Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 152: Nam Cung đến




"Người của Tiêu gia lấy lý do là Lăng đại tướng quân đại thắng Tây Hàn nên đã đặc biệt phái người đến chúc mừng." Vẻ mặt của Lăng Kiếm rất quái dị.

"Lý do ngu ngốc!" Lăng Thiên cười một tiếng giễu cơt: " Nhưng mà lý do ngu ngốc này lại rất tốt..."

"Lý do của sứ giả của hai quốc gia Tây Hàn và Đông Triệu phái đến lại không biết nên khóc hay cười. Bọn họ nói là đến phúng viếng Nam Cung Nhạc. Nam Cung Nhạc khi nào lại trở thành một nhân vật nổi tiếng như vậy?" Vẻ mặt của Lăng Kiếm ngày càng đặc sắc làm cho Lăng Thần cất tiếng cười khúc khích.

"Ồ!" Trên mặt Lăng Thiên vặn vẹo một chút rồiở nụ cười: "Thật nghĩ không ra Nam Cung Nhạc lại có mặt mũi lớn như thế. Bội phục..."

Hắn không phải là bội phục mặt mũi Nam Cung Nhạc lớn mà là bội phục da mặt của Tây Hàn và Đông Triệu quá dày đi.

Tùy tiện chọn một cái lý do gì cũng mạnh hơn cái lý do 'củ chuối' kia cả trăm lần nhưng hai quốc gia này lại chọn một lý do khiến cho người ta ác tâm nhất. Không để Thừa Thiên vào mắt và trong đó còn có địch ý rất đậm.

"Mẹ!" Lăng Thiên hung hăng: "Phúng viếng Nam Cung Nhạc sao không đi Nam Trịnh đi? Nam Cung Nhạc chỉ chết ở Thừa Thiên mà thôi. Coi như chôn ở Thừa Thiên cũng chỉ là một gò đất thôi. Hai quốc gia Tây Hàn với Đông Triệu thật là cuồng vọng! Xem ra dã tâm bọn họ không nhỏ mà. Không cho bọn họ chút giáo huấn thì sợ rằng họ sẽ làm loạn khắp nơi".

"Bắc Ngụy, Mạnh Ly Ca... Ha ha ha, người tới dĩ nhiên là hắn..." Lăng Thiên đột nhiên nghĩ đến người nào liền cười to.

Lăng Thần tò mò: "Công tử. Mạnh Ly Ca này chẳng lẽ công tử quen biết? Lại là một nhất lưu nhân vật như Diệp tiên sinh?"

Lăng Thiên cười nói: "Thần nhi. Nàng quá xem trọng Mạnh Ly Ca rồi. Nhân vật nhất lưu như Diệp lão ca hiện tại có được bao nhiêu người? Nhưng Mạnh Ly Ca cũng có thể xem như là một nhân vật có tiếng. Không chỉ có trí mưu xuất chúng, thần cơ diệu toán, hắn còn được xưng là tung hoành danh gia. Hơn nữa Mạnh Ly Ca lại là sư đệ của Tần đại tiên sinh, hai người là đồng môn và cũng là môn hạ của đại nho Khúc Tiên Thanh".

Lăng Kiếm và Lăng Thần ồ một tiếng thật dài.

Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn trời như đang quyết định điều gì, thần sắc trên mặt bất định. Cuối cùng hắn cười một tiếng: "Thôi. Thuận theo tự nhiên vậy!"

Lăng Kiếm và Lăng Thần nhìn nhau không hiểu gì. Lăng Thiên hỏi tiếp: "Lăng Kiếm! Những đạo nhân mã này còn cách Thừa Thiên xa không?"

Lăng Kiếm suy nghĩ một chút: "Bắc Ngụy Mạnh Ly Ca sợ rằng đã vào trong thành rồi. Những đại biểu các gia tộc khác có thể là tối nay hoặc trễ nhất là ngày mai đã đến đông đ

"
Mạnh Ly Ca đã đến Thừa Thiên?" Lăng Thiên kinh ngạc: "Nam Cung Thế Gia cùng với Bắc Ngụy cách Thừa Thiên chúng ta không khác nhau bao nhiêu mà tại sao con của Nam Cung Thế Gia chết mà Bắc Ngụy lại tích cực như vậy? Mạnh Ly Ca đến trước một bước? Việc này không đúng! Không thích hợp chút nào cả! Lăng Kiếm đi tra kỹ việc này, nhanh lên!"

Bản thân Lăng Thiên cảm giác được hành động của Bắc Ngụy có chút bất thường. Vô luận tin tức nhanh như thế nào đi nữa Bắc Ngụy cũng không thể đến trước Nam Cung Thế Gia. Nhưng hiện tại Bắc Ngụy đã đến trước một bước đó thôi?

Chuyện này có chút khác thường! Trong đây tất nhiên là có lý do khác tồn tại.

"
Liên lạc cho Cuồng Phong Bang: Toàn bang xuất ra điều tra những đội nhân mã vào kinh trong các ngày tới. Bất kỳ tin tức gì cũng phải tra cho rõ. Không được bỏ qua bất kỳ điều gì" Trong khi nói những lời này thì ngữ điệu của Lăng Thiên rất nặng. Khẳng định như đinh chém sắt, không chừa chút đường lui nào. Lăng Kiếm hiểu rõ ngữ khí này của Lăng Thiên đại biểu cho điều gì nên hắn vội vàng khom người đáp ứng.

Lăng Thiên chắp tay sau lưng đi lại trong phòng vài vòng. Đột nhiên nghĩ đến vấn đề gì liền xoay người lại: "
Lăng Thần. Ngọc Gia Tiểu công chúa đâu rồi?"

"
Nàng nói là đi đến nhà Vệ đại nhân đi. Nghe nói là chỉ vì Vệ Huyên Huyên đến nhà ta nhiều lần nhưng đều bị Vệ phu nhân cấm không cho ra ngoài" Lăng Thần vừa trả lời vừa nhìn Lăng Thiên cười ranh mãnh.

Ách! Lăng Thiên trợn mắt. Thật lâu mới nói: "
Nổi danh cũng mệt mà!"

Lăng Thần cười rộ lên, Lăng Kiếm đứng một bên cũng mỉm cười theo.

Hoàng hôn buông xuống, áng mây đầy trời.

Xa xa ngoài cửa thành Nam Thừa Thiên đột nhiên xuất hiện bụi mù, tiếng vó ngựa như sấm rền cuốn cát vàng bay khắp bầu trời. Một đội kỵ sĩ mặc đồ đen cưỡi ngựa đen như u linh từ địa ngục xuất hiện bên ngoài Thừa Thiên Thành.

Người đi đầu tiên giương tay phải lên lập tức những người phía sau đều dừng lại, động tác nhị không có bất kỳ cử động dư thừa nào. Điều này cho thấy kỷ luật của đội kỵ sĩ này thật nghiêm khắc. Nhưng cho dù động tác chỉnh tề như vậy cũng không thể tránh được bụi mù bay khắp nơi khiến cho bốn phía đội kỵ sĩ này như những cơn sóng biển thật lớn.

Dương Lôi, Dương Chánh sớm đã đứng đợi thật lâu ở cửa thành, vẻ mặt hai người mỉm cười ôm quyền hành lễ từ xa: "Nam Cung Nhị Gia từ xa đến. Thừa Thiên Dương Gia sớm đã đợi rất lâu mà không thể tiếp đón từ xa mong Nhị gia thứ lỗi".

Người đi đầu phất tay dừng đội ngũ lại là một người có gương mặt ngăm đen, mày rậm mắt to, hàng râu quai nón, cơ bắp trên mặt cứng rắn, vẻ mặt hung ác cầm trong tay một cây roi ngựa từ xa xa nhìn lại như một con tinh tinh đen đang ngồi chồm hỗm trên ngựa.

Chỉ thấy hắn ngồi yên trên ngựa dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống: "
Dương Không Quần đâu? Sao hắn không ra nghênh đón? Xem thường ta sao?" Ngữ khí tràn đầy chất vấn, sự bất mãn trong đó khó nói thành lời như đối với việc Dương gia chủ không đến nghênh đón rất tức giận.

Sắc mặt Dương Lôi cứng đờ! Tức cười! Nam Cung Thế Gia các ngươi từ xa đến Thừa Thiên thì chính là khách, ta là Dương Gia Đại Công Tử, Dương Chánh tuy là nô bộc nhưng cũng là tâm phúc của cha ta. Hai người chúng ta tự thân ra đón đã cho các ngươi mặt mũi lớn lắm rồi mà còn vô lễ như thế. Trong lòng nghĩ vậy nên hắn muốn phát tác tại chỗ.

Dương Chánh vội vàng tiến lên một bước cười bồi: "Gia chủ đang điều động mọi người trong gia tộc truy bắt hung thủ ám sát Nam Cung Nhạc công tử nên đã không thể phân thân ra được. Mong Nhị gia thứ lỗi." Vừa nói vừa đánh một ánh mắt sang Dương Lôi bảo hắn không nên vọng động.

"
Ha ha ha. Đuổi bắt hung thủ? Thật là nực cười mà!" Nam Cung Thiên Hổ cười lớn: "Dương Gia các ngươi có thể bắt được hung thủ thì mới lạ đó!" Ý tứ trong lời nói này rất rõ ràng: Dương Gia các ngưoi mới là hung thủ thì cần gì giả mù giả câm chi vậy?

Dương Chánh cũng hồ đồ nhưng hắn là người lanh lợi liền cười khổ: "
Hiểu lầm này thật sự rất lớn. Lần này tại hạ phụng mệnh gia chủ mời Nhị gia đi đến Dương Phủ thương nghị và giải thích tất cả!"

Nam Cung Thiên Hổ cười trào phùng: "
Sau đó chờ khi lão phu chết các ngươi lại đuổi bắt hung thủ nữa sao? Ha ha ha. Nực cười thật..." Đột nhiên thần sắc hung dữ: "Ta không đến nhà Dương Gia các ngươi. Ngươi trở về nói cho Dương Không Quần Dương lão công gia ngày mai lão phu sẽ bái phỏng hắn. Nếu cháu gái ta ở trong Dương Gia bị ủy khuất thì... Hừ!"

Nói xong cũng không cần Dương Chánh Dương Lôi trả lời liền vung roi ngựa lên chỉ về phía trước hô lớn: "
Vào thành!" Đội người ngựa màu đen như một khối sắt thép ở trước mặt Dương Lôi Dương Chánh đi qua. Ngẫu nhiên có ánh mắt nhìn bọn họ nhưng trong đó ẩn chứa sự lạnh lùng và thù hận thâm hậu.

Hộ vệ tại cửa thành sớm đã hoảng sợ, gương mặt xám như tro. Đội ngũ uy vũ hùng tráng như vậy bọn họ đã gặp qua đâu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Dương Lôi và Dương Chánh nhìn nhau. Thần sắc Dương Chánh thản nhiên, ẩn trong đó có chút lo lắng nhưng Dương Lôi xanh mặt, tức giận đến nỗi cả người run rẩy: "Lão thất phu cuồng vọng. Thật là vô lý mà..."

Dương Chánh thở dài: "
Nếu thật sự cuồng vọng như vậy thì không cần để ý gì. Sợ là hắn ra vẻ cuồng vọng thôi. Tình thế nghiêm trọng cực kỳ rồi!"

Dương Lôi là người chính đại tài sơ, bản thân cũng không hề có tài cán gì. Hắn nghe vậy liền cảm thấy như đang ở giữa mây mù, muốn mở miệng hỏi thì bên trong thành có một đội kỵ binh không nhanh không chậm đi ra. Người đi đầu mặc áo bào trắng, đầu đội kim quan, mặt như ngọc, mắt như vì sao, anh tuấn vô cùng. Là Lăng Gia đại công tử - Lăng Thiên.

Khiến cho hai người cảm thấy không vừa mắt là trong lòng Lăng đại công tử còn có một cô gái xinh đẹp mặc đồ trắng cười thản nhiên như gió xuân.

Lăng Thiên cũng buồn bực vô cùng. Tiêu gia dùng bồ câu đưa thư bảo là sắp đến Thừa Thiên làm cho Lăng lão phu nhân sai hắn ra ngoài đón khách đồng thời còn nghiêm mặt phân phó: Nhất định phải chiêu đãi tốt Tiêu tiểu thư. Những cái xấu phải giấu cho kỹ. Nếu như làm không tốt thì gia pháp đang đợi hắn.

Không thể làm gì khác hơn Lăng Thiên đành mang theo Lăng Thần ra nghênh đón, hắn còn ôm nàng vào trong lòng mình nữa. Lăng Thần mặc dù cảm thấy việc này không ổn nhưng đối với quyết định của Lăng Thiên nàng chưa bao giờ phản đối, huống chi việc này ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng lại thích vô cùng. Chỉ là dọc đường đi đều bị người đi đường nhìn thấy nhưng thấy người ôm nàng là Lăng Thiên thì ai cũng tỏ vẻ tiếc nuối làm cho khuôn mặt Lăng Thần đỏ ửng như hoa hồng. Không còn làm gì hơn đành phải giấu mặt thật sâu vào trong lòng Lăng Thiên nhưng trong lòng nàng lại hi vọng thời gian mãi dừng lại.

Lăng Thiên dường như không nhìn thấy Dương Lôi và Dương Chánh ở ngoài cửa thành. Dùng roi ngựa chỉ phía trước một chút, các hộ vệ phía sau liền đi ra bốn năm mươi người, mỗi người đều mang theo một thùng nước. Chỉ thoáng một cái đã tẩy rửa sạch hơn mười trượng xung quanh đó. Nhất thời một bầu không khí mát mẻ tỏa ra, thoải mái vô cùng.

Còn có mấy người đi ra ngoài trải trên mặt đất một tấm thảm màu đỏ, trên đó còn có mấy cái dù thật lớn che ánh nắng mặt trời. Còn có vài chiếc bàn bằng ngọc thạch tinh xảo, trên đó còn có hoa quả được rửa sạch sẽ dưới ánh nắng chiều thật lộng lẫy.

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử