Chỉ có người mạnh mới có thể xứng ở tầng này.”
“Chúng tôi rất muốn xem xem thực lực của nhà họ Chu rốt cục lợi hại thế nào.”
“Nếu có thể đỡ được ba chiêu của tôi thì tôi đảm bảo sẽ để cho cậu ở tầng này. Nhưng nếu không đỡ được thì kết cục chỉ có thể là rất thảm mà thôi.”
Rất nhiều người vừa đứng một bên cười nói và chêm lời.
Không ai để ý tới Diệp Thiên.
Chu Mặc An có vẻ tức giận. Tầng dưới đã thế này rồi mà tầng này còn thậm tệ hơn.
Ông ta đảo mắt nhìn Diệp Thiên. Diệp Thiên vẫn giữ bộ dạng thản nhiên như thường rồi lắc đầu nói với Chu Mặc An: “Tầng này xem ra không có ai mời chúng ta rồi, tiếp tục đi lên thôi.”
“Vâng.”
Chu Mặc An lập tức gật đầu sau đó Diệp Thiên cũng không để ý tới những người này nữa.
Anh thu ánh mắt về rồi đi trước hướng về phía cầu thang của tầng này.
Đầu cầu thang lên xuống của mỗi tầng đều có vị trí không giống nhau.
“Muốn chết.” Thấy Diệp Thiên và Chu Mặc An đột nhiên dám ngó lơ đám người, có người trong đó lập tức lên tiếng.
Những người còn lại tối sầm mặt mày, đặc biệt là gã đàn ông mặt đầy râu.
Ông ta như thể đang phải chịu sự sỉ nhục từ người khác nên ông ta lên tiếng, sau đó ông ta nắm chặt tay, di chuyển bước chân về phía trước.
Trên mặt đất lập tức xuất hiện dấu chân.
“Hôm nay tôi phải thay nhà họ Chu dạy dỗ gia chủ tương lai của nhà họ Chu, cho cậu ta biết rằng trên đời này phải lấy thực lực ra để nói chuyện.”
“Đúng vậy, còn cả tên tiểu tử bên cạnh cậu ta. Ông đây phải cho hắn cái bạt cho chết luôn đi.”
“Một Chu thiếu gia đã đành. Đến cả một kẻ bình thường cũng dám ngang nhiên tỏ vẻ uy hiếp. Rõ ràng là muốn chết.”
“Giết gà doạ khỉ để người đến sau không dám tuỳ tiện lên đây nữa.”
Vừa nói, đám người đã bắt đầu đuổi theo dấu chân của Diệp Thiên và Chu Mặc An.
Chẳng mấy chốc, cả đám người đã vây lại chỗ đầu cầu thang của tầng này.
Lúc này người trông coi của tầng đang đứng cùng với người trông coi của tầng dưới, hai bên hình như đang nói chuyện.
Người trông coi vừa tiễn Diệp Thiên và Chu Mặc An lên tầng này không dừng lại mà cứ thế đi lên chỗ đầu cầu thang của tầng.
Hắn tìm thấy người trông coi của tầng này định nói với bọn họ chuyện vừa xảy ra ở tầng dưới.
“Thực lực của người đó thật sự tới tầng thứ chín sao?” Một người trông coi của tầng này kinh ngạc lên tiếng hỏi.
Không đợi có người trả lời, đã có một âm thanh vang lên.
“Quả thực là có. Bây giờ chúng tôi phải đi lên trên.”
Đây là giọng của Chu Mặc An. Theo tiếng nói đó, Diệp Thiên và Chu Mặc An đã đi tới.
“Chính là vị tiền bối cao nhân này.”
Người trông coi lập tức chỉ vào Diệp Thiên với bộ mặt đầy cung kính. Người trông coi của tầng này nghe thế thì lập tức quay qua nhìn nhưng không kịp nhìn thì đã có cả đám người xông tới.
“Tôi đã nói chuẩn bị chặn ở đây đi mà.”
“Chỉ là cái danh gia chủ tương lai của nhà họ Chu, vẫn chưa đủ tư cách để lên đó.”
“Chúng tôi là võ sĩ tầng thứ tám thật sự, dù gì cũng không thể không bằng cái danh của một thiếu gia trong một gia tộc được.”
“Lần này thay đổi quy định chứ trước đây với võ sĩ tầng thứ tám như chúng tôi thì đã có thể tự do đi lại trong Mộng Thiên Lâu rồi. Thế nhưng hôm nay lại không được.”
“Muốn lên kia thì phải đánh trước cái đã.”
Cả đám người hung hăng.
“Các người muốn làm gì?”
Người trông coi ở tầng dưới thấy đám người trước mặt đột nhiên tỏ vẻ hung hăng với Chu Mặc An và Diệp Thiên thì giật mình.
Bọn họ muốn chết sao?
Người khác thì không rõ chứ bọn họ rõ ràng nhìn thấy Diệp Thiên ra tay. Kiểu ra tay mà chỉ cần một chiêu thức nhanh gọn đã có thể khiến một người hôn mê ngất đi như thế thì kể cả đám người này là võ sĩ tầng thứ tám thì tuyệt đối không phải là đối thủ của Diệp Thiên.
“Ồ, đây không phải là là con chó canh cửa ở tầng dưới sao? Sao nào, nhân viên trong Mộng Thiên Lâu của các người muốn ra tay với chúng tôi phải không?”
Gã đàn ông cường tráng mặt đầy râu đứng ra trước. Lúc này trên người ông ta khí thế hừng hực. Ông ta phô hết cái thực lực của một võ sĩ đỉnh phong tầng thứ tám.
Chỉ thiếu một bước thôi là có thể bước chân vào tầng thứ chín rồi.
“Mạnh thật.”
Mọi người đều hết sức kinh ngạc. Chỉ có người trông coi ở tầng dưới thì không tỏ ra tức giận mà sắc mặt nghiêm lại sau đó lên giọng cảnh cáo: “Tôi khuyên các người tốt nhất nên tuân thủ quy định. Muốn đánh nhau thì tự đi mà đánh, đừng làm phiền tới người không nên làm phiền.”
“Không nên làm phiền?”
Gã đàn ông mặt đầy râu nghe thế thì chỉ vào Chu Mặc An nói: “Người mà cậu nói là tên gia chủ tương lai của nhà họ Chu à?”
“Hừ. Nhà họ Chu đương nhiên là lớn mạnh, nhưng giờ không như xưa nữa rồi, đặc biệt là khi còn ở Mộng Thiên Lâu, mọi quy định đều phải theo Mộng Thiên Lâu.”
“Ông đây giết người ở Mộng Thiên Lâu không phải là ít nữa.”
“Những năm trước nhà họ Chu đều sợ hãi, không ai dám tới Mộng Thiên Lâu. Thế mà hôm nay lại có một kẻ tới đây. Nhân viên của Mộng Thiên Lâu các người lại như đám chó bao che cho bọn họ sao?”
Gã đàn ông mặt đầy râu kia lạnh lùng lên tiếng. Không ai biết được thực ra ông ta có ân oán với nhà họ Chu.
Hoặc có thể nói một gia tộc vững mạnh như nhà họ Chu thế này ít nhiều đều có kẻ thù.
Và ông ta cũng chỉ là một trong số đó.
Vì vậy khó khăn lắm mới gặp được một người nhà họ Chu, ông ta đương nhiên phải đem mọi ân oán ra để trút lên người này.
Bây giờ thiên thời địa lợi nhân hoà đều tới.
Cuộc so tài của Bắc Thiên Các sắp tới. Bắc Thiên Các lại không giống như những năm trước. Hiện tại loạn mãi không thôi. Đây là thiên thời.
Mộng Thiên Lâu thuộc thế lực ngầm thần bí, có quy tắc riêng. Có đánh giết người cũng không phạm phải quy định bên ngoài. Đây là địa lợi.
Ở tầng này phần lớn đều là những người quen biết nhau lâu năm. Vì mỗi năm vào dịp này, mọi người đều tụ họp lại cho nên coi như là bạn cũ quen mặt rồi.
Chỉ cần một người trong số đó tiến lên trước hô hào thì những người còn lại đều sẽ đứng về phía người cầm đầu.
Giống như bây giờ vậy.
Đây là nhân hoà.
Những điều kiện tuyệt vời như thế đều xuất hiện, vậy thì kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Trên thực tế thì mọi thứ đều đang tuân theo vòng suy nghĩ của gã đàn ông mặt đầy râu kia.
Trong đám người có không ít kẻ thù của nhà họ Chu cho nên lúc này bọn họ đều nhìn Chu Mặc An như hổ đói.
Có người thậm chí còn tỏ rõ sát khí đằng đằng thấy rõ, bất cức lúc nào cũng có thể ra tay để gia chủ tương lai của nhà họ Chu bỏ mạng lại đây.
Thế nhưng người tính không bằng trời tính.
Giây phút sau đó, gã đàn ông mặt râu kia đã phải thẫn thờ.
Chỉ nghe thấy người trông coi ở tầng dưới chậm rãi lên tiếng: “Không phải là Chu thiếu gia mà là vị tiền bối này.”
Nói rồi hắn nhìn về phía Diệp Thiên rồi chắp tay tỏ vẻ cung kính.
Yên tĩnh!
Xung quanh yên tĩnh hẳn.
Tất cả mọi người đều nhìn nhau mặt mày tỏ rõ sự kinh ngạc. Cuối cùng, ánh mắt bọn họ đổ dồn về phía Diệp Thiên.
“Tên tiểu tử này?”
Gã đàn ông mặt đầy râu kia định thần lại trước, tiếp theo đó ông ta “hỉ mũi” rồi cười ha hả: “Mộng Thiên Lâu các người thật biết đùa. Chỉ một kẻ ở đâu đến đây mà lại coi là tiền bối?”
“Chúng tôi nói thật. Đề nghị ông tôn trọng.” Người trông coi tầng dưới tối sầm mặt lại.
Đối phương hết lần này tới lần khác khiêu khích. Kể cả là những người trông coi như bọn họ thì cũng thấy khó chịu.