“Chuyện này, chuyện này…”
Cô nhân viên bán hàng vội vàng lên tiếng: “Nhưng đây là việc của nửa năm trước rồi, lúc đó tôi còn cho rằng cùng lắm một hai ngày sau là cô ấy sẽ tới mua đồ, vả lại cũng qua hơn ba tháng sau, có người thích bộ quần áo này tôi cũng không bán, cũng chỉ vì đợi bạn gái của anh tới lấy đồ.”
“Giờ cũng hơn nửa năm trôi qua rồi. Tôi thực sự không thể giữ bộ đồ này lại được, chỉ có thể bán nó đi, nếu không thì cái tiệm nhỏ này của tôi không thể có thêm thu nhập, sớm muộn gì cũng phải đóng cửa…”
Cô nhân viên bán hàng cố gắng giải thích.
“Đó là vấn đề của cô. Ai bảo cô không tin tôi sẽ tới lấy đồ?” La Quyên lên giọng.
“Đúng vậy.” gã đàn ông trung tuổi cũng lập tức chêm lời.
“Là do cô không tin bạn gái tôi chứ không phải bạn gái tôi bất tín với cô. Không phải cô ấy tới rồi sao? Giờ chúng tôi lấy bộ đồ với mức giá như trước kia, cô thiệt à?”
“Nhưng mà, bộ đồ này tôi đã bán cho người khác rồi. Nếu không thì hai vị lựa bộ khác nhé. Tôi giảm năm phần trăm cho hai vị, coi như là lỗi tại tôi.” Cô nhân viên bán hàng vội lên tiếng.
Diệp Thiên lại khá chú ý tới Cô nhân viên bán hàng này. Ở tình cảnh thế này mà vẫn tuân thủ đạo đức nghề nghiệp chứ không lấy bộ đồ đã bán cho anh giao lại cho người khác.
“Cô ở đây mà làm cái trò mèo ấy.”
Gã đàn ông trung tuổi ra giọng mắng nhiếc, mặt mày tỏ rõ sự khó chịu. Ông ta lạnh lùng lên tiếng; “Bây giờ hoặc là lập tức bán bộ đồ đó cho tôi, hoặc là cái tiệm này phải đóng cửa, vĩnh viễn đừng bao giờ mong mở tiệm.”
“Đúng vậy, đối xử với khách thế à? Không hề tin tưởng khách hàng thì khách hàng đương nhiên sẽ không tin tưởng cái tiệm này.” Cô gái tên La Quyên nói năng với giọng điệu phách lối vô cùng.
Cô nhân viên bán hàng nghe thế thì mặt mày tái nhợt cả lại.
“Đây, đây là địa bàn của nhà họ Chu, hai người không có quyền bắt tôi đóng cửa.”
La Quyên và gã đàn ông trung tuổi ngây ra một lát như thể kiêng dè nhà họ Chu, nhưng rất nhanh sau đó…
La Quyên đáp lời: “Việc này vốn dĩ là lỗi sai ở cô. Cho dù nhà họ Chu có biết thì chắc chắn cũng sẽ đứng về phía chúng tôi, không tin thì chúng ta thử mà xem.”
“Anh ấy là quản lý cấp cao của một công ty đấy, đã từng hợp tác kinh doanh với nhà họ Chu. Kể cả cuối cùng nhà họ Chu không đóng cửa tiệm này thì chúng tôi vẫn có cơ hội và thực lực để cô biết thế nào là hối hận, thế nào là phạm sai lầm phải sửa chữa.”
La Quyên bắt đầu uy hiếp.
Gã đàn ông trung tuổi tỏ vẻ đắc ý ra mặt.
Là quản lý cấp cao của một công ty, mỗi tháng thu nhập lên tới hàng trăm nghìn tệ, lúc thời kỳ đỉnh cao nhất, ông ta cũng đã từng hợp tác với nhà họ Chu.
Cô nhân viên nghe thế thì hoang mang. Cô chỉ là một người bán hàng bình thường. Nếu như thật sự bị người ta báo thù bên ngoài thì cả đời này đừng mong có cơ hội ngóc lên.
Cho nên cô rất sợ. Cô nhìn Diệp Thiên trong vô thức rồi mở miệng nhưng lại không biết phải nói thế nào.
Vì việc này quả thực không liên quan tới vị khách này. Bây giờ lại bảo người ta nể mặt đưa món đồ ra thực sự là không phải với người ta.
Hành động này của cô bị gã đàn ông trung tuổi và La Quyên nhìn thấy, cho nên…
“Cậu bạn, bộ đồ này bạn gái tôi lựa trước để mua cho tôi rồi. Vừa rồi cậu cũng nghe thấy rồi đấy. Cô nhân viên bán hàng này cũng không phủ nhận cho nên đưa bộ đồ đó cho tôi nhé.”
Gã đàn ông trung tuổi lên tiếng trước, sau đó ông ta còn hào khí phất tay: “Cậu thích bộ đồ nào trong tiệm này thì cứ chọn, tiền tôi trả.”
“Đây khác gì là trúng số đâu chứ, phải nắm lấy cơ hội đấy.” La Quyên đứng bên phụ hoạ, giọng điệu cao ngạo vô cùng. Nói rồi cô ta còn thêm lời: “Vả lại chưa chắc anh đã mua được bộ đồ mà tôi ưng đâu. Cho nên chi bằng nhanh chóng đưa bộ đồ ấy cho chúng tôi đi.”
Hai người cứ người này một câu người kia một câu, như thể đã đàm phán xong với Diệp Thiên rồi vậy.
Diệp Thiên cuối cùng cũng lên tiếng, chỉ nói: “Những gì nói bằng miệng mà có thể như hợp đồng thì trên đời này mới nhiều thứ ngây thơ làm sao.”
“Ý cậu là gì?”
Sắc mặt gã đàn ông trung tuổi và cô gái tên La Quyên kia thay đổi hẳn. Bọn họ trợn mắt nhìn Diệp Thiên.
Diệp Thiên cũng nhìn về hai người bọn họ rồi chậm rãi lên tiếng: “Tôi không quan tâm trước đó hai người và cô gái này có hẹn gì với nhau. Kể từ khi tôi bước chân vào tiệm này thì buộc phải có tuần tự trước sau. Nếu muốn lấy đồ thì có thể cướp từ tay tôi. Nếu cướp được thì cũng coi như hai người có bản lĩnh.”
“Anh…” La Quyên á khẩu.
Gã đàn ông trung tuổi nheo mắt lại rồi lạnh lùng đáp: “Cậu biết tôi là ai không? Nếu cậu là người ở Bắc An thì tôi hy vọng tốt nhất cậu nể mặt tôi, đưa bộ đồ ấy cho tôi, nếu không thì sau này cậu có muốn ở đất này cũng không được nữa đâu.”
“Thể diện của ông?”
Diệp Thiên cười rồi giữ lại bộ dạng bình thường: “Ông là cái gì mà cũng xứng nói về thể diện với tôi?”
“Cậu muốn chết à?”
Gã đàn ông trung tuổi tức điên người, ông ta cứ thế run lên.
Diệp Thiên không quan tâm tới ông ta mà nói với cô nhân viên bán hàng: “Giúp tôi gói bộ quần áo này lại.”
“Dạ? Cái này…” Cô gái hoang mang.
Diệp Thiên nói: “Cô cứ yên tâm gói bộ đồ, tôi đảm bảo sau bày bọn họ sẽ không trả thù cô.”
Cô nhân viên như sắp khóc đến nơi.
Bảo đảm thế nào được đây?
Nhưng cô vẫn cầm bộ đồ gói cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên rất hài lòng với hành động lúc này của cô, và cũng tán thưởng cô cho nên anh cũng sẽ không để cô xảy ra chuyện được.
“Tiểu…”
Gã đàn ông kia định nói gì đó nhưng La Quyên bên cạnh ngăn ông ta lại và nói nhỏ: “Cứ để kệ hắn đi. Em hỏi giá rồi, bộ này tám mươi tám nghìn tệ. Trông cái bộ dạng đó của hắn em không tin mua nổi đâu.”
Gã đàn ông trung tuổi nghe vậy thì thả lỏng đôi mày.
Một lát sau cô nhân viên đã gói xong bộ đồ và giao nó cho Diệp Thiên: “Thưa anh, đồ đã gói xong rồi. Giờ tôi dẫn anh đi thanh toán nhé?”
Nếu có thể thanh toán được thuận lợi thì cũng coi như là một sự an ủi.
Diệp Thiên gật đầu. Khu vực thanh toán ngay gần đây. Lúc tới đó, ở đó có hai người. Một người mặc bộ đồ âu, trông rất có khí thế. Bên cạnh còn có nhân viên tỏ ra vô cùng cung kính với người này.
“Ấy? Đó không phải là quản lý Tôn phụ trách thị trường sao?”
Gã đàn ông trung tuổi thấy người đàn ông mặc đồ âu thì đột nhiên mừng ra mặt.
“Anh đã từng uống rượu với quản lý Tôn. Lát nữa qua đó chào đôi câu. Tiểu tử kia hôm nay đừng mong mà mua được bộ đồ đó.”
“Anh yêu, mối quan hệ của anh rộng thật đấy.” La Quyên hứng thú.
Bình thường toàn người khác nịnh bợ bọn họ. Không ngờ hôm nay lại gặp cảnh này. Đối phương lại không hề nể mặt.
Nhưng hai người còn chưa kịp lại gần thì cảnh tiếp theo đã khiến bọn họ phải trố mắt ra nhìn.
Chỉ thấy Diệp Thiên lại gần chỗ cô nhân viên bán hàng. Người đàn ông mặc đồ âu kia lập tức chạy tới trước mặt anh.