Còn có một điểm rất đáng để người ta phải nghĩ tới, đó chính là sau khi bọn họ trốn vào cấm địa thì cũng tầm một tuần trời, người nhà họ Hoàng vẫn chưa đuổi theo truy sát bọn họ.
Thậm chí mãi sau một tuần, bọn họ mới gặp lại sát thủ nhà họ Hoàng, bắt đầu bỏ chạy.
Còn về manh mối khi có rồi thì Diệp Thiên lập tức điều Bạch Tử U xuất phát, đi về phía căn cứ điểm của nhà họ Hoàng, buộc phải điều tra bọn họ tới cùng.
Bạch Tử U xuất thân làm tình báo nên những việc như thế này có thể nói là đúng với chuyên ngành của cô.
Chu Mặc An cũng được Diệp Thiên phái đi, chuẩn bị điều động lực lượng trong gia tộc tìm vài chuyên gia địa chất hoặc những nhân vật thuộc đội thám hiểm để đi dò tìm các hang động.
Những manh mối cuối cùng về nhà họ Diệp, cho dù là nơi nào đi chăng nữa thì thật sự vẫn rất kỳ lạ và đều có người phá rối.
Nếu không làm cho sáng tỏ mọi việc thì anh tạm thời không dám nghỉ ngơi.
Còn Diệp Thiên vẫn trông coi ở bệnh viện, thứ nhất là đề phòng có kẻ khác lẻn vào giết hai cha con nhà họ Đường diệt khẩu.
Nói thế nào đi nữa thì hai cha con họ cũng có chút manh mối và giúp anh phân ưu, vả lại, bọn họ còn liên luỵ tới nhà họ Hoàng – gia tộc trước nay chưa từng lộ diện, và không biết bao giờ thì vùng lên.
Trong khoảng thời gian ngắn bảo toàn tính mạng cho hai cha con họ cũng là điều nên làm.
Thứ hai, Tam trưởng lão của nhà họ Diệp cũng rời đi được một khoảng thời gian rồi, có lẽ người của nhà họ Diệp cũng đã tìm tới tận nơi.
Anh ở đây đợi “bắt sống”.
Ngoài ra, còn có một việc hết sức kỳ lạ, đó chính là Đường Lập Thiên chủ động xin ra mặt dẫn đường cho Bạch Tử U.
Vốn dĩ Diệp Thiên không muốn đồng ý vì dù gì thì đôi chân của ông ta cũng bị gãy và vẫn chưa thể hồi phục. Thứ nhất là ảnh hưởng tới sự di chuyển, ngộ nhỡ gặp phải kẻ địch thì Bạch Tử U phải lo bảo vệ ông ta nữa. Như vậy mất nhiều hơn được.
Thế nhưng Đường Lập Thiên lại nói rằng ông ta là người hái thuốc, biết nhiều con hẻm, con đường mà người thường không biết. Ông ta có thể dẫn Bạch Tử U để rút ngắn thời gian… Ông ta nói với giọng khẩn cầu muốn đi cùng.
Mãi tới khi ông ta đảm bảo rằng sẽ đợi ở vòng ngoài cứ điểm của nhà họ Hoàng và tuyệt đối phục tùng mọi mệnh lệnh của Bạch Tử U thì Diệp Thiên mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Sau khi Đường Lập Thiên thấy Diệp Thiên đồng ý thì lập tức cười vui như một đứa trẻ vậy, thậm chí là tỏ vẻ vô cùng hào hứng.
Vì dù gì đối với ông ta mà nói thì chỉ cần có thể đánh lại nhà họ Hoàng, cho dù ông ta phải bỏ mạng thì cũng chẳng hề chối từ.
Vẫn là câu nói đó, Đường Lập Thiên chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Cũng vào lúc này, trên con đường cách Mộng Thiên Lâu chừng năm ki – lô – mét.
Ba vị tộc trưởng là Gia Cát Thương Ngô, Hiên Viên Thuật và Bách Lý Huyền Hải đang lái xe nhanh như bay về phía một quán rượu.
Sau khi bọn họ và hai người phía Chu Hoàng nhận lệnh ở bệnh viện xong thì lập tức phân thành hai đường đi dò la.
Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh đi về phía Mộng Thiên Lâu xem có thêm manh mối gì không, còn ba người bọn họ thì đi về quán rượu xem có gặp vận may gì không.
Trong tình hình chưa có thêm manh mối gì thì việc sắp xếp như thế này đương nhiên là tốt nhất rồi, vả lại ba vị này cũng đều là người từng trải, đi tới quán rượu đương nhiên cũng dễ thăm dò thông tin.
“Gia Cát, Bách Lý, hai người nghĩ nhà họ Lý mà cậu Diệp cần có liên quan gì tới Hoàng tộc không? Hai người nghĩ liệu có mối quan hệ gì không?”
Hiên Viên Thuật ngồi ở ghế lái, đánh lái chiếc vô lăng mà đã cả nửa đời người rồi ông ta không đụng tới.
Nghe vậy, Gia Cát Thương Ngô đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau lập tức mở to mắt khẽ chớp.
“Lâu như vậy rồi, cái miệng ngờ nghệch của ông vẫn còn hôi thế nhỉ.”
Dứt lời, Bách Lý Huyền Hải và Hiên Viên Thuật đều bĩu môi bật cười rồi lắc đầu.
“Ha ha, nói vào việc chính đi. Theo như tôi thấy thì hai nhà này không những có liên quan với nhau, thậm chí rất có khả năng là một nhà…”
Nói rồi, cả ba người bắt đầu thảo luận.
Bọn họ nói chuyện rôm rả như những người bạn lâu năm rồi không gặp vậy.
Rõ ràng, trong khoảng thời gian cùng nhau hành sự, thêm vào đó lại có một vị đại thần tôn quý như Diệp Thiên, bọn họ chẳng có gì mà tranh đấu nữa cả.
Dần dần, bọn họ trở thành bạn chí cốt của nhau.
Cứ thế, bầu không khí trong xe vui vẻ hoà thuận, cả ba người cùng tới quán rựou.
Khi tới một ngã ba, sự xuất hiện của ba chiếc xe tải đã phá vỡ bầu không khí yên tĩnh….
Trong phòng chăm sóc đặc biệt số 503 bệnh viện tư nhân BJ. Diệp Thiên đang dùng lò vi sóng hâm nóng cháo.
Vì anh sợ Đường Oánh tỉnh lại sẽ bị đói nên đã mua “cháo dưỡng sinh loại đặc biệt” ở nhà ăn bệnh viện về cho cô.
Thực ra cũng chỉ là cháo bình thường cho thêm thịt và thêm ít kỳ tử thôi nhưng người ta đòi một bát những sáu mươi tám tệ và không được trả giá.
Nói về lý thì vì Đường Oánh bị rách miệng nên không tiện ăn cơm, nếu không thì Diệp Thiên thà là bỏ thêm tiền tìm chân chạy chứ cũng không mua mấy thứ thế này.
“Đúng là mặt dày hét ra cái giá này, cũng không biết là ai bao cho bọn họ. Lòng dạ hiểm độc. Đợi hôm nào rảnh rỗi cho Chu Mặc An tới xử lý bọn họ…”
Diệp Thiên nhìn mấy hạt kỳ tử trong bát cháo rồi lẩm bẩm.
Đúng lúc này, cũng không biết có phải bị mấy câu nói vừa rồi của Diệp Thiên đánh thức không mà Đường Oánh trên giường bệnh cũng giống như tham gia vào đội ngũ đánh dẹp những người bán hàng với rắp tâm đen tối kia.
Đôi hàng mi cô khẽ rung, sau đó cô lập tức mở to đôi mắt.
Mới còn nhỏ tuổi mà đã phải chịu sự kích động mạnh như vậy, lại bị truy sát cả đoạn đường thấp thỏm không yên, mãi mới có được một giấc ngủ yên lành nên Đường Oánh cũng hôn mê bất tỉnh không biết trời đất là gì.
Thậm chí khi tỉnh lại, nhìn thấy những bông hoa trắng tinh thanh khiết, ngửi thấy mùi khử trùng xung quanh căn phòng, cô ta cũng bất giác chưa phản ứng lại xem mình đang ở đâu. Mãi tới khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng đối diên mình…
“A…. cha, chúng ta ở đây, vậy….”
Cảm thấy vết khâu trên miệng mình, Đường Oánh còn chưa kịp thích nghi và chưa nhận ra người này có phải Đường Lập Thiên cha mình hay không, Đường Oánh lên tiếng hơi khó khăn nên hỏi nhỏ nhẹ.
Nghe vậy, Diệp Thiên đang cảm thấy vô vị thì chợt mừng quýnh. Anh lập tức quay người lại tiến lên trước vài bước.
“Em tỉnh rồi à? Đây là bệnh viện, bố em ra ngoài có việc rồi.”
Nói rồi, như thể sợ cô ta không yên tâm, Diệp Thiên bấm nút bấm để cô ngồi thẳng dậy rồi nói.
“Yên tâm, có người ở bên bảo vệ bố em. Anh ở đây bảo vệ em.”
Nói rồi Diệp Thiên giúp Đường Oánh điều chỉnh lại gối để cô có thể nằm thoải mái hơn.
Đồng thời trên mặt anh cũng thu về nét lạnh lùng và uy nghiêm ngày thường mà cười một nụ cười hết sức nồng hậu ấm áp.
Đừng nghĩ nhiều, Diệp Thiên dù có ham muốn thế nào đi nữa thì cũng không thể nảy sinh gì với một cô gái thế này được.
Cũng chỉ là chút hiểu nhầm khiến một cô gái vốn dĩ rất đáng thương thành ra thế này nên Diệp Thiên tự trách mình và muốn bù đắp lại cho cô.
Vì cô cũng là công dân của Long Quốc, không phải kẻ địch, sao có thể vô tình được?
Thế nhưng Đường Oánh lại không biết những điều này, ánh mắt cô nhìn Diệp Thiên vẫn đầy cảnh giác vì vết thương trên người cô là do Diệp Thiên mà ra.