Những kẻ to gan dám gây chuyện với khách quý nhà họ Chu chỉ có một kết cục là chết!
Mặc dù Diệp Thiên tha cho gã đàn ông và La Quyên nhưng Chu Mặc An không định tha cho hai người này.
Hắn ta, tuyệt đối không tha thứ cho bất cứ lỗi lầm nào!
Chu Mặc An cúp máy rồi nhanh chóng đuổi theo Diệp Thiên.
Mộng Thiên Lâu rất lớn, cũng rất khí thế, nó nằm choán gần như cả một con phố.
Chỉ riêng cửa lớn đã giống như một quảng trường vip, bảo vệ trước cửa cũng mười mấy người.
Phần lớn là người đi vào trong.
“Mộng Thiên Lâu có phải là của nhà họ Chu mấy người không?”
Diệp Thiên vừa đi về phía cửa ra vào vừa hỏi Chu Mặc An.
Anh còn tưởng ở Bắc An, gia tộc có tài sản quy mô như thế chỉ có thể là nhà họ Chu.
Thế nhưng, Chu Mặc An nghe xong liền lắc đầu.
“Mộng Thiên Lâu thuộc về phe trung lập, nghe nói chủ nhân phía sau là đại ca của một thế lực lớn nào đó nhưng ngay cả nhà họ Chu cũng khó có thể điều tra ra thân phận của người này.” Chu Mặc An nói.
“Vậy sao?”
Diệp Thiên có vẻ đang nghĩ ngợi nhưng cũng khá hứng thú.
Chu Mặc An đứng bên cạnh nói tiếp: “Cũng chính vì thuộc tính của Mộng Thiên Lâu, mỗi năm vào ngày giao đấu của Bắc Thiên Các, các thế lực và gia tộc lớn từ khắp nơi đều chọn tụ hội ở đây.”
“Hơn nữa ngoài đại hội Bắc Thiên Các sẽ diễn ra sau đó, bên trong Mộng Thiên Lâu cũng có vòng kiểm tra khắt khe.”
“Có thể nói, vòng kiểm tra trong Mộng Thiên Lâu tương đương với vòng loại trước đại hội. Nếu như không qua được cửa ải này, cơ bản cũng đừng mơ tham dự đại hội của Bắc Thiên Các!”
Chu Mặc An cũng có chút hiểu biết nên vừa đi vừa giải thích cho Diệp Thiên.
Hai người đã tới cửa ra vào của Mộng Thiên Lâu.
“Chu thiếu gia!”
Hai nhân viên đều nhận ra Chu Mặc An.
Ở đất Bắc An này, rất ít có người không biết tới Chu Mặc An.
Chu Mặc An gật đầu rồi hỏi: “Bây giờ bên trong có khoảng bao nhiêu người?”
Một bảo vệ trong số đó liền đáp lại: “Khoảng hơn hai nghìn, nhưng chưa được một góc của Mộng Thiên Lâu.”
Câu này nói rõ quy mô rộng lớn của Mộng Thiên Lâu.
Tòa nhà này như một gã khổng lồ đang nằm ở đây!
“Người tới năm nay có hơi ít nhỉ!”
Chu Mặc An cảm thấy thắc mắc nên mới nói vậy.
Theo như tình hình mọi năm, người ở trong bây giờ cũng phải bốn năm nghìn mới đúng.
“Đúng là người tới năm nay ít hơn, hình như là có rất nhiều thay đổi.”
Bảo vệ giải thích: “Mặc dù người tới không nhiều như mọi năm nhưng thực lực của họ lại cao hơn những năm trước, mà cao hơn không chỉ là một bậc!”
“Ồ? Vậy sao?”
Chu Mặc An tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hắn ta phải xem xem lần này trong Mộng Thiên Lâu rốt cuộc có bao nhiêu nhân vật lợi hại, có lợi hại bằng hắn không?
Nhưng chính lúc này, một hơi thở mạnh mẽ đột nhiên từ phía xa dội tới gần trước mặt hắn!
Chu Mặc An quay qua nhìn ngay lập tức.
Sau đó, hắn thấy một thanh niên mặc quần áo giản dị ngày thường và cầm một chai Nhị Oa Đầu say xỉn lảo đảo tới gần.
Đến nơi, hắn ta nói mấy câu mời suông rồi ợ một cái toàn mùi men rượu.
“Ông đây là đệ tử của Lam Vân Sơn, võ sĩ võ cổ, các người nhớ cho rõ, sau này ông sẽ thường xuyên tới chơi, tới lúc đó đừng có mà ngăn cản!”
“Mời anh vào, mời anh!”
Bảo vệ nhanh chóng mời hắn ta vào trong.
Ngay sau đó lại có mấy thanh niên đi tới.
Có con cháu các gia tộc, con em các thế lực, cũng có một số cậu ấm cô chiêu.
Những người này đều rất trẻ, cũng đều là võ sĩ!
Kẻ yếu nhất cũng là võ sĩ tầng thứ sáu!
Còn kẻ mạnh nhất, Chu Mặc An cũng không nhìn ra thực lực của người đó.
“Những quái vật này!”
Chu Mặc An nhìn những mấy thanh niên đi vào trong, bất chợt than vãn một câu.
Là người thừa kế của nhà họ Chu nên đương nhiên hắn được gia tộc tạo nhiều điều kiện tốt, lại được ông cố có kinh nghiệm truyền thụ nhưng bây giờ thực lực hắn mới tới đoạn mở đầu của võ cổ.
Mặc dù có thể nói hắn đã là người đứng đầu trong số bạn đồng trang lứa nhưng rõ ràng lại không phải người xuất sắc nhất bởi vì có nhiều người ở cùng độ tuổi có thực lực ngang bằng thậm chỉ còn vượt trội hơn hắn!
Giống như thanh niên vừa bước vào khi nãy.
Hắn biết đối phương, hắn ta là một cậu ấm, nhà mở xưởng thủy sản nhưng lại có thể nuôi dạy ra một võ sĩ có thực lực ngang bằng Chu Mặc An!
Chỉ có thể nói là hơn người!
“Chúng ta cũng vào trong thôi.”
Diệp Thiên gọi Chu Mặc An một tiếng rồi cất bước đi vào trong trước.
Bảo vệ không quen Diệp Thiên nhưng vì Chu Mặc An đứng bên cạnh nên đương nhiên họ cũng không ngăn cản anh.
“Năm nay Chu thiếu gia lại định vào trong!”
“Chắc là trưởng bối nhà họ Chu bảo cậu ấy tới mài rũa lại tính nết cho khỏi kiêu ngạo quá.” “Đúng vậy, trước đại hội Bắc Thiên Các, người có tư cách vào Mộng Thiên Lâu đều có thực lực lớn mạnh. Mặc dù Chu thiếu gia không yếu nhưng vào trong cũng bị lu mờ.”
“Nhưng Chu thiếu gia hình như đã ôn hòa hơn trước nhiều.”
“Đúng, tôi cũng nhận ra Chu thiếu gia khác với trước đây, cái khác không nói chứ người bên cạnh có thể đứng gần như vậy, chắc chắn không phải người bình thường!”
“Tôi chỉ không hiểu, ngày quan trọng như vậy sao Chu thiếu gia lại dẫn theo một người bình thường như vậy vào Mộng Thiên Lâu?”
Lúc nhàn rỗi không việc, mấy bảo vệ này lại tụ tập nói chuyện phiếm với nhau.
Bọn họ đều là những võ sĩ được Mộng Thiên Lâu mời về đảm nhận nhiệm vụ bảo vệ lần này.
Vì vậy họ có thể nhìn ra thực lực của đối phương.
Nhưng vừa rồi, khi thăm dò thực lực của Diệp Thiên, họ không hề cảm nhận được hơi thở của một võ sĩ cổ.
Đó chính xác là một người bình thường không còn gì nghi ngờ!
Đương nhiên, những bảo vệ này cũng vô tình nhắc tới Diệp Thiên nên sau đó không chú ý nhiều tới anh nữa.
Dù gì cũng có người bình thường tới nơi này nên họ cũng không lạ lẫm.
Trong khi đó những người có thực lực ngang tàng tới đây lần này đã thu hút gần hết sự chú ý của họ.
Lúc này Diệp Thiên và Chu Mặc An đã đi vào trong Mộng Thiên Lâu.
Vừa vào trong đã có cảm giác như đang ở trong một quảng trường rộng lớn.
Tầng một vô cùng rộng rãi.
Từ cửa vào tới bên trong đều rất bằng phẳng, không có nhiều đồ gia dụng hoa hoè quá mà đơn giản chỉ có mấy cái ghế, trong khi đó người ở tầng này là nhiều nhất.
Nhưng thực lực của họ đều chỉ tới tầng thứ tư.
Thấy Diệp Thiên và Chu Mặc An đi vào, hầu hết mọi người đều nhìn về phía Chu Mặc An, tiện thể liếc qua Diệp Thiên rồi ngó lơ anh.
“Anh Diệp à, chúng ta đi lên tiếp đi, người mời anh không thể nào ở tầng một.”
Chu Mặc An nói nhỏ với Diệp Thiên rồi giải thích tiếp: “Mộng Thiên Lâu không cao lắm, tổng cộng có mười tầng, nhưng tầng một chiếm diện tích lớn nhất, càng lên cao nội thất càng sang trọng.”
“Từ xưa tới giờ, người càng tài giỏi càng ngồi tầng trên.”
Chu Mặc An giải thích.
Diệp Thiên gật đầu.
Thực ra anh đã đoán được đại khái người mời mình là ai.
Mặc dù không hiểu nhiều nhưng có thể đoán được đại khái tính cách và tác phong của người này.
Vì vậy anh cũng không ở lại với mấy người kia mà theo Chu Mặc An tiếp tục đi lên.