Cả đám người xông về phía Diệp Thiên. Mặc dù vừa rồi Lưu Chương thể hiện rất dũng cảm và cứng rắn rồi, nhưng thấy nhiều công nhân xông lại như vậy thì hắn ta sợ hãi, và vô thức lùi về sau.
Đúng lúc này đằng sau hắn ta có một chỗ trũng, Lưu Chương không cẩn thận nên đã hụt chân lảo đảo, cuối cùng thì ngồi phịch xuống đất.
Cảnh này bị Hồ Thiên trông thấy, hắn không nhịn được mà bật cười.
“Hoá ra vừa rồi dũng cảm chỉ là giả vờ à.”
“Cái gì mà người ở thủ đô cử đến. Tôi thấy giống con chó hơn.”
“Bắt lấy ông ta, lát nữa xử lý ông ta xong thì cho ông ta giả vờ giả vịt.”
“Lát nữa người nào ra tay thì tới chỗ phòng tài vụ nhận một nghìn tệ.”
Cả đám con nhà quản lý cấp cao lần lượt hào hứng hẳn. Vừa rồi bọn họ còn bị cái khí thế của Lưu Chương làm cho giật mình thảng thốt. Bọn họ còn cho rằng Lưu Chương giỏi lắm, thấy đông người như vậy mà còn không sợ.
Thế nhưng thấy phản ứng của đối phương, bọn họ liền bật cười ha hả. Bộ dạng ban nãy của Lưu Chương căn bản là giả bộ mà thôi.
“Hồng Hồng, lát nữa em cứ trút giận thoải mái.” Hồ Thiên ôm lấy Lương Hồng vừa cười vừa nói.
“Vâng, anh thật tốt với em.” Lương Hồng vui mừng ra mặt.
Tới bây giờ, Hồ Thiên chính là người đẹp trai giàu có và xuất chúng nhất bên cạnh cô ta cho nên cô ta phải giữ chân Hồ Thiên cho thật chặt.
“Vậy lát nữa tới khách sạn em phải chiều anh đấy.” Câu này Hồ Thiên ghé sát tai Lương Hồng nói.
Lương Hồng nghe xong thì tỏ vẻ xấu hổ: “Lát nữa anh thích thế nào đều được hết ý, sau này mọi thứ thuộc về em sẽ là của anh, bao gồm cả cơ thể em…”
Là một cô gái thường xuyên thay đổi bạn trai, cô ta đương nhiên rất hiểu tính cách của đàn ông nên biết đàn ông thích kiểu con gái thế nào.
Lúc này cô ta không còn coi Diệp Thiên ra gì nữa.
Một người cao cao tại thượng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Trong khu quản lý của nhà máy Lam Thiên, con cháu của quản lý cấp cao chính là đại diện cho tầng lớp quý tộc thời cổ đại, bọn họ có quyền lực tuyệt đối.
“Xin lỗi nhé…”
Một công nhân trung tuổi xông lên trước, trong tay ông ta cầm cái búa bổ nhào về phía Lưu Chương. Ông ta không đánh cho toi mạng Lưu Chương mà đánh vào chân Lưu Chương.
Những việc kiểu như giết người thì công nhân bình thường như bọn họ không dám làm. Thế nhưng đánh người ta thành tàn tật hay bị thương thì bọn họ lại có tự tin tuyệt đối.
Đánh người còn được thưởng tiền, lại không phải gánh trách nhiệm, chẳng có cái việc nào có thể kích thích bản năng của người ta hơn thế.
“Cậu Diệp cứu tôi.” Lưu Chương lập tức hô lên, mặt mày tái mét.
Lúc này cái búa đã nện tới, thế nhưng không hề có cảnh máu chảy và tiếng thảm thiết vang lên mà chỉ là khung cảnh yên tĩnh.
Đến cả bọn con nhà quản lý cấp cao cũng im bặt. Kẻ nào kẻ nấy trợn mắt nhìn nhau với vẻ mặt không sao tin nổi.
Chỉ thấy cái búa trong tay lão công nhân trung tuổi xông lên trước kia rơi xuống đất, mục tiêu là chân Lưu Chương thì Lưu Chương lại không hề hấn gì và cái búa còn cách Lưu Chương chừng vài mi li mét thì bị một bàn tay nắm chặt lấy đầu còn lại và chỉ khẽ bóp một cái, hai ngón tay người kia kẹp chặt búa lại. Một hành động hết sức nhanh gọn khéo léo đã khiến cái búa vốn là vật công kích đã bị ngăn lại ngay tức thì.
“Mày, mày….” Người đàn ông trung tuổi trợn tròn con mắt, tỏ vẻ không thể nào tin nổi. Thậm chí, ông ta còn đang nghĩ có phải mình dùng búa giả không?
Thế nhưng trọng lượng của cái búa trong tay ông ta cho ông ta biết rằng mọi thứ đều là thật.
Là búa thật nhưng lại bị người ta dùng hai ngón tay để ngăn lại, khiến ông ta không thể nào di chuyển cái búa lên tiếp được nữa.
“Cậu Diệp.” Lưu Chương sắp khóc đến nơi. Trong lòng ông ta đã phải chịu sự đả kích nặng nề.
Diệp Thiên chỉ dùng hai ngón tay mà có thể kẹp chặt lấy cái búa kia?
Chuyện quỷ gì đây?
Vừa rồi Lưu Chương rơi vào tuyệt vọng vì cho rằng nửa đời còn lại của mình phải trở thành người tàn phế. Kể cả Diệp Thiên có giúp mình thì cũng không thể ngăn chuyện này xảy ra.
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng của hắn ta.
“Anh lùi về sau.” Diệp Thiên nói với Lưu Chương.
Sau khi định thần trở lại, Lưu Chương vội gật đầu sau đó đứng dậy, không dám chần chừ do dự thêm mà trốn sau lưng Diệp Thiên.
Đợi Lưu Chương về sau, Diệp Thiên mới nhìn công nhân đang vây kín xung quanh, ánh mắt cuối cùng anh dừng lại chỗ người đàn ông trung tuổi.
“Vì 1000 tệ mà muốn nối giáo cho giặc?”
Câu này anh không chỉ nói cho ông ta nghe mà nói cho những công nhân khác nghe.
“Tôi, tôi…” Người đàn ông trung tuổi lúc này tỏ vẻ hoang mang. Có điều ông ta còn chưa nói hết câu thì ở phía xa đã có tiếng nói vang lên.
“Lên hết cho ông đây. Còn ngây ra đấy làm gì?” Giọng nói này của Hồ Thiên. Mặt mày hắn tỏ vẻ dữ tợn.
“Một trăm người mà sợ mình nó à? Nếu không thể bắt được bọn nó thì đừng nói là 1000 tệ, mà lương tháng này của các người đừng mong được nhận.”
Vốn dĩ đám công nhân vì thấy hành động của Diệp Thiên mà tỏ ra hoang mang thì lúc này sau khi nghe Hồ Thiên nói vậy, bọn họ lập tức ra tay.
Còn Diệp Thiên mặt vẫn không chút biểu cảm.
“Xem ra các người nối giáo cho giặc không phải chỉ vì 1000 tệ…”
Diệp Thiên có thể hiểu được vì sao những người này lại nghe lời con nhà quản lý cấp cao như vậy. Vì dù gì bọn họ cũng là công nhân lao động bình thường, đều là người đi làm ăn kiếm tiền, mưu sinh vì gia đình.
Nếu không nghe lời, nhẹ thì kết cục sẽ bị cô lập, bị bài trừ mà nặng thì e rằng sẽ bị đuổi việc, sau này đừng mong tìm được việc, thậm chí là bị uy hiếp đến tính mạng.
Lại là một công nhân khác xông lên, trong tay cầm cây gậy sắt.
Diệp Thiên không buồn đếm xỉa mà vung một tay lên khiến công nhân kia bay thẳng ra ngoài rồi ngã nhào vào bao nhiêu người đứng ngoài kia khiến bọn họ được phen liêu xiêu nhốn nháo.
Đây là khoảng cách giữa người bình thường và võ sĩ chứ đừng nói là một võ sĩ như Diệp Thiên.
Chu Mặc An ở phía sau cũng ra tay. Mặc dù hắn không mạnh như Diệp Thiên nhưng hắn cũng là võ sĩ tầng thứ bảy rồi. Một mình hắn đè nén cả đám người này cũng là việc dễ như trở bàn tay.
Chỉ trong chốc lát, trên mặt đất la liệt người nằm xuống.
“Trên đời này có người mạnh thế này sao?” Lưu Chương cố nuốt nước bọt.
Hai người đấu lại cả đám người mà bọn họ phải nằm la liệt xuống đất như thế. Trên thực tế thì phần lớn đều là do Chu Mặc An ra tay.
Vì Diệp Thiên chỉ cần khẽ vung tay thôi thì có thể khiến người ta bay ra ngoài rồi ói ra máu chứ chẳng ai dám ra tay với Diệp Thiên cả.
Lúc này xung quanh vô cùng im ắng.