Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 638: Hoá thành tro bụi




“Tại sao chúng tôi phải xin tha?”

Lúc này Diệp Thiên tỏ vẻ nghi hoặc.

“Nói thừa. Các người sắp chết đến nơi rồi, vả lại còn nói là sợ, tại sao còn không chọn xin tha mạng?”

Gã đàn ông trung tuổi sắp tức chết đến nơi.

“Không, chúng tôi lại thấy rằng ông không dám phóng hoả đâu, cho nên mới không xin tha.”

Diệp Thiên đột nhiên lên tiếng nói vậy. Gã kia nghe thế thì lặng người sau đó hắng giọng và bật cười ha hả. Hắn ta còn đi hướng về phía những người còn lại, nhìn bọn họ chòng chọc: “Hắn nói tôi không dám phóng hoả?”

“Ha ha ha.”

“Hình như hắn bị doạ tới mức sợ nên ngây người rồi.”

“Có phải hắn sống yên ổn ở thành phố quen rồi nên thấy ở đâu cũng an toàn không?”

“Anh Kiến Hùng, cứ giết bọn chúng đi. Mọi người đều có thể nhìn ra trò hay.”

Mọi người đều bật cười. Thế nhưng ngay sau đó.

Diệp Thiên lại lên tiếng trước: “Anh nói xung quanh đều rải đầy thuốc nổ, vừa rồi lại còn rắc cả xăng, vậy thì ngọn đuốc này mà vứt xuống đất thì anh cho rằng các anh có thể yên ổn à?”

Xung quanh im lặng, chỉ có tiếng gió thổi.

Những người còn lại vốn dĩ đang bật cười ha hả thì lập tức im miệng, mặt mày sợ hãi. Kẻ nào kẻ nấy nuốt nước bọt, đôi chân mềm oặt hẳn.

Thế nhưng ngay sau đó, gã đàn ông trung tuổi kia lập tức định thần trở lại, hắn lập tức lên tiếng: “Bớt bớt đe doạ người khác đi. Chỗ xăng vừa rồi chỉ rắc lên xe các người, sao có thể liên luỵ đến bọn này được?”

Mặc dù nói thì là vậy nhưng tay cầm đuốc của gã đàn ông trung tuổi lại chặt lại, hắn còn giơ ngọn đuốc cao hơn ban nãy, chỉ sợ không cẩn thận mà buông tay thì ngọn đuốc sẽ rơi xuống.

“Anh không tin thì có thể thử.”

Diệp Thiên vẫn tỏ thái độ điềm tĩnh nói với gã đàn ông trung tuổi: “Mọi người cùng xuống hoàng tuyền cùng lúc thì cũng nhộn nhịp hơn.”

“Mày…”

Gã đàn ông kia liếc xéo Diệp Thiên.

“Mày cái gì mà mày. Muốn ra tay thì ra tay đi.” Bạch Tử U cũng lên giọng rồi chỉ xung quanh: “Anh xem những người anh dẫn đến đây đều lùi xa thế kia rồi, chỉ có anh vẫn còn to gan lắm.”

Gã đàn ông trung tuổi nghe thế thì đảo mắt xung quanh một lượt, đột nhiên run rẩy ra mặt.

Những nông dân mà hắn dẫn tới đây lúc này đã lùi sau ít nhất cũng phải mười mấy mét.

“Mẹ kiếp, đúng là một đám bỏ đi.”

Gã ta cắn răng rồi lùi về sau.

Diệp Thiên cảm thấy khó chịu, lạnh lùng lên tiếng: “Anh không ra tay thì tôi ra tay đấy.”

Gã ta nghe thế thì không dám nói lời nào, lùi luôn ra sau với tốc độ nhanh nhất có thể. Mãi tới khi lùi về phía những nông dân kia đứng thì hắn mới nở nụ cười giảo hoạt và cười to giọng: “Hai đứa ngu ngốc, giờ thì xem bọn mày chết không nhá.”

Gã ta nói rồi giơ ngọn đuốc trong tay lên sau đó ném về phía vị trí chiếc xe đang đỗ.

Ở khoảng cách thế này sẽ không lan đến chỗ bọn họ được.

Phù.

Ngọn đuốc rơi xuống đất, ngọn lửa lập tức lan ra tứ phía.

Đúng như bọn họ nói, xung quanh được rải nhiều thuốc nổ. Chỉ cần một mồi lửa thôi là cũng đủ để đốt hết chỗ này.

“Anh Kiến Hùng được lắm.”

“Với loại dám chống đối này thì phải giết.”

“Chỉ tiếc cô em trong xe, trông nước nôi thế kia, tiếc rằng sắp bị đốt thành than rồi…”

Tiếng bàn tán vang lên không ngớt.

Ngọn lửa cháy bùng lên. Chỉ trong chốc lát, đã cuộn lan tới chỗ chiếc xe. Bên ngoài chiếc xe lửa ngùn ngụt.

Xăng đã bị đốt rồi.

Ngọn lửa bừng bừng, ánh sáng rực kia phản cả lên mặt mỗi một người xung quanh, chiếu sáng tứ phía.

“Cuối cùng cũng báo thù được rồi.”

Gã đàn ông trung tuổi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm tuy nhiên hắn vẫn thấy hơi chút tò mò vì từ đầu tới cuối hắn vẫn chưa thấy sự sợ hãi và tuyệt vọng của hai người kia, càng không thấy bọn họ xin tha mạng.

Thế nhưng cũng chẳng sao.

Đợi tới lúc bọn họ bị ngọn lửa nhấn chìm thì sẽ biết thế nào gọi là tuyệt vọng, thế nào gọi là sợ hãi, thế nào gọi là đau khổ thôi.

Tới lúc đó bọn họ sẽ sống không bằng chết.

Bên trong xe, Diệp Thiên thấy gã đàn ông ném ngọn đuốc đốt xe thì anh lạnh mặt hẳn lại.

Diệp Thiên từ từ ở xe. Đương lúc chiếc xe mở ra thì ngọn lửa lan thẳng vào trong xe.

Không khí bên trong nóng rực, đến Bạch Tử U cũng sợ hãi.

Thế nhưng ngay giây phút sau đó, khuôn mặt cô bình tĩnh trở lại.

Chỉ thấy Diệp Thiên giơ một tay ra gạt ngọn lửa đi, sau đó một luồng khí tản ra từ tay Diệp Thiên lao về phía ngọn lửa khiến ngọn lửa kia cuộn về hướng ngược lại.

Không chỉ mình ngọn lửa lan vào xe mà cả ngọn lửa đang rực cháy bên ngoài cũng đã bị kiểm soát, cứ thế cuộn về bên ngoài.

Thế là xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ mới.

Xung quanh rực lửa còn chiếc xe vốn bị rắc xăng lên thì lại bình an vô sự.

“Anh Kiến Hùng, vậy, vậy là thế nào?”

“Sao ngọn lửa lại giống như đang lan về phía chúng ta vậy?”

“Mau chạy.”

Trên mặt đất vốn dĩ còn có thuốc nổ cho nên ngọn lửa lan rất nhanh. Chỉ trong chốc lát đã cuộn về phía đám người vốn dĩ đã lùi cách đó mười mấy, hai mươi mét.

Lập tức có người quay người bỏ chạy.

Gã đàn ông trung tuổi thấy thế thì cũng sợ hãi vô cùng.

Thế nhưng điều khiến hắn sợ hãi hơn cả và run rẩy hơn cả chính là có một bóng người bước ra từ trong đám lửa.

Giây phút đó, hắn chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ lặng nhìn ngọn lửa đang lan về phía mình và nhìn bóng người đi ra kia.

“Ma quỷ… đây là ma.”

Gã ta phản ứng lại sau đó lập tức bỏ chạy.

Thế nhưng đã muộn rồi.

Một ngọn lửa đã lan vào người hắn, và cứ thế đốt cháy bộ quần áo trên người hắn.

Rồi dần dần ngọn lửa lan khắp toàn thân.

“Aaaaaaaa…”

Tiếng kêu thất thanh thảm thiết vang lên trong đêm đen. Gã ta đã biến thành một ngọn đuốc cháy rực.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, bóng hình người trong ngọn lửa đi ra tới trước mặt hắn. Hắn lờ mờ thấy thì lập tức quỳ xuống, nhưng lúc này hắn đã nói không nên lời nữa rồi, chứ đừng nói là xin tha mạng.

Thực ra cho dù hắn có thể mở miệng xin tha thì kết cục của hắn cũng chỉ có thể là … chết.

Không chỉ gã đàn ông trung tuổi mà những người còn lại cũng vậy.

Trong đêm đen, kẻ nào kẻ nấy như ngọn đuốc sáng rực.