Diệp Thiên ra khỏi tiệm ăn, vội vã chạy về phía trụ sở chính của tập đoàn Từ Thị. Vẻ mặt của anh u ám cùng cực, sát khí trên người anh khiến người đi cạnh bên chẳng hiểu sao lại cảm thấy ớn lạnh tột độ.
Dù là ai đi nữa, dám động vào một cọng tóc của Tô Thanh Thanh, anh sẽ giết không tha.
Diệp Thiên nhanh chân bước vào tầng một của toà nhà văn phòng nhà họ Từ, nhưng lại chẳng thấy một ai, ngay cả khu vực tiếp tân ngay ngoài cũng đã phủ đầy bụi.
Diệp Thiên nhíu mày, chạy thang bộ lên từng tầng, từng tầng một. Tốc độ của anh rất nhanh, khả năng thính giác của anh cũng được đưa lên mức độ cao nhất, chỉ cần vừa nghe thấy một tiếng động nào là anh có thể phản ứng lại ngay tức thì.
Không biết bây giờ Tô Thanh Thanh đang thế nào nữa, Diệp Thiên bỗng thấy lo lắng. Cho dù lúc trước phải đối mặt với hàng trăm ngàn kẻ địch, Diệp Thiên vẫn không mảy may chút gì, ấy vậy mà lúc này, anh không thể nào bình tĩnh được.
Bước chân anh chạy nhanh lên tầng năm, nhưng vẫn không thấy có gì khác lạ. Mãi cho đến khi chạm chân lên tầng sáu, anh mới nghe thấy tiếng bước chân.
Ánh mắt Diệp Thiên chăm chú nhìn lại, anh vội bước mau ra chỗ lối rẽ xuống cầu thang, trong hành lang, một người đàn ông vừa huýt sáo, vừa xách theo một chiếc vali khoá số bước ra khỏi văn phòng, trông điệu bộ khá ung dung, nhàn nhã.
"Mau nói, Tô Thanh Thanh đang ở đâu?" Diệp Thiên bỗng xuất hiện trước mặt hắn ta, khiến hắn ta sợ mất mật, còn tưởng có ma giữa ban ngày nữa.
"Này, anh là ai? Đến đây làm gì? Mau cút đi." Người đàn ông kia trừng mắt nhìn Diệp Thiên, trong giọng nói chứa đầy sự bực mình.
"Tôi đã hỏi thì anh cứ thành thật trả lời đi." Diệp Thiên bỏ ngoài tai, con người lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào hắn ta: "Nói tôi nghe, Tô Thanh Thanh ở đâu?"
"Tô Thanh Thanh nào, tôi không biết..." Hắn ta chưa dứt lời, Diệp Thiên hừ một tiếng, bước lại gần hắn ta, dùng một tay túm cổ áo của hắn rồi nhấc bổng hắn lên, dí sát vào tường.
Là bởi khi nói lời này, ánh mắt của hắn ta vội chớp. Hắn ta đang nói dối.
"Tôi không muốn phải hỏi thêm một lần nữa." Giọng nói lạnh lùng của Diệp Thiên tựa như vọng lên từ Địa ngục.
Ánh mắt của anh vô cùng đáng sợ, khiến hắn ta không dám nhìn thẳng. "Ở, ở tầng tám. Khụ khụ." Vừa dứt lời, hắn ta thấy cổ mình được thr lỏng, Diệp thiên vốn đang đứng trước mặt hắn ta, lại biến mất tức thì, kì dị không khác ma quỷ.
Người đàn ông hít mạnh, đưa không khí vào tràn khoang ngực, chân hắn ta mềm oặt. Đây là người sao? Con người có thể sở hữu tốc độ ấy sao? Tiêu rồi, lần này chọc phải ổ lửa rồi. Hắn ta không nghĩ ngợi gì nữa, cầm chiếc vali khoá số lên rồi nhanh chóng chuồn mất.
"Lâm Khuê, cậu có một phút để đến đây, không được để bất kì một người nào trong trụ sở chính của tập đoàn Từ Thị bước ra khỏi cửa."
"Vâng!"
Diệp Thiên cúp máy, chạy thẳng lên tầng tám, sát khí bủa vây cả người anh.
Tầng tám, phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Trên chỗ ngồi vốn là của Từ Thiên Thành, giờ phút này lại có một người đàn ông trung niên trông hơi béo đang ngồi ở đấy. Ông ta khoảng hơn 40 tuổi, hói mất nửa đầu, đeo một chiếc kính dày khá dày, chiếc áo sơ mi công sở bao trọn lấy cái bụng phệ của ông ta. Dáng vẻ ông ta ngồi, trông không khác gì một con quay.
Lúc này, đôi mắt ông ta đong đầy tia lửa, săm soi cô gái đẹp tuyệt trần trước mặt mình bằng ánh nhìn dâm dục.
"Cô Tô, cô muốn nói gì thì cứ ngồi xuống, từ từ rồi nói." Ông ta vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp cơ thể Tô Thanh Thanh, thậm chí ông ta còn âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Dáng vẻ dâm dê này của ông ta khiến Tô Thanh thanh đỏ bừng cả mặt, trong lòng thấy vô cùng ghê tởm.
"Đúng vậy, cô Tô, lúc nãy chúng tôi có hơi vô lễ, nhưng chúng tôi cũng chỉ vì muốn đôi bên cùng có lợi thôi." Một người trẻ tuổi gầy còm, xấu xí ngồi cạnh tên đàn ông mập mạp kia lên tiếng. Vừa nói, đôi mắt của hắn ta vừa láo liên xoay chuyển, nhìn là biết đang ấp ủ ý xấu gì đây mà.
"Hừ, tôi không nghĩ là vậy." Tô Thanh Thanh hừ một tiếng, vẻ mặt có đôi chút bực dọc.
Hồi nãy cô đang ở dưới tầng sáu bàn bạc ngon lành với giám đốc đại diện của tập đoàn Từ Thị, thì hai người này đột nhiên xông vào. Đã chen ngang thì cũng thôi đi, còn có cái kiểu vừa mời vừa ép cô lên đây nữa chứ, bảo phải bàn bạc chi tiết hơn.
Mặc dù Tô Thanh Thanh ngây thơ thật đấy, nhưng chẳng lẽ cô không hiểu mục đích thực sự của ông ta sao? Cô quay người định đi thì hai người này không cho. Cô sợ hãi định gọi cho Diệp Thiên, nhưng vừa mới kết nối thì bị bảo vệ của tên mập này cướp lấy, đập nát bươm.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ có thể đi lên đây với hai người họ. Nhưng, càng gặp phải tình huống như vậy thì càng không được sợ hãi. Vả lại, cô tin Diệp Thiên sẽ chạy đến cứu cô.
"Sao cô Tô lại nói vậy chứ?" Tên thanh niên xấu xí mỉm cười, đưa mắt nhìn tên mập đang ngồi chỗ bàn làm việc: "Cô Tô, tôi xin được tự giới thiệu lần nữa, đây là hội phó thương hội Dung Thành, anh Đào Thành, cũng là chủ tịch của tập đoàn Đào thị, hiện anh Đào đang tạm thời nắm giữ quyền điều hành tập đoàn Từ Thị."
Nghe vậy, Đào Thành cố ý nghiêm mặt, tằng hắng một cái, cái kiểu tự cho mình rất uy nghiêm.
"Được rồi Tôn Tường, không cần giới thiệu mấy cái hư danh ấy đâu, ta bàn vào chuyện chính thôi." Đào Thành cố ra vẻ khiêm tốn vẫy tay, nói vậy thôi chứ trong lòng ông ta vui muốn chết ấy chứ. Thằng nhóc này lanh thật, xem ra phải để cái chức giám đốc kinh doanh kia cho cậu ta mới được. Trước giờ, chỉ cần nghe thấy tên của ông ta thôi thì dù có xinh đẹp đến đâu đi nữa, người nào người nấy cũng tranh nhau dâng lên tận cửa
Ông ta tin rằng lần này cũng sẽ y như vậy. Dù ông ta tự gọi mình là lãng tử bắt bướm xinh, nhưng khi nhìn thấy Tô Thanh Thanh, ông ta cũng phải thảng thốt, bởi cô được coi là hàng thượng đẳng, hiếm có khó tìm. Ông ta không thể bỏ qua được.
Chỉ tiếc là trong mắt của Tô Thanh Thanh chẳng có chút rung động nào cả, thậm chí còn đong đầy sự ghét bỏ.
"Nếu tôi nhớ không nhầm thì ở đây là tập đoàn Từ Thị, chứ chẳng phải thương hội Dung Thành." Tô Thanh Thanh hừ một tiếng, cố giữ bình tĩnh: "Hội phó Đào đúng không? Đừng trách tôi không nhắc ông, tham lam quá không tốt đâu."
Đào Thành nghe vậy, mặt lạnh xuống hẳn.
Tôn Tường vừa nhìn là hiểu, lại mở miệng nói chuyện: "Cô Tô nói gì lạ vậy? Doanh nghiệp của Dung Thành thì do thương hội Dung Thành quản lý đúng rồi còn gì nữa. Giờ nhà họ Từ không có thời gian quản lý, đương nhiên là hội phó Đào phải ra tay giúp đỡ, đâu thể trơ mắt nhìn tập đoàn Từ Thị đổ sụp xuống, đúng không nào?"
Chỉ vài câu mà khiến Đào Thành giãn hai đầu mày. Đúng là thế.
Tô Thanh Thanh cạn lời, gì mà ra tay giúp đỡ chứ, nhân cơ hội vớt tiền thì có.
Tôn Tường cười. "Cô Tô, tôi nghe nói cô định tiếp nhận tập đoàn Từ Thị? Đương nhiên là không có vấn đề gì, chỉ cần nắm giữ đủ tài liệu là có thể xử lý ngay thôi." Nhân lúc Tô Thanh Thanh không chú ý, hắn ta vừa nói vừa ngầm ra hiệu ám chỉ Đào Thành.
Đào Thành ngớ người một lúc, sau đó hiểu rõ. "Đúng thế, cô Tô, chỉ cần có đủ tài liệu trong tay, tôi sẽ kí tên, đóng dấu cho cô ngay lập tức, thế là tập đoàn Từ Thị sẽ là của cô." Lúc nói lời này, trong lòng ông ta chắc phải phấn khích vô cùng.
Thằng nhóc Tôn Tường này có quả đầu óc linh hoạt thật, chỉ cần có thể moi được văn bản chuyển nhượng cùng với hợp đồng nắm giữ cổ phiếu ra thì tập đoàn Từ Thị sẽ thành của họ rồi. Còn người đẹp tuyệt trần này đây, chơi chán xong vứt là được. Vụ mua bán này quả là lời mà chẳng lỗ gì. Kiếm bộn luôn ấy chứ.
Tô Thanh Thanh lạnh mặt, bất giác cầm tập tài liệu trong tay chặt hơn: "Thôi không cần, tôi còn phải bận chuyện, phải đi trước rồi." Nói xong, cô quay người định rời khỏi, nhưng cửa đã bị khoá chặt, mở không ra, vả lại phía ngoài còn có mấy tên bảo vệ đô con canh giữ. Nghĩ vậy, trong lòng Tô Thanh Thanh càng thêm lo âu.