Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 159: Trong lầu




Trong bụng Lăng Thiên chửi mấy ngàn câu tam tự kinh như pháo liên châu! Suốt ngày cố kỵ cái này, tính toán cái kia, không ngờ ở ngay dưới mí mắt mình lại ẩn tàng một cỗ thế lực không tên như vậy, mà mình thì vẫn mù mờ không phát hiện ra.

Vào giây phút này, Lăng Thiên trong lòng đột nhiên nảy sinh một loại cảm giác cực kỳ tức giận, giống như là bản thân mình vừa bị lừa gạt, lửa giận bùng lên mạnh mẽ. Trong lòng hắn thầm hạ quyết tâm, sau khi quay về nhất định sẽ đập cho bọn Lăng Tam và Lăng Lục một trận, xuất hiện sự tình như thế này, thực sự là vì bọn chúng làm công tác tình báo quá thất trách. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Lăng Thiên vươn người, lăng không bay lên các lâu mà nữ tử áo đen vừa tiến vào. Ghé tai, nghe ngóng một hồi, cuối cùng cũng nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rên đau đớn. Lăng Thiên cười lạnh, thân hình vô thanh vô tức dịch chuyển.

Sau tấm giấy dán cửa sổ dày cộp lờ mờ hiện ra bóng người ở bên trong, Lăng Thiên nhíu mày, cầm vạt áo của mình, truyền nội lực vào, góc vải mềm mại lập tức trở nên thẳng đứng, Lăng Thiên dùng vạt áo nhẹ nhàng chà lên giấy cửa sổ, vô thanh vô tức, giấy cửa sổ bị chà qua lập tức móng đi một lớp. Khóe miệng Lăng Thiên nở ra nụ cười lạnh nhạt, rồi nhẹ nhàng chà thêm một lần...

Sau ba bốn lần như thế, cửa sổ chỉ còn lại một lớp giấy trong suốt, qua đó nhìn vào có thể thấy được tình cảnh bên trong phòng.

Nữ tử áo đen thân hình yếu ớt nằm trên một chiếc giường nhỏ, bên cạnh có mấy phụ nữ trung niên đang bận rộn không ngừng, tựa hồ như đang vì thương thế của à mà lo lắng. Chỉ nghe giọng nói vô lực của nữ tử áo đen: "Các ngươi đừng làm phiền nữa, ta bị nội thương, uống thuốc bình thường không có hiệu quả gì lớn đâu, mau sai người mời ba vị trưởng lão tới đây. Thương thế của ta, trước mắt chỉ có bọn họ mới có thể giúp được thôi."

Một phụ nữ trung niên vâng lời, sau đó đi xuống lầu.

Nữ tử áo đen tựa hồ như cố gắng lấy lại tinh thần, hỏi: "Bọn tiểu Võ đã về chưa?"

Một phụ nữ trung niên nói: "Vẫn chưa về." Từ phía Lăng Thiên nhìn qua, vừa hay có thể thấy được vẻ lo lắng trên mặt phụ nữ trung niên n

"Cái gì?" Nữ tử áo đen kinh hãi, không ngờ lại từ trên giường ngồi bật dậy: "Còn chưa về ư? Sao lại thế được? Đám người Tiêu Phong Dương đã bị ta dẫn đi rồi, bọn họ nhiều người như vậy, dùng mê dược đối phó với một mình Tiêu Nhạn Tuyết, theo tình báo thì võ công của Tiêu Nhạn Tuyết không quá cao, sao tới hiện tại vẫn chưa về? Chẳng lẽ, lại xảy ra điều gì bất trắc ư?" Giọng nói của ả khinh nghi bất định, mang đầy vẻ lo lắng.

Tiếng bước chân vang lên, tựa hồ như có ba người đang đi lên. Lăng Thiên nghe thấy cước bộ nhẹ nhàng của ba người này, cơ hồ như đã bước vào cảnh giới vô thanh, hiển nhiên đều là cao thủ nội gia. Không khỏi tăng thêm độ khống chế lên hô hấp của mình, thở dài và nhỏ hơn.

"Tịch Nhan, ngươi sao vậy? Bị thương có nặng không?" Một lão già lên tiếng, tựa hồ như đầy ý quan tâm. Tiếp đó, ba lão già tóc hoa râm đều vội vội vàng vàng xông vào.

Chỉ một câu này, Lăng Thiên đã xác định được thân phận của nữ tử áo đen, Minh Yêu lâu lâu chủ Cố Tịch Nhan! Không khỏi lắc đầu cười khổ. Nhớ lại Minh Yêu lâu chủ ngày thường xinh đẹp kiều mị, có nằm mơ cũng không ngờ chính là ả.

"Không sao, chỉ bị một chút nội thương thôi, chưa chết được." Nữ tử Cố Tịch Nhan khẽ ho hai tiếng, nói: "Đại thúc, bọn tiểu Võ vẫn chưa về, ta không yên tâm, không bằng, lão nhân gia người đi tiếp ứng họ đi, thương thế của ta không gấp đâu!"

"Bọn tiểu Võ vẫn chưa về ư?" Lão già đó ngạc nhiên thở dài một hơi. "Đêm qua các ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì? Không phải là các ngươi vẫn hành động theo kế hoạch mà ba lão gia hỏa chúng ta hôm qua đã phủ quyết đấy chứ?"

Cố Tịch Nhan mặt đầy vẻ xẩu hổ, khẽ gật đầu.

"Ngươi...., hồ đồ!" Lão già đó tức giận đến nỗi đứng bật dậy, "Lăng phủ là nơi ngọa hổ tàng long, hơn trăm người của Tiêu gia lần này tới đây không có ai không phải là cao thủ. Ngươi hành động tùy tiện như vậy, sẽ chỉ khiến cho kế hoạch nhiều năm nay của chúng ta bị hủy trong chốc lát! Ngươi..., ài. Tịch Nhan, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa rồi, sao vẫn còn dễ kích động như vậy? Ta hỏi ngươi, dù cho ngươi thực sự có thể bắt cóc được tiểu công chúa của Tiêu gia, ngươi có thể làm gì nó chứ? Đừng cho rằng Tiêu gia sẽ vì điều này mà đàm phán với ngươi sao Chỉ một Tiêu Nhạn Tuyết, Tiêu gia vẫn có thể hi sinh.

"Ta... ta không kìm nổi tức giận, Tiêu gia là hung thủ chủ yếu khiến Thượng Quan thế gia của chính ta bị diệt vong, chúng ta trước giờ vẫn luôn không có cơ hội để đối phó với bọn chúng, lần này, khó khăn lắm người của Tiêu gia mới tới Thừa Thiên. Lại thêm ông trời giúp đỡ, đổ trận mưa lớn trăm năm khó gặp. Thiên thời địa lợi đều có, chính là có thể cùng Tiêu gia đàm phán. Có điều có thể dạy Tiêu Nhạn Tuyết đó trở thành át chủ bài của thanh lâu ta, cả ngày sống trong dày vò, điều này cũng có thể khiến Tiêu gia vĩnh viễn bị sỉ nhục, vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được, cũng có thể làm giảm bớt nỗi oán hận trong lòng ta.

"Nói năng linh tinh!" Lão già đó tựa hồ như không thể nhịn nổi nữa, "Ngươi có thể hủy đi Tiêu Nhạn Tuyết, nhưng có từng nghĩ đến hậu quả không? Hủy đi Tiêu Nhạn Tuyết rất dễ dàng, nhưng hậu quả chúng ta không gánh nổi đâu! Như vậy cái giá phải trả sẽ là một nhà Thượng Quan toàn tộc phải bồi táng theo Tiêu Nhạn Tuyết! Hương hỏa của Thượng Quan gia tộc sẽ bị thế mà đoạn tuyệt! Ngươi có từng nghĩ đến không? Tiêu gia hi sinh một Tiêu Nhạn Tuyết, nhưng chúng ta sẽ cả nhà bị tuyệt diệt! Ài..."

Cố Tịch Nhan khẽ ho một tiếng, giọng nói có chút mỉa mai: "Thượng Quan thế gia nhiều nằm nay sớm đã sống không bằng chết; Mắt thấy địch nhân thế lực càng ngày càng lớn, hi vọng báo cừu cũng càng ngày càng mịt mù, những ngày tháng này, sống có ý nghĩa gì chứ? Chỉ cần có thể khiến Tiêu gia phải chịu sỉ nhục, cho dù Thượng Quan nhất tộc toàn bộ phải bồi táng thì đã sao? Những ngày tháng sống lén lén lút lút này, ta sớm đã chịu đựng đủ rồi!"

Ba vị lão già cảm thấy chán nản, suy ngẫm lại thấy những lời nói của Cố Tịch Nhan cũng có lý, không khỏi thấy ngán ngẩm! Ai có ngờ rằng Thượng Quan thế gia năm đó chỉ giậm chân cũng có thể khiến bát phương chấn động, ngày nay lại thê thảm đến mức độ này?

Lão già đó thở dài một hơi, trong tiếng thở dài mang đầy vẻ bi thương của anh hùng mạt lộ. Trầm mặt một thoáng, đứng dậy nói: "Ta đi tiếp ứng bọn tiểu Võ, nhị đệ tam đệ, các ngươi giúp Tịch Nhan liệu thương, trước khi trời sáng, nhất thiết phải giúp cho thương thế của Tịch Nhan có khởi sắc. Chí ít cũng phải giúp cho nó hành động được như bình thường, không thể để lộ ra sơ hở!" Hai lão già còn lại cùng lên tiếng vâng lời. Vị đại trưởng lão đang muốn xuất môn, đột nhiên ngoài cửa có chút hỗn loạn, tiếp theo có một phụ nữ trung niên vội vội vàng vàng

"Phu nhân, bọn tiểu Võ về rồi. Tiêu gia tiểu công chúa cũng đã bị bắt về!" Tin tức này lẽ ra sẽ khiến người ta phấn chấn, nhưng không biết vì sao, trong lời nói vị phụ nữ trung niên này lại đầy bi phẫn.

"Bọn tiểu Võ về rồi ư? Phát sinh chuyện gì vậy?" Cố Tịch Nhan lập tức mẫn cảm phát giác ra gì đó, "Mau bảo bọn họ vào đi."

Lăng Thiên ở bên ngoài cửa sổ cũng cảm thấy bất ngờ! Có Lăng Thần tọa trấn ở nhà, sao có thể còn để bọng chúng bắt Tiêu Nhạn Tuyết đi? Không khỏi cảm thấy khẩn trương: Chẳng lẽ Lăng Thần đã bị thương? Hay là trong bọn chúng có cao thủ cực mạnh, nhưng với tu vi của ba vị trưởng lão mà luận, tối đa cũng chỉ ngang ngửa với Lăng Thần, không hề có chút ưu thế, càng huống chi võ công của Lăng Thần là do Lăng Thiên đích thân truyền thụ, cho dù một mình đối địch với ba vị trưởng lão, dù không thể thắng cũng tuyệt đối sẽ không bại! Chẳng lẽ.... sau lưng bọn chúng còn có nhân vật mạnh hơn... nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi như có lửa đốt, hận không được chắp cánh bay về nhà.

Tiếng bước chân lộn xộn vang lên, ba đại hán toàn thân đẫm máu bước vào, vừa đi máu và nước trên người không ngừng chảy xuống, khi rơi xuống đất đã biến thành màu hồng! Một người trong đó còn khiêng một cái túi lớn trên người, bên trong hiện ra một thân thể người nhỏ nhắn.

"Đại tỷ!" Nhìn thấy Cố Tịch Nhan, ba người đồng thời mở miệng, nam nhân to lớn như vậy, không ngờ vành mắt lại ửng đỏ.

"Sao chỉ có ba người các ngươi? Những người khác đâu?" Cố Tịch Nhan thấy bộ dạng mình đầy thương tích của ba người, lập tức trong lòng cảm thấy bất diệu, giọng nói cũng trở nên run rẩy: "Bọn họ thế nào, nói đi chứ!" Nói tới câu sau, giọng nói đã biến thành khàn khàn.

"Đại... tỷ, mười bảy vị huynh đệ khác, e rằng... e rằng..." Hán tử đứng giữa liên tiếp nói hai câu "e rằng", nhưng họng giống như bị nghẹn, một từ cũng không thể nói ra, trong đôi mắt hổ từ từ trào ra nước mắt.

Cố Tích Nhan không để ý đến đại trưởng lão ở bên cạnh an ủi, đột nhiên đứng bật dậy, hai mắt thất thần, miệng lảm nhảm: "Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy?" Đột nhiên nước mắt tuôn rơi không ngừng

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đại trưởng lão mặt đầy sương lạnh: " Các ngươi nếu không đắc thủ, có thương vọng lớn như vậy hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng các ngươi rõ ràng đã đắc thủ, vì sao lại tổn thất nhiều nhân thủ như vậy? Đối phương có cao thủ cực mạnh ư?"

Những lời này của đại trưởng lão mới nghe thì có chút khó hiểu, nhưng nghĩ kỹ thì cũng thấy dễ hiểu. Nếu không đắc thủ, vậy tất nhiên đã bị bại lộ hành tích, sau một phen khổ đấu, nhân thủ thương vong thảm trọng; Nhưng đã đắc thủ, chuyện này rõ ràng không đúng! Có thể từ địa phương được phòng bị sâm nghiêm như vậy mà bắt người ra, khả năng duy nhất chính là không kinh động địch nhân, vậy sao còn có thương vong? Nếu thật sự đã kinh động đối phương, muốn mang con tin mà lui sẽ gian nan như thế nào, chuyện này rõ ràng rất kỳ quặc.

Hán tử tên tiểu Võ nói: "Chuyện ban đầu vốn khá thuận lợi, sau khi đại tỷ dẫn dụ ba lão gia hỏa đó đi, chúng tôi lén lút tiến vào, tiểu nha đầu đó không hiểu sự đời, không chút phòng bị, không phí nhiều thời gian đã đánh thuốc mê được nó, sau đó chúng tôi bắt lấy nó rồi lập tức muốn ly khai, nhưng ngay lúc ra khỏi Lăng phủ, đột nhiên có một nữ tử áo đen che mặt cản đường. Nữ tử này võ công rất cao cường. Trong nháy mắt, lão tam và lão tứ đã bị thương dưới kiếm của ả, các huynh đệ tức đỏ cả mắt, đều ào ạt xông lên."

Nói tơi đây, hắn nhìn trộm sắc mặt của Cố Tịch Nhan và ba vị trưởng lão, có chút khiếp sợ. Thấy bốn người chỉ trầm mặc nghe mình nói, tạm thời không thấy có ý trách tội, mới tiếp tục nói: "Sau khi đánh nhau mới biết võ công của nữ tử đó không ngờ còn trên cả đại tỷ. Các huynh đệ cảm thấy không ổn liền muốn triệt tẩu thì đã muộn rồi. Võ công của nữ tử đó quá đáng sợ, kiếm pháp xuất thần nhập hóa, với sức của một người có thể ngăn cản được cả đám chúng ta. Có điều nữ tử võ công tuy cao, nhưng chỉ là kẻ mới xuất đạo, hạ thủ hình như không nhẫn tâm làm thương hại đến mạng người, cho nên các huynh đệ tạm thời còn có thể trụ được!"

Lời này vừa được nói ra, Cố Tịch Nhan và ba vị trưởng lão đều biến sắc. Lăng gia không ngờ còn có nữ tử cao thủ có võ công cao cường như vậy ư? Có tu vi ngang ngửa với ba vị trưởng lão sao?

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử