Lăng Thiên Mộng Huyễn

Chương 166: Chương 166: Toàn diệt (1)




Thân hình Lâm Dật Hiên lui về phía sau, ngón út tay phải trực tiếp chỉ hướng Đoàn Duyên Khánh, lập tức một cổ kiếm khí kích xạ mà ra, đánh tới Đoàn Duyên Khánh.
Đoàn Duyên Khánh vung trượng tiếp được kiếm khí, sắc mặt dĩ nhiên thay đổi, hắn quát lớn:
- Lục Mạch Thần Kiếm, ngươi làm sao biết Lục Mạch Thần Kiếm?"
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, nói ra:
- Ta vì cái gì không thể biết Lục Mạch Thần Kiếm?
Lâm Dật Hiên thầm than một tiếng, uy lực Lục Mạch Thần Kiếm của hắn hơi yếu đi một tí, nếu không vừa rồi một kích kia có thể trực tiếp đánh gãy thiết trượng của Đoàn Duyên Khánh.
- Những hòa thượng chết tiệt kia, vậy mà lại để cho Lục Mạch Thần Kiếm của Đoàn thị truyền ra bên ngoài rồi.
Vẻ mặt Đoàn Duyên Khánh âm trầm, tuy bây giờ hắn là đứng đầu Tứ đại ác nhân, nhưng luôn cho là mình mới là chính thống Đoàn thị, hôm nay gặp Lục Mạch Thần Kiếm vốn là chỉ thuộc về Đoàn thị truyền ra bên ngoài, tự nhiên là nộ khí bốc lên.

- Tốt rồi, thực lực thân thể ngươi to lớn ta cũng biết, sẽ không chơi với ngươi nữa.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, vừa rồi vài cái giao thủ kia, Lâm Dật Hiên đã đã biết thực lực Đoàn Duyên Khánh, không thể không nói nội lực của Đoàn Duyên Khánh so với hắn cao hơn rất nhiều, nếu như chỉ là đơn thuần luận võ công mà nói, coi như mình có thân thể cường đại, cũng chưa hẳn là đối thủ của Đoàn Duyên Khánh, nhưng mà Véc-tơ Hoạt Động tác dụng là hết sức lớn, chỉ cần dùng Véc-tơ Hoạt Động, như vậy đánh bại Đoàn Duyên Khánh có lẽ rất dễ dàng.
Véc-tơ Hoạt Động phát động, trong nháy mắt thân thể Lâm Dật Hiên thay đổi nhẹ hơn phân nửa, sau đó cả người dùng tốc độ nhanh hơn tiếp cận Đoàn Duyên Khánh, chẳng qua là trong chớp mắt Lâm Dật Hiên đã đến bên cạnh Đoàn Duyên Khánh, kiếm quang lóe lên, Đoàn Duyên Khánh trực tiếp phát ra một tiếng hét thảm, liền chứng kiến Đoàn Duyên Khánh nhanh chóng lui về phía sau, nhưng tốc độ Đoàn Duyên Khánh như thế nào nhanh hơn Lâm Dật Hiên, Lâm Dật Hiên trực tiếp lướt tới quanh người Đoàn Duyên Khánh, kiếm trong tay như mưa to không ngừng đâm tới Đoàn Duyên Khánh, Đoàn Duyên Khánh cuống quít ngăn cản, nhưng lại phát hiện chiêu thức của mình thường xuyên đột nhiên dừng lại, sau đó liền trực tiếp bị Lâm Dật Hiên đâm trúng.
Chẳng qua là trong giây lát, trên người Đoàn Duyên Khánh liền xuất hiện kiếm thương rậm rạp chằng chịt, tuy mỗi một kiếm đâm cũng không sâu, nhưng mà máu tươi lại sớm đem quần áo của hắn nhuộm hồng, theo xu thế này phát triển tiếp, không được bao lâu thời gian, Đoàn Duyên Khánh sẽ gặp cảnh không máu mà chết.
- Hai người các ngươi ở đó làm cái gì? Còn không mau tới đây hỗ trợ!
Đoàn Duyên Khánh mắt thấy mình không địch lại, vội vàng quay đầu hướng về Diệp nhị nương cùng Nhạc lão tam hai người quát.
Nhưng mà lúc hắn quay đầu, lại phát hiện Diệp nhị nương cùng Nhạc lão tam sớm đã không thấy bóng dáng, lập tức nóng tính trong nội tâm Đoàn Duyên Khánh điên cuồng bốc lên, hai người này vậy mà vứt bỏ hắn chạy trốn, thật sự là tội không thể thứ cho.
- Xem ra Tứ đại ác nhân chỉ còn lại có một mình ngươi rồi.
Lâm Dật Hiên cười nhạt một tiếng, hắn thật không nghĩ tới hai người Diệp nhị nương cùng Nhạc lão tam vậy mà bỏ chạy, Diệp nhị nương còn dễ nói, không nghĩ tới Nhạc lão tam cũng chạy, ngay từ đầu hắn còn tưởng rằng Nhạc lão tam là một gia hỏa trọng nghĩa khí, hiện tại xem ra, hắn thật sự nhìn lầm rồi.
- Ai nói Tứ đại ác nhân chỉ còn lại có một người hả?
Đúng lúc này một giọng nữ nhàn nhạt từ xa truyền đến, Lâm Dật Hiên nghe tiếng nhìn lại, lại phát hiện Diệp nhị nương cùng Nhạc lão tam đang kẹp lấy một người hướng nơi đây đi tới.
Đáng chết, Lâm Dật Hiên thấy rõ bị Diệp nhị nương bắt cóc đúng là Chung Linh, không phải cho nàng rời đi rồi sao? Tại sao lại bị bắt được?
Nguyên lai Diệp nhị nương biết rõ cùng với Lâm Dật Hiên đánh không có phần thắng gì, liền muốn bắt cóc Chung Linh, cho nên hai người trực tiếp đuổi theo Chung Linh ly khai, sử dụng Chung Linh để áp chế Lâm Dật Hiên.
- Lâm đại ca.

Chung Linh chứng kiến Lâm Dật Hiên, trên mặt lộ ra một tia áy náy, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới mình vậy mà sẽ bị bắt tới áp chế Lâm Dật Hiên.
- Buông nàng ra.
Hàn quang trong mắt Lâm Dật Hiên lập loè, dùng một loại thanh âm vô cùng trầm thấp nói ra.
Diệp nhị nương bị khí thế của Lâm Dật Hiên kinh sợ thoáng một phát, sau đó lạnh lùng nói:
- Hiện tại cô ta trong tay ta, ngươi tốt nhất hiểu rõ, nếu như ngươi dám đùa nghịch chiêu gì mà nói, ta liền trực tiếp vặn gảy cổ của nàng.
- Nói một lần nữa, buông nàng ra.
Con mắt Lâm Dật Hiên có chút híp lại, thanh âm ngược lại là bình thản rất nhiều.
Diệp nhị nương nhìn thái độ kia của Lâm Dật Hiên, ánh mắt không khỏi hiện lên một tia hàn mang, quát lạnh nói:
- Ngươi phải biết rõ hiện tại đang chủ động là chúng ta, đừng ép ta động thủ, giết một tiểu cô nương như hoa như ngọc thật sự là đáng tiếc.
- Vốn nghĩ rằng một đám Tứ đại ác nhân các ngươi có thể có chút khí tiết, hiện tại xem ra ta thật sự là xem cao các ngươi rồi, cơ hội đã cho các ngươi, cũng đừng trách ta.

Lâm Dật Hiên thần tình lạnh nhạt, vừa nói hết chữ cuối cùng, cả người Lâm Dật Hiên đã lấn đến trước người Diệp nhị nương, bên trên trường kiếm hàn quang lập loè, lập tức liền xuyên cổ Diệp nhị nương, trường kiếm trực tiếp xuyên ra phần gáy Diệp nhị nương, mà Chung Linh cũng trực tiếp bị Lâm Dật Hiên kéo đến trong ngực.
- Đáng chết.
Nhạc lão tam thấy Lâm Dật Hiên vậy mà lập tức giết chết Diệp nhị nương, không khỏi nổi giận gầm lên một tiếng, trực tiếp vung kéo công qua Lâm Dật Hiên.
- Phanh...
Cánh tay phải Lâm Dật Hiên trực tiếp vận kình, lực lượng mấy trăm cân cộng thêm nội lực cường đại lấy tốc độ cực nhanh đánh ra, không khí trước người Lâm Dật Hiên đều trực tiếp bị lực lượng nắm đấm của Lâm Dật Hiên đánh nổ, trong nháy mắt nắm đấm của Lâm Dật Hiên trực tiếp đánh vào trên người Nhạc lão tam, Nhạc lão tam kêu thảm một tiếng, cả người trực tiếp bay ngược ra ngoài, nặng nề đập lấy trên một thân cây, sau đó đã không có sinh khí.
Lúc trước Lâm Dật Hiên đối với Nhạc lão tam vẫn có một tia ấn tượng tốt, nhưng mà điểm ấn tượng này trực tiếp bởi vì hắn bắt cóc Chung Linh mà toàn bộ phai mờ, cho nên một kích này của Lâm Dật Hiên, không có chút lưu tình nào.