Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 142: Tối giai tửu thái




Hai người đồng thời cười to.

Ngay lúc đó, Lăng Thần mang theo mấy người tới, mỗi người trong tay đều cầm một hộp gỗ, kính cẩn đi vào trong phòng, nhẹ nhàng đặt xuống rồi cúi người hành lễ, sau đó lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài. Lăng Thiên nói nhẹ: "Thần nhi, đi lấy chút thức ăn lại đây để chúng ta nhắm với chỗ rượu này!"

Lăng Thần dạ nhẹ một tiếng rồi đi ra ngoài.

Sau khi mấy cái hộp gỗ được đặt xuống, Diệp Khinh Trần liền cảm giác trong không trung đưa tới một mùi hương thơm nức mũi, chính xác là mùi rượu, vừa thanh nhã lại vừa nồng đậm, khiến cho người ta có cảm giác xuất trần thoát tục nhưng lại cũng như lạc vào trốn hồng trần mê say. Có thể nói đây là mùi hỗn tạp của rất nhiều loại danh tửu, nhưng không thể phân biệt được mỗi loại rượu trong đó, ngửi được mà không thấy được, nghe được mà không cảm nhận được, chỉ có thể dùng từ thơm mát mà nói. Diệp Khi Trần cũng tự lấy làm hổ thẹn khi sống qua mấy chục năm rồi mà chưa được thưởng thức, một chút định thần lại thì thấy tâm hồn thực sự rất sảng khoái. Nhìn lại thì có sáu cái hộp gỗ cả thảy, không hỏi cũng biết đây là sáu loại rượu thượng hảo hạng, mỗi hộp một loại.

Ngh đến mình sắp được nhấm nháp mấy ngụm rượu siêu phàm thoát tục vô thượng giai nhưỡng, mà có tới sáu loại liền, tâm cảnh vốn trầm ổn Diệp Khinh Trần không khỏi lay động khiến cho chân tay nhất thời mất tự nhiên. Hai mắt theo đó cũng đã chuyển dần từ mờ mịt say mê sang trạng thái chờ mong, không giấu được vẻ nôn nóng trong đó.

Cửa phòng mở ra, Lăng Thần bước vào mang theo một cái mâm thúy ngọc, trên đó là một cái đĩa bạch ngọc không lớn không nhỏ, trên đĩa là những viên tròn tròn, chỉ lớn hơn một chút so với viên đậu nành, màu hồng, ước chừng có khoảng trăm viên.

Diệp Khinh Trần nhớ tới lúc trước Lăng Thiên có nói là mang đồ ăn tới nhắm với rượu này, không khỏi tò mò liếc nhìn cái đĩa, cũng thực sự rất muốn biết cuối cùng đó là món gì mà có thể xứng với những bầu rượu thượng hảo hạng này.

Nhưng là, vừa nhìn tới một cái, Diệp Khinh Trần không khỏi trợn tròn mắt, há hốc mồm, một hồi lâu không thể thốt nên lời. Cái miệng vẫn há hốc, lưỡi cứng đờ cùng lúc quay theo cái mặt nhìn về hướng Lăng Thiên, một tay run rẩy chỉ lên bàn, giọng lắp bắp: "Ách,… huynh đệ,… cái này,… chính ngươi vừa mới nói… nhắm rượu với cái này… sao?" Giọng nói tràn ngập vẻ không tin.

Nằm chềnh ềnh giữa cái đĩa bằng bạch ngọc hết sức tinh xảo kia, không phải là thứ gì xa lạ hay cao sang, mà chỉ là gần trăm…. củ lạc!!!

Lăng Thiên nghe vậy mỉm cười gật đầu: "Không sai!" Giọng điệu dứt khoát, chắc nịch, tựa hồ như đó là điều hiển nhiên vậy. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Diệp Khinh Trần lộ rõ vẻ thất vọng.

Ngươi nhiệt tình mời ta đến phủ, không phải chỉ đãi ta mấy củ lạc sao??! Ngươi, ngươi cũng quá coi thường người khác mà.

"Lão ca giờ ta đối rượu hay là… ha ha, cũng chỉ có thể nói là lão ca thiện ẩm thôi, không thể nói là uống rượu được" Lăng Thiên giọng nói tràn đầy thâm ý.

"Như vậy là sao, Diệp mỗ nghe có chút mù mờ." Diệp Khinh Trần không khỏi vừa bực mình lại vừa buồn cười. Lão tử cả đời uống rượu, tiểu tử nhà ngươi lại nói ta sẽ không uống rượu! Ta muốn nghe xem ý ngươi là gì. Cố ý làm như vô tình sửa lại cách xưng hô, rộng đường thay đổi sau này, nếu trả lời không vừa lòng ta, huynh đệ giao tình cũng chỉ có thể đến đây là

"Phàm là người yêu rượu, mỗi khi uống một loại thượng tửu đều là một loại hưởng thụ, đặc biệt đối với những loại rượu siêu phàm thoát tục! Trong rượu có nhân sinh, chua cay ngọt, tựa như trong rượu có thế gian khổ cay; nhân sinh trăm vị, rượu cũng vì thế mà ra nhiều tư vị! Trăm người uống rượu là trăm tâm tính khác nhau, do đó dù uống cùng loại rượu nhưng đánh giá của mỗi người lại khác nhau. Lão ca có đồng ý vậy không?" Lăng Thiên chậm rãi mà nói, một trường thiên đại luận của hắn đã bắt đầu.

Diệp Khinh Trần cau mày trầm tư, khẽ gật đầu.

"Vì vậy dù có gọi là uống rượu, thử rượu, với tửu khách cũng chỉ một yêu cầu giống nhau, đó là rượu! Bất cứ đồ nhắm gì, dù có cao lương mĩ vị thế nào nhưng nếu làm mất đi nguyên vị của rượu thì đều không thể được coi là tửu trung chi đế! Nếu chỉ là một món khô phàm tục, vừa có cái thân thiết bình phàm, vừa có cái ý loạn tình mê, lại không làm thương tổn mùi vị của rượu, đó mới là thức nhắm tốt nhất. Những củ lạc này, không có tà vị, mùi cũng là hiển nhiên thanh thuần, đạm nhã, sẽ chính là những thức nhắm thượng phẩm hợp với rượu này, thứ nhất tuyệt đối không thương tổn tới rượu, thứ hai cũng không tổn hại sức khỏe, ha ha... Tiểu đệ sở dĩ lấy vật ấy làm thức nhắm đệ nhất là vì vậy!"

Lăng Thiên vẻ mặt nhàn nhạt vừa nói vừa cười mỉm nhưng trong ánh mắt tựa hồ có chứa một tia tưởng nhớ. Kiếp trước, vào lúc thê thảm nhất, chân gẫy, võ công bị phế, bị hành hạ một phen thảm hại, bị trục xuất khỏi gia môn, trong lòng tuyệt vọng vô cùng, lúc đó nếu không phải nhờ những hạt lạc đào được dưới đất, sợ rằng cũng đã sớm chết đói từ lâu, cũng không có khả năng báo đại cừu sau đó! Từ điểm này mà nói, vị trí của củ lạc trong lòng Lăng Thiên là thức nhắm tốt nhất là không thể bàn cãi. Hắn nói những lời vừa rồi mặc dù có pha chút đạo lý trong đó, nhưng thực tế chẳng nhẽ thế gian này những thứ không thương tổn tới rượu, không tổn hại sức khỏe chỉ có mỗi củ lạc thôi sao?

Những đạo lý này nếu hắn nói ra ở thế giới trước kia, sợ rằng Lăng Thiên đã bị bao phủ bởi đầy những chuối thơm, vỏ dưa rồi cà chua thối này nọ nhưng tại thời điểm này, Diệp Khinh Trần chính là lần đầu tiên nghe được những câu nói đầy triết lý vậy, đương nhiên ý nghĩa dạt dào không thể kể hết. Chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt không hổ danh là tửu quốc thánh thủ, quả nhiên nổi bật, không giống người thường!

"Lời huynh đệ quả nhiên hữu lý, so với những lý giảihuynh đệ về rượu lão ca quả nhiên hổ thẹn tự thấy mình đã sống uổng phí mấy chục năm trời, thực là chỉ biết uống rượu say mèm mà thôi!" Diệp Khinh Trần cảm khái không thôi.

"Ha ha, lão ca ca quá khen" Lăng Thiên thanh sắc bất động đưa mắt nhìn một cái dường như không nhịn được cười, ánh mắt vụt sáng lên nói tiếp: "Hôm nay lão ca đến, tiểu đệ cố ý phái nha đầu kia lấy ra sáu loại rượu cực phẩm, tối nay muốn cùng lão ca ngắm trăng thưởng rượu, không say không nghỉ".

"Ha ha ha, chính hợp ý ta!" Diệp Khinh Trần cất tiếng cười sang sảng, nhìn sáu cái hộp gỗ, ngón trỏ dao động mạnh, nước miếng tiết ra không ngừng.

Lăng Thiên mỉm cười, tiến tới một bên mở một hộp gỗ ra, từ trong đó lấy một vò rượu đầu tiên.

Mặc dù là rượu của nhà mình nhưng Lăng Thiện lại không tỏ vẻ cẩu thả chút nào, từ từ lấy bình rượu ra, một tay rất nhẹ nhàng mở nút, ngay lập tức một mùi thơm nồng đậm bay ra khiến cho gian phòng tràn ngập mùi rượu, người ngửi thấy đã muốn say. Bầu rượu nhẹ nhàng nghiêng một chút, lập tức một dòng rượu trong suốt thanh lương chậm rãi chảy ra, càng về cuối Lăng Thiên càng nâng bầu rượu lên cao, dòng rượu cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn là một tia nhỏ xíu, nhưng vẫn tuyệt nhiên như cũ không hề bị đứt đoạn!

"Loại rượu này được gọi là 'Tiên Hồn Túy', chính là lấy tinh chất của ngũ cốc, phơi đủ ba lượt nắng, rồi đem chôn dưới đất ba năm, trải qua đủ vị cay nồng mà dịu ngọt, mới tạo thành rượu này, lão ca nếm thử xem thế nào!"

Diệp Khinh Trần như lấy được bảo vật, thân mình vững chắc như thái sơn nhưng hai tay lại run rẩy không thôi, nhẹ nhàng nâng chiếc chén lưu ly sáng bóng trên bàn lên, cẩn thận đưa tới bên mép, rất từ từ nhấp một ngụm nhỏ, một cảm giác khác thường chảy thấu qua yết hầu vào thân thể, nhất thời cả người cũng trở nên thư thái. Chỉ cảm thấy thần hồn phiêu diêu lãng đãng, như đang vẩn vơ cùng mây gió. Nhắm mắt mơ màng một lúc lâu mới đột nhiên mở mắt ra, thần quang bạo hiện trong mắt: "Hảo tửu!! rượu ngon, thật ngon, ta quả thật may mắn, được trời ưu ái, rượu này quả không phụ cái tên 'Tiên Hồn Túy'!!"

Lăng Thiên mỉm cười, vung tay lên, Lăng Thần lập tức tiến đến cầm ly rượu qua một bên, Diệp Khinh Trần chưa kịp hết ngạc nhiên thì đã thấy Lăng Thần thay chiếc chén lưu ly sáng bóng vừa rồi bằng một ly nước trong suốt càng khiến cho hắn thêm mờ mịt chẳng hiểu mô tê giáp ất

Lăng Thiên ở bên này đã đặt bầu 'Tiên Hồn Túy' xuống đổi lại trong tay là một bình rượu khác, khẽ cười nói: "Lão ca, không phải là huynh đệ có ý gì, chỉ là khi uống nhiều loại rượu mỗi lần thưởng một loại thì phải đổi một chén khác, rượu ngon phải có danh chén làm bạn, danh chén cũng có thể trợ giúp tửu sắc mà, xin lão ca bình tâm tráng miệng mới có thể hoàn hảo thưởng loại rượu tiếp theo. Nếu không, hai loại rượu hỗn tạp cùng tới, làm sao có thể tận hưởng hết hương vị đây?"

Diệp Khinh Trần bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Không sai, quả nhiên nghe hiền đệ nói chuyện còn hơn mười năm đọc sách, chỉ những lời ngắn ngủi này đã đủ cho thấy hiền đệ hơn lão huynh rất nhiều!" Nói xong liền bưng chén nước lên, tỉ mỉ súc miệng rồi lại ngồi xuống tĩnh tâm, thần thái trang nghiêm.

Rượu lại từ tay Lăng Thiên chảy ra, vẫn một trạng thái đặc sánh như trước, nhưng là hương thơm tỏa ra có chút khác nhau ở bốn phía, lần này rượu cũng có màu vàng nhạt, giống như một loại nhan sắc cao quý không thuộc về nhân gian, đầy ắp ý tứ hàm xúc mà mờ mịt hư vô.

"Rượu này tiểu đệ gọi là 'Nghiễm Hàn Hương'." Lăng Thiên bình thản nói. "Rượu này chính là lấy tinh phách kim quế chi tháng tám, bổ sung tinh hoa ngũ cốc, sau khi trải qua chín lần chưng, chín lần nhưỡng, được chôn sâu dưới tàng cây quế hoa ít nhất ba năm. Lão ca, xin mời!" Diệp Khinh Trần sớm đã khiếp sợ không nói nổi câu nào, chén rượu thứ hai đi vào cổ họng giống như ẩm quỳnh tương ngọc lộ, một chén này đi vào bụng, Diệp Khinh Trần không khỏi tự dưng nhắm mắt lại, thật lâu không muốn mở, cất lên một thanh âm giống như đang trong mộng ảo: "Rượu này quả nhiên không phụ cái tên 'Nghiễm Hàn Hương', mới ngửi qua đã thấy rõ ràng những vị hoa cao quý, uống vào như muốn thấm từng giọt trong tâm hồn, uống hết chén này, nhắm mắt cảm giác như thân thể cùng linh hồn bay bổng phiêu du tại nguyệt cung, nghiễm hàn mờ ảo! Hiền đệ, đệ thật sự đã vì vi huynh mà cực khổ một phen rồi!"

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử