Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 154: Phong vũ đột chí




"Đúng là công tử nhà ta. Lăng Gia ta chỉ có một vị công tử mà thôi. Không phải là đại công tử cũng không phải là nhị công tử." Vương Thông luôn đi theo Lăng Thiên nên đã tập thành thói quen ngang ngược, thấy gương mặt Tiêu Phong Dương cùng với âm thanh trào phúng của Tiêu Nhạn Tuyết làm nhục vị thần trong lòng hắn làm ngữ khí hắnạnh lùng hơn.

Nhìn thấy đội nhân mã trước mặt này Vương Thông âm thầm bĩu môi. Thầm nghĩ các ngươi may mắn không phải là người của Dương Gia, nếu là người của Dương Gia sợ rằng chỉ vài câu đó thôi đã bị đánh rồi.

Kỳ thật chủ nhân nào sẽ có thuộc hạ đó. Người bên cạnh Lăng Thiên là Lăng Thần, Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Nhất thậm chí cả đám người Vương Thông nhiều năm trôi qua được Lăng Thiên huấn luyện nên bản lĩnh cao minh, vô hình học được ngạo khí của Lăng Thiên. Bọn họ bản lĩnh cao, hiển nhiên cũng kiêu ngạo không ít. Ngoại trừ trước mặt Lăng Thiên ra thì đối với những người bên ngoài đều cuồng ngạo, vô lễ. Như biểu hiện hôm nay của Vương Thông làm cho Tiêu Nhạn Tuyết, Tiêu Phong Dương xem thấp Lăng Thiên vài phần.

Thấy Vương Thông chỉ là một gã hạ nhân Lăng Gia lại đi vô lễ với nhân vật đứng thứ hai của Tiêu Gia khiến cho ánh mắt gần trăm tên hộ vệ phía sau Tiêu Phong Dương bốc lửa giận, có vài tên tức giận hừ ra tiếng.

Tiêu Phong Dương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng như điện đảo qua đội ngũ phía sau khiến cho bọn họ khi nhìn thấy liền cúi đầu xuống, bàn tay nắm chặt chuôi đao cũng thả lỏng.

Lúc này, dường như Lăng Thiên ở xa xa mới phát hiện ra động tĩnh bên này liền buông vòng eo mảnh khảnh của Lăng Thần ra đi đến. Trên mặt giả bộ vẻ trang trọng nhưng lại có chút vui mừng: "Ha ha. Chính là Tiêu Gia Nhị Gia sao? Lăng Thiên ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hôm nay có thể thấy thật là tam sanh hữu hạnh. Tiêu Nhị gia thần uy lẫm liệt, dung mạo bất phàm. Quả nhiên là nghe thấy không bằng gặp măt. Ha ha..."

Vừa mở miệng chính là nói ngọt lấy lòng. Những câu nói khi gặp mặt trên giang hồ đều bị hắn học thuộc không sai một chữ. Tiêu Nhạn Tuyết vẫn luôn chú ý hắn liền hừ nhẹ một tiếng coi thường.

Tiêu Phong Dương cũng có chút tức giận: "Đại ca ta cùng với gia gia ngươi chính là huynh đệ kết nghĩa, ngươi lại cùng với Tiêu Nhạn Tuyết có chút hôn ước, cho dù hôn ước đã thành quá khứ nhưng dù gì lão phu so với ngươi lớn hơn hai bối phận mà ngươi lại dám miệt thị ta như vậy? Có đáng tức giận không?" Nhưng hắn vẫn là người tâm cơ thâm trầm, mặc dù trong lòng tức giận vô cùng nhưng trên mặt không thay đổi cười nói: "Đại danh Lăng công tử truyền bá khắp thiên hạ. Quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt. Thật sự là quá khách khí. Tiêu mỗ là khách từ xa đến sao phiền công tử nghênh đón từ xa như vậy!" Rốt cuộc không nhịn được đâm Lăng Thiên một câu.

Lăng Thiên cười lớn, thần thái lỗ mãng không thể dùng lời diễn tả: "Nhị gia quá khen quá khen. Xin mời..." Cánh tay làm ra thế mời khách, dường như không nghe được sự châm chọc trong lời nói đó mà còn cho rằng ca ngợi chính mình.

Tiêu Nhạn Tuyết đứng một bên càng xem càng thấy ghét tên hoàn khố này cực điểm. Một tên ngu ngốc như vậy sao gia gia lại khen ngợi chứ? Thật là gia gia có chút hồ đồ mà! Nàng âm thầm cúi đầu hừ một tiếng, ánh mắt rời khỏi người hắn chuyển sang gương mặt thiếu nữ bên cạnh Lăng Thiên. Vừa nhìn khiến cho trong lòng nàng xuất hiện một cảm giác tự ti mặc cảm.

Vốn nghe nói Lăng Thiên rất hư hỏng, khi nghênh đón lại cùng nữ tử đùa giỡn nên Tiêu Nhạn Tuyết rất không thích. Nàng cho rằng nữ tử kia chẳng phải là hạng tốt đẹp gì, là một dạng gái thanh lâu mà thôi. Nhưng không ngờ...

Nhìn thấy Lăng Thần bên cạnh Lăng Thiên với gương mặt như tranh vẽ, thanh lệ vô cùng, dáng vẻ thướt tha. Dùng lời nói khó có thể tả chính xác được, một thân quần áo trắng như tuyết như thần tiên hạ phàm vốn không thuộc về thế giới này, giống như viên minh châu kiều diễm ướt át. Tâm nguyện đã đạt được nên vẻ mặt của Lăng Thần thật hạnh phúc, vui vẻ và thỏa mãn càng khiến cho vẻ đẹp của nàng tỏa sáng hơn, xinh đẹp bắt mắt cực kỳ.

Phụ nữ đắm chìm trong tình yêu chính là phụ nữ xinh đẹp nhất. Lúc này cho dù là Tiêu Nhạn Tuyết xinh đẹp bằng nàng cũng phải chịu thua.

Phí của trời! Quả thật là phí của trời mà! Đáng tiếc. Viên minh châu như vậy lại... Trong lòng Tiêu Nhạn Tuyết thở dài một tiếng.

Dưới sự chiêu đãi ra vẻ ân cần của Lăng Thiên thì đám người Tiêu Phong Dương lần nữa lên ngựa chậm rãi tiến vào thành.

Khi đến gần tấm thảm đỏ thì ánh mắt Lăng Thần lộ ra cảm tình nồng đậm, nàng quay đầu lại nhìn Lăng Thiên hỏi ý thấy Lăng Thiên khẽ gật đầu khiến cho nàng vui vẻ ra mặt, mang theo mấy hộ vệ đi qua tấm thảm đỏ ấy.

Tấm thảm chứng minh cho niềm hạnh phúc nhất của nàng thì Lăng Thần sao có thể nhẫn tâm bỏ đi được.

Mọi người đã thu thập xong chuẩn bị tiến vào thành đột nhiên phong vân trên bầu trời biến đổi. Những làn gió xuân vốn nhẹ nhàng bỗng nhiên cuồng bạo, không hề có một dấu hiệu cuốn đến khiến cát bay đá chạy, bụi đất bay khắp nơi. Quân kỳ Thừa Thiên trên đầu thành bị thổi vù vù vang lên âm thanh 'phần phật' như có thể bị xé rách bất kỳ lúc nào.

Từng đám mây đen lớn khắp bốn phương kép đến, bầu trời vốn xanh trong đột nhiên đen kịt. Vốn có chút ánh sáng mặt trời đột nhiên biến mất, một mảng tối đen bao phủ khắp nơi.

Trong mây đen nồng đậm ngẫu nhiên có ánh chớp nhì nhằng, tiếng sấm vang vọng phía chân trời như trống trận viễn cổ không ngừng đánh, càng ngày càng đến gần.

Cuồng phong đột nhiên đến lại biến mất vô ảnh vô tung. Cả thiên địa nặng nề như muốn ngưng kết thời khắc này lại vậy.

Một tia chớp chói mắt không chút kiêng nể đánh ngang bầu trời dày đặc mây đen, trời đất bỗng được chiếu sáng trong ngắn ngủi.

Tiếng sét đánh kinh thiên thình lình xảy ra làm cho núi sông cũng muốn run rẩy, một vài hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, kèm theo sau đó là trận mưa không chút dung tình nào hạ xuống như Hoàng Hà vỡ đê, nối liền trời và đất lại với nhau.

Mưa gió cuồng bạo rơi xuống đưa cả Thừa Thiên thành vào trong uy năng của trời đất. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chỉ là một canh giờ mà trong Thừa Thiên thành không ngờ trong thành nước ngập gần một tấc. Cuối xuân đầu hạ lại có trận mưa to tầm tã như vậy chính là lần đầu tiên trong lịch sử mấy trăm năm từ khi Thừa Thiên thành được xây dựng.

Đêm đã khuya, ánh đèn mờ ảo, bên ngoài cửa sổ mưa không ngớt, không có chút dấu hiệu ngừng lại chút nào.

Lăng Thiên nằm nghiêng người trên giường, vẻ mặt không còn sự kiêu ngạo ngang ngược cuồng ngạo ban đầu nữa mà thay vào đó là sự trầm tĩnh cơ trí. Hai mắt có chút híp lại như đang muốn làm gì nhưng lại lưỡng lự. Nếu như vẻ mặt này xuất hiện trên gương mặt trung niên bốn mươi tuổi thâm trầm sâu sắc thì không có gì là lạ.. Nhưng Lăng Thiên hiện tại bao nhiêu tuổi? Một tiểu tử mười lăm tuổi lại xuất hiện vẻ mặt này thật sự là rất 'cụ non'.

Bên cạnh hắn là tiểu mỹ nữ Lăng Thần hạnh phúc lẳng lặng đó, khóe môi luôn có nụ cười vui vẻ say lòng người như trước. Dường như vẫn luôn đắm chìm vào hạnh phúc buổi chiều nay.

Trong buổi yến hội đón mừng Tiêu Gia đến thì Tiêu Nhạn Tuyết ngoài sự dự đoán của mọi người muốn vào Lăng Phủ biệt viện ở tạm vì thình lình Lăng Phủ lại có thêm gần trăm người sẽ khiến cho Lăng Phủ càng thêm phiền toái. Lăng lão phu nhân uyển chuyển cự tuyệt tại chỗ, lệnh cho Lăng Phủ sắp xếp một khu vực yên tĩnh an bài mọi người Tiêu gia vào đó.

Việc này mặc dù đã qua đi nhưng trong lòng Lăng Thiên xuất hiện một điềm báo. Nhớ đến khi Tiêu Nhạn Tuyết nói đến những lời này thì vẻ mặt Tiêu Phong Dương có chút sốt ruột lại có chút chờ mong. Trong lòng Lăng Thiên không khỏi hừ lạnh một tiếng. Xem ra Tiêu gia đối với Lăng Phủ biệt viện của ta vẫn luôn chú ý đến. Đây là địa bàn của bổn công tử, đến nơi này rồi nếu ngươi là rồng ta cho ngươi ngã, là hổ ta cho ngươi ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhưng Lăng Thiên cẩn thận suy nghĩ lại nếu Tiêu Gia không chú ý đến Lăng Phủ biệt viện mới là lạ. Dù sao Tiêu Phong Hàn cũng thấy qua thủ đoạn của mình rồi, nếu như hắn không chú ý đến mình thì hắn đã không phải là gia chủ nữa. Cho dù người của Tiêu gia thì sao? Lăng Thiên sẽ không thể xem nhẹ bọn họ được. Trong lòng suy nghĩ thật nhanh rốt cục cũng nghĩ ra một biện pháp che giấu thú vị liền cười ha ha.

Lăng Thần nhìn thấy Lăng Thiên đột nhiên nở nụ cười cũng không hiểu gì liền mở to đôi mắt trong veo nhìn hắn. Lăng Thiên nhớ đến ánh mắt nha đầu Tiêu Nhạn Tuyết nhìn mình tại buổi tiệc như thấy con gián khiến cho lòng hắn tức giận, thầm nghĩ không biết lão gia hỏa Tiêu Phong Hàn dạy cháu gái như vậy sao? Lại dùng ánh mắt nhìn kẻ thù nhìn mình chứ? Lão đầu kia năm ấy đã nếm qua thủ đoạn của mình rồi còn muốn thêm xấu hổ nữa sao?

Thấy Lăng Thần ngồi quay lưng về phía mình nhưng lại quay đầu nhìn mình với vẻ mặt khó hiểu thì trong lòng Lăng Thiên dâng lên một cảm xúc thỏa mãn khó hiểu kèm theo một ý nghĩ ranh mãnh trong đầu liền không nhịn được vươn tay 'bộp' một tiếng không mạnh không nhẹ đánh lên mông Lăng Thần.

Lăng Thần 'a' một tiếng, hai tay vội vàng che mông lại. Vừa xấu hổ vừa mừng che mông lại nhảy dựng lên nhìn Lăng Thiên nhưng gặp vẻ mặt bại hoại của hắn đang lấy bàn tay đánh mình đưa lên mũi ngửi: "Thơm quá!" Năm ngón tay xoắn xoắn vào nhau, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo: "Thật mềm mại!"

Gương mặt Lăng Thần đỏ bừngLăng Thần là người thân tín duy nhất không sợ Lăng Thiên, cũng là người dám cùng hắn nô đùa. Nàng xoay lưng lại nhảy lên giường muốn 'cù léc' hắn đã bị Lăng Thiên nắm bàn tay lại, Lăng Thần dùng sức vùng vẫy một chút đã bị Lăng Thiên ôm vào trong lòng. Cảm nhận được sự ấp ám trong lồng ngực Lăng Thiên khiến cho Lăng Thần mềm nhũn cả người, vô lực nằm xuống trong lòng hắn, hạnh phúc tràn ngập linh hồn.

Lăng Thiên đang muốn mở miệng cười đùa Lăng Thần nhưng thân thể chấn động nhẹ một cái. Đôi mắt bắn ra sự sắc bén như chim ưng rồi biến mất. Ánh tay đang đặt lên lưng Lăng Thần nhẹ ấn một cái.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử