Lăng Thiên Truyền Thuyết

Chương 136: Ba phần nhân tình




Lăng Thiên không khỏi cứng người nhưng lập tức cười ha ha: "Mắt tiên sinh sáng như đuốc. Lăng Thiên quả thực bội phục không thôi. Bất quá..." Nếu đối phương đã khám phá ra thực lực của chính mình, nhân phẩm lại tốt đáng giá để kết giao. Lăng Thiên cũng không tiếp tục ngụy trang nữa, làm thế ngược lại sẽ mất đi tâm ý bằng hữu: "Muốn cho thiên hạ phong vân vì ta mà rung chuyển thì Lăng Thiên hiện tại không có năng lực đó, cũng chưa có thực lực làm được. Chỉ có thể lợi dụng tình thế đục nước béo cò. Từ đó thu lấy chút lợi cũng thấy thỏa mãn rồi."

Diệp Khinh Trần nở nụ cười tràn đầy thâm ý nhưng cũng không có hỏi thêm. Có một số việc đến điểm dừng lại là tốt nhất. Với sự ẩn nhẫn của Lăng Thiên như vậy, mà có thể nói ra thế cũng cho thấy hắn có sự tín nhiệm thật lớn đối với chính mình.

"Có một chuyện Lăng Thiên vẫn không hiểu muốn hỏi tiên sinh. Không biết tiên sinh có thể giải đáp sự nghi hoặc giúp Lăng Thiên không?" Lăng Thiên hiển nhiên hiểu rõ chuyện này không thể nói tiếp được nữa nên hắn khéo léo chuyển đề tài chuẩn bị hỏi một vấn đề luôn được chôn sâu trong đáy lòng mình.

"Ha ha. Chẳng lẽ trong thiên hạ còn có chuyện làm khó công tử sao? Nếu không ngại có thể nói cho lão hủ nghe một chút. Diệp mỗ nếu biết sẽ trả lời cho công tử." Diệp Khinh Trần cười cười, hắn không khẳng định mình sẽ trả lời được nghi hoặc của Lăng Thiên. Dù sao lấy thân phận, địa vị và võ công tuyệt thế mà ở trên thế giới này còn làm không được thì chuyện đó không hề đơn giản. Nếu như Lăng Thiên làm không được thì sợ rằng việc đó rất khó giải quyết.

"Ha ha. Việc này đối với tiên sinh mà nói không quan trọng gì. Chỉ là thuận miệng mà thôi. Nhưng nó đối với Lăng Thiên mà nói thì rất quan trọng. Đó chính là trong mắt tiên sinh thì võ công trên thế giới này có dạng gì? Có cấp độ gì tồn tại? Nhân vật như tiên sinh trên thế giới này có được bao nhiêu người?" Đôi mắt Lăng Thiên thoáng cái liền sắc bén, chăm chú nhìn Diệp Khinh Trần.

"Ồ. Thì ra công tử vì việc này mà phiền não sao? Việc này mặc dù có rất ít người biết nhưng cũng không tính là bí ẩn gì. Lão phu có thể trả lời công tử một chút..." Diệp Khinh Trần yên lòng, chỉ là một câu hỏi như thế mà thôi. Mặc dù cũng là một trong những tuyệt mật của Thiên Tinh đại lục nhưng hắn cũng có thể trả lời được.

Nến biết vấn đề này ở trong lòng những người ngoài mà nói chính là một tòa núi cao khó có thể chạm đến nhưng đối với người trong cuộc mà nói chỉ là một tin tức cơ mật mà thôi, tất nhiên sẽ hiểu rõ nhưng lại không chút ngạc nhiên. Thầy tướng áo xanh chính là một người như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

"Ừm. Tiểu tử đang lắng nghe. Mong tiên sinh chỉ giáo." Lăng Thiên cười la lớn: "Thần Nhi. Bảo chưởng quỹ mang đến một vài món ăn tinh xảo đi. Thần nhi cũng về phủ mang đến một vò 'Trúc Diệp Thanh' lại đây. Ta muốn cùng với Diệp tiên sinh uống thỏa thích một phen."

Lăng Thần bên ngoài trả lời một tiếng dễ nghe. Chỉ trong chốc lát Lăng Thần đã cẩn thận mang một vò rượu nhỏ đến. Diệp tiên sinh vốn không thèm để ý nhưng chợt ngửi thấy được điều gì khiến cho sắc mặt hơi đổi nhưng rất nhanh đã khôi phục lại. Biến hóa rất nhỏ này đã rơi vào mắt Lăng Thiên. Trong lòng âm thầm đắc ý.

Không bao lâu sau một bàn thức ăn sáng cực kỳ tinh xảo và thơm lừng được tiểu nhị mang lên. Khi tiểu nhị đưa đến cửa, Lăng Thần đã đón lấy rồi tự thân đưa vào đặt trên bàn. Sau đó nhẹ nhàng mở vò rượu rót cho mỗi người một chén rồi yên lặng rời khỏi.

Trong một gian phòng khác, Ngọc Băng Nhan ngẩn ngơ ngồi đó. Ánh mắt u oán vô cùng. Lăng Thiên rõ ràng là có chuyện quan trọng nhưng lại không gọi mình, xem ra không tín nhiệm bản thân mình mà. Nhất thời sự hưng phấn của bản thân khi vừa ra ngoài biến mất hoàn toàn, khóe mắt rưng rưng...

Bất quá Ngọc Băng Nhan tự hỏi nếu bản thân biết được bí mật của Lăng Thiên vạn nhất đại bá gia chủ Ngọc Mãn Lâu của mình hỏi thì mình có nói hay không? Suy nghĩ thật lâu, Ngọc Băng Nhan thở dài một tiếng. Cả hai thật khó xử mà. Chi bằng không biết gì hết, hoàn toàn thanh tịnh. Nghĩ vậy nên trong lòng Ngọc Băng Nhan có chút thư thái

Nhìn Lăng Thần lui ra ngoài, Diệp Khinh Trần cười ha ha: "Vị thiếp thân thị nữ này của công tử quả thực nhu thuận cực kỳ. Thiên phú lại tốt vô cùng. Thật khiến người khác ghen tị mà..."

Lăng Thiên cũng cười lớn, cầm chén rượu cung kính mời: "Đây là rượu vãn bối tự điều chế, chưa chắc lọt vào tầm mắt của tiền bối nên tiền bối chớ trách móc."

Diệp Khinh Trần thản nhiên cười: "Lão phu đều uống ra nhiều rượu ngon khắp các nước nhưng rượu này của công tử có mùi hương nồng đậm vô cùng. Thật là rượu ngon mà. Lão phu không khách khí đâu!" Đem chén rượu một hơi uống cạn sạch.

Thầy tướng vừa uống một chén rượu này sắc mặt liền biến đổi. Lại tự rót thêm một chén nữa nhìn màu rượu liền vỗ đùi nói: "Rượu ngon. Quả nhiên là rượu ngon. Rượu trong chén xanh như phỉ thủy lại như sâu không thấy đáy. Ý rượu nhẹ nhàng mà rất nặng. Đây chính là phương pháp cất rượu tuyệt thế chứ nào phải rượu dở đâu?"

Lăng thiên mỉm cười không nói gì...

Diệp Khinh Trần như bừng tĩnh lại: "Công tử vừa mới nói...rượu này là do công tử cất thành?"

Lăng Thiên cười tao nhã: "Chỉ là thủ pháp yếu kém mà thôi. Khiến cho tiền bối chê cười rồi."

Sắc mặt Diệp Khinh Trần lại biến đổi thêm lần nữa: "Công tử quả nhiên là đại tài mà. Ngay cả cất rượu cũng có thiên phú như vậy. Loại rượu này đưa khắp Thiên Tinh đại lục cũng không có mấy loại có thể so sánh với nó. Quả nhiên là rượu ngon..."

Lăng Thiên bật cười: "Tiền bối nói quá rồi. Nếu tiền bối thích rượu này thì khi tiền bối rời đi vãn bối sẽ tặng cho tiền bối một vò vậy!"

Gương mặt Diệp Khinh Trần đỏ lên: "Đành phải làm mặt xấu vậy. Để ta giải thích cho ngươi nghe một chút về tuyệt đỉnh võ công tại Thiên Tinh đại lục này vậy. Uống rượu ngon vậy mà không giải thích được là không tốt rồi!"

Lăng Thiên cũng không thúc giục, tiếp tục rót một chén rượu đầy, lẳng lặng chờ hắn

"Thiên Tinh đại lục của ta có quần hùng khắp bốn phía. Một trăm năm gần đây có hơn thất hùng cùng tồn tại và tám đại đại thế gia là các khối thế lực lớn. Tám đại thế gia phân biệt là: Đông Phương, Nam Cung, Tây Môn, Bắc Minh tứ đại gia. Lôi, Dương, Lăng ba gia tộc nhỏ và thế lực siêu cường Ngọc Gia. Bảy gia tộc trước đều thuộc về bảy đế quốc. Chỉ có thế lực của Ngọc Gia cực mạnh nên không thuộc về đế quốc nào cả. Ngoại trừ các thế lực đó ra còn Tiêu gia lấy thương nhân làm gốc mà lớn mạnh, thế lực không hề yếu hơn bất kỳ đế quốc, thế gia nào cả." Diệp Khinh Trần chậm rãi nói, bưng chén rượu nhẹ nhấp môi một cái than thở: "Thật sự là rượu ngon..."

Lăng Thiên rất buồn bực. Những điều ngươi vừa nói ta không biết sao? Ta hỏi chính là cảnh giới võ công trên đại lục này. Ngươi nói đến các thế lực lớn kia có ích gì? Chẳng lẽ bổn thiếu gia không rõ sao? Không phải uống rượu ngon của bổn thiếu gia giờ mơ hồ rồi chứ? Nhưng bên ngoài hắn không dám chậm trễ chút nào, vội vàng rót một chén rượu đầy.

"Ha ha. Ngày thường lão phu tung hoành thiên hạ không hề nợ nhân tình bất kỳ kẻ nào nhưng hôm nay lại nợ công tử ba phần nhân tình rồi. Công tử có điều thắc mắc sao lão phu có thể không trả lời được? Giải thích rõ ràng xem như đã hoàn lại công tử một phần nhân tình mà thôi. Sao dám chậm trễ?" Diệp Khinh Trần cười khẽ, sắc mặt có chút khổ sở.

Lăng Thiên tự đánh giá một chút liền rõ ràng ý tứ ba nhân tình của Diệp Khinh Trần: Đầu tiên là do xem tướng cho mình không chính xác nên tự giác xem như thiếu Lăng Thiên một phần nhân tình. Thứ hai là khi lúc cuối cùng khi so đấu nội lực Lăng Thiên không lợi dụng tình thế áp bức, mặc dù cũng là Diệp Khinh Trần cố ý gây ra nhưng lấy thân phận thế ngoại cao nhân của hắn nói thiếu Lăng Thiên một cái mạng cũng là sự thật không cần phải tranh biện. Về phần nhân tình thứ ba chính là tiếp nhận rượu ngon Trúc Diệp Thanh do Lăng Thiên cất thành.

Lăng Thiên tươi cười nói: "Tiên sinh nếu nói vậy đã hạ thấp Lăng Thiên rồi. Hai nhân tình phía trước là do Lăng Thiên nợ tiên sinh mới đúng. Chẳng lẽ tiên sinh cho rằng Lăng Thiên không hiểu rõ ảo diệu trong đó sao? Về phần nhân tình thứ ba, chỉ mấy chén rượu này thôi tiên sinh không nên coi như là nhân tình gì cả. Tiên sinh nói đùa rồi..."

Diệp Khinh Trần có chút hờn giận nói:: "Lời nói chính là uy tín. Nếu không thì sao có thể đỉnh thiên lập địa được? Nhân tình thiếu là thiếu, Diệp mỗ tung hoành thiên hạ có khi nào nuốt lời chứ? Nếu công tử không nhân tình của lão phu thì tùy công tử vậy. Bất quá lão phu không quên là được!"

Lăng Thiên thu lại vẻ mặt cười đùa, nghiêm túc nói: "Tiên sinh với phẩm đức nhân nghĩa, phong thái hào hiệp khiến Lăng Thiên khâm phục không thôi."

Diệp Khinh Trần thả lỏng người bưng chén rượu uống một hơi cạn chén mới nói: "Nói đến võ công thiên hạ không thể nói đến trường hạo kiếp ngàn năm trước!"

Thần sắc Lăng Thiên vừa động: "Nguyện nghe tiên sinh chỉ bảo!" Lại rót thêm một chén rượu đầy.

Diệp Khinh Trần nhắm mắt lại trầm tư trong chốc lát như đang điều chỉnh suy nghĩ. Thật lâu sau mới mở miệng nói: "Ngàn năm trước thiên hạ phân tranh không ngớt. Nhân tài kiệt xuất của ba đại lục đều có dã tâm độc bá thiên hạ. Võ lâm cao thủ lại tầng tầng lớp lớp. Tất cả những người trong thiên hạ đều có võ. Đại lục cùng đại lục, quốc gia cùng quốc gia, bang phái cùng bang phái, người và người tranh đấu không ngừng. Không biết qua bao nhiêu ngày, mỗi ngày đều có máu tươi khắp nơi, tàn thi khắp đất. Rốt cục ba đại lục do ba nhân tài kiệt xuất đứng ra lãnh đạo nên đã thống nhất. Nhưng ai nào ngờ một lần thống nhất này lại là bắt đầu cho một hồi thiên hạ hạo kiếp!" Diệp Khinh Trần khép mắt vươn tay cầm chén rượu nhưng phát hiện chén rượu sớm không còn gì rồi. Lăng Thiên mỉm cười lại cầm vò rượu rót cho hắn một chén đầy.

"Nhân tâm không đủ, sau khi thống nhất đại lục liền muốn độc bá thiên hạ. Vì vậy ba đại lục đầu tiên là dò xét lẫn nhau. Sau đó liền khai chiến công khai. Đại lục và đại lục tranh đấu với nhau há có phải là điều tầm thường? Vốn quốc gia với quốc gia tranh đấu còn có bang phái kiên định không tham gia vào đó nhưng khi ấy quan hệ đến sự tồn vong của cả đại lục thì không thể kiên nhẫn được đều tự ủng hộ đại lục mình đang sinh sống. Hoặc là chỉ danh khiêu chiến hoặc là phái người đi ám sát tướng lãnh hoặc là hai môn phái khai hỏa trực tiếp với nhau. Đại lục cùng đại lục khai chiến, bang phái và bang phái khai chiến khiến máu tanh đầy đất, thấu tận trời cao..."

Quyển 2: Lăng Thiên Công Tử