như cũng không chịu kém, hơn nữa chỉ cách hành động của Dương gia ba bốn ngày, loại trùng hợp trong vô ý này, lọt vào mắt hữu tâm nhân, lập tức thăng cấp lên thành các loại phiên bản.
Có phải là điều báo trước của một chuyện gì đó không?
Trong nhất thời, người trong Thừa Thiên thành tự cảm thấy nguy hiểm, những nhân vật tự cho mình là trí giả giống như ngửi ra mùi gì đó không bình thường, không ngờ đã đang chuẩn bị thu thập vàng bạc châu báu để tùy thời có thể chạy trốn.
Cái này cũng không trách bọn họ quá cẩn thận. Từ trước tới giờ, Lăng gia và Dương gia trong lòng của người Thừa Thiên, sớm đã hình thành một hiệu ứng giống như phản xạ có điều kiện: Phàm là Dương gia xảy ra chuyện, tất nhiên là người của Lăng gia ra tay, nếu là Lăng gia xảy ra chuyện, chắc chắn là người của Dương gia làm trò quỷ! Câu này ở Thừa Thiên, tựa hồ như đã biến thành chân lý có định tính.
Mà nhìn những động thái liên tiếp, không kiêng nể ai của hai nhà, không thể không khiến người ta suy nghĩ xa xôi. Không ít người đã đoán rằng, hai nhà đang chuẩn bị xé rách da mặt để sống mái với nhau. Nếu là như vậy thì khó tránh hỏi cháy thành vạ lây, tiểu gia tiểu nghiệp như bọn họ không thể phụng bồi.
Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử