Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 63: Xông vào nhà dân




Giọng nói của Diệp Thiên không lớn, nhưng nói năng có khí phách với ngữ khí không cho phép nghi ngờ.

“Vâng!”

Lâm Khuê tuân lệnh, bước từng bước về phía hai người kia!

“Cậu còn muốn ném tôi đi sao? Cậu nghĩ cậu là ai, cậu cho rằng cậu là cái thá gì?”

Mạnh Hải gào thét với ngữ khí không phục.

Nhưng ngay giây phút sau đó, cổ hắn đột nhiên bị Lâm khuê bóp chặt lần nữa! Hắn và Tôn Minh đến cơ hội bỏ trốn cũng không có.

“Anh ấy muốn ném các người đi thì tôi chỉ có thể tuân lệnh làm thôi! Đây là kết cục các người tự tìm đến.”

Sắc mặt Lâm Khuê không chút biểu cảm, một tay nhấc Mạnh Hải lên, một tay nhấc Tôn Minh lên như giơ hai con chim trên tay rồi đưa lên bậc và thả xuống.

Trong chốc lát hai người giống như viên thịt lăn xuống từ trên bậc, lăn cả trăm bậc mới dừng lại.

“Mẹ kiếp, coi như cậu giỏi, ai da đau chết tôi mất thôi!”

Cả người Tôn Minh sưng lên, lăn từ trên cao như thế xuống mà vẫn còn sống đã là một kì tích rồi!

“Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đỡ tôi dậy? Đúng là cái đồ ăn hại!”

Mạnh Hải phẫn nộ hét lên mắng chửi, Tôn Minh không dám để ý đến vết thương, nhanh chóng tới đỡ Mạnh Hải dậy.

Mạnh Hải còn thảm hơn hắn, cả trán rách ra, khắp người toàn là máu, trông phát sợ.

“Mạnh thiếu gia, giờ chúng ta phải làm sao?”

“Phải làm sao? Làm sao tôi biết làm sao? Mạnh Hải tức giận hét lên!

“Tìm một nơi nghỉ ngơi trước đã! Tên tiểu tử đó không thoát được đâu! Dám cướp người con gái của tôi, còn dám cho người ném tôi xuống, tôi đây phải cho hắn chết!”

Nói xong, hai người bọn họ lếch thếch dìu nhau xuống núi, đó chính là thảm!

“Không biết lượng sức mình!”

Lâm Khuê hắng lên một tiếng, anh biết, trước mặt cô Tô, Diệp Thiên không muốn sát phạt quá mạnh tay!

Nếu không cả nhà họ Mạnh cũng không cứu nổi hắn.

Quay người lại thấy chiếc Bently chắn ngay trước mặt trông rất chướng mắt, Lâm Khuê không nghĩ nhiều, tung chân đạp một phát.

Một tiếng bịch phát ra!

Chiếc Bently bị đạp bay sang bên đường, ở chỗ cánh cửa hằn lên vết lõm sâu.

Chỉ cần nhìn là biết chiếc Bently mới toanh đã hư hỏng hoàn toàn!

“Hi hi, anh được lắm, với loại ăn hại như thế không nên nương tay!”

Tô Thanh Thanh khua chân múa tay vui sướng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy sắc mặt không chút biểu cảm của Diệp Thiên nhìn mình như muốn chất vấn trong im lặng.

Tô Thanh Thanh vội cúi đầu như đứa trẻ phạm phải lỗi lầm!

“Anh nhìn em như vậy làm gì? Em, em chỉ là đang đùa chút thôi mà!”

Diệp Thiên hắng một tiếng, quay người bước vào biệt thự.

“Đi theo anhanh.”

“Ồ.”

Tô Thanh Thanh cúi đầu ôm Tiểu Vũ Mao, như cô dâu nhỏ bé đang bị bắt nạt, ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Thiên!

Còn về Lâm Khuê vẫn đứng thẳng người canh giữ trước cửa biệt thự.

“Cái gì mà bố nuôi mẹ nuôi, đây không phải là đang dạy hư đứa trẻ sao?”

Vừa vào biệt thự, Diệp Thiên bắt đầu qưở trách.

“Danh dự của con gái vô cùng quan trọng, nếu chuyện này truyền đến thủ đô, em bảo người ở đó sẽ nghĩ thế nào?”

Tô Thanh Thanh cúi đầu, nhân cơ hội Diệp Thiên không chú ý đã làm trò trên khuôn mặt!

“Em biết rồi, anh nói nhiều vậy!”

Diệp Thiên nhất thời chả biết nói sao, đường đường là Lăng Thiên Chiến Thân mà không sao đối phó được với cô gái này.

“Thanh Thanh, em thực sự không định quay về thủ đô sao?”

Nghe vậy, Tô Thanh Thanh đột nhiên kín kẽ.

“Ê, ý anh là gì? Em mới đến hôm qua, giờ anh đuổi em đi? Anh bỏ ý định đấy đi.”

Tô Thanh Thanh trợn mắt liếc Diệp Thiên: “Dù sao em cũng đến rồi thì sẽ không quay về!”

Diệp Thiên thở dài bất lực, lấy lá thư tối qua nhận được đưa ra trước mặt cô ấy.

“Nếu em đã không về thì anh đưa cái này cho em.”

Tô Thanh Thanh lặng người mở ra xem rồi giật mình.

Chuyên ngành đại học của cô ấy là phương hướng tài chính nên chỉ cần nhìn là biết giá trị của thứ đồ bên trong không hề nhỏ!

“Không có ý gì” Diệp Thiên lắc đầu: “Đây là những gì mà người nhà của Tiểu Vũ Mao để lại cho con bé, giao cho em quản lý cũng coi như danh chính ngôn thuận!”

Tô Thanh Thanh lặng người liếc anh một cái: “Vậy anh làm cha nuôi là muốn làm gì? Muốn chỉ huy thôi hả?”

Diệp Thiên đúng là không còn lời nào để nói, quay người đi ra khỏi biệt thự!

“Ê, người đàn ông kia”. Tô Thanh Thanh lè lưỡi với Diệp Thiên, sau đó hôn lên má Tiểu Vũ Mao.

“Tiểu Vũ Mao không ngờ con còn nhỏ như vậy mà đã giàu có thế này rồi, bữa tôm hôm nay đến lượt con mời nhé!”

“Vâng! Có tôm ăn rồi!”

Tiểu Vũ Mao ngây thơ, chỉ cần nghe thấy từ tôm hùm đã vui tới mức nhảy cẫng lên!

“Thưa anh, hôm nay chúng ta đi đâu?”

Diệp Thiên nhanh chóng đi xuống núi, Lâm Khuê vội vàng theo sau.

“Cậu ở lại đi!” Diệp Thiên khua tay. “Bảo vệ cho họ thật tốt, tôi đi tới nhà họ Lý.”

Đi tới gia đình họ Lý?

Lâm Khuê ngây người, vội đáp tuân lệnh và quay về canh gác ở biệt thự!

Với những gì Diệp Thiên ra lệnh, trước nay Lâm Khuê đều phục tùng mệnh lệnh!

Gia đình họ Lý nằm ở rìa phía Tây của trung tâm Dung Thành.

Nhìn cánh cửa đóng chặt phía trước, mặt Diệp Thiên không chút biểu cảm.

Từ sau ngày dỗ của Thiên Thành, hai nhà họ Lý và họ Triệu đều trong trạng thái giở sống giở chết!

Cánh cửa đóng chặt không một bóng người ra vào! Có điều, thời gian ba ngày Diệp Thiên cho bọn họ đã đến.

Bọn họ đã không muốn chủ động đến thì Diệp Thiên đích thân đến tìm bọn họ.

Cộc cộc cộc!

Diệp Thiên gõ cửa ba lần nhưng không có bất cứ động tĩnh gì.

Gõ thêm ba lần nữa, vẫn vậy!

Đang định đạp cửa xông vào thì nghe vọng lên tiếng chửi xì xào từ phía trong.

“Mẹ kiếp, ai đấy, gõ cái gì mà gõ, không thấy trên cửa treo chữ rồi à?”

Diệp Thiên liếc nhìn dòng chữ không tiếp bất cứ ai!

Ha, các người cho rằng làm vậy có thể trốn tránh sao? Thật ngây thơ!

Rầm!

Cánh mở ra, ló ra ngoài là một người đàn ông tuổi trung niên tai to mặt lớn.

“Cậu là ai, không có việc gì thì mau cút đi, đừng có làm loạn ở đây!”

Người đàn ông nói xong liền đóng cửa lại nhưng bị Diệp Thiên dùng một tay ngăn lại.

“Tôi tới tìm Lí Sùng Ninh!” giọng nói của Diệp Thiên không chút biểu cảm.

“Lí Sùng Ninh? Cái tên này sao nghe quen thế? Người đàn ông lảm nhảm, lúc này ông ta mới phản ứng lại.

“Cậu là ai? Ông chủ của chúng tôi là người mà cậu muốn là có thể gặp sao? Mau chóng”. Từ cút vẫn chưa được thốt ra thì một tay Diệp Thiên dùng lực đập lên cánh cửa.

Người đàn ông vốn dĩ đang dựa vào cửa, lúc này đâm sầm về phía trước!

Diệp Thiên không buồn quan tâm đến ông ta, sải bước vào trong.

“Mẹ kiếp, cậu còn dám giở trò à? Muốn chết phải không?”

Người đàn ông tai to mặt lớn chống người đứng dậy, thẹn quá hoá giận nên đá cho Diệp Thiên một cái từ phía sau.

Thế nhưng khi chân ông ta đạp vào người Diệp Thiên thì như chạm vào thứ gì đó vô cùng rắn chắc.

Chân phải ông ta trẹo thành thế lạ khiến ông ta đau tới mức nghiến răng ngã vật ra đất kêu la thảm thiết.

“Này, này tôi đau muốn chết đi rồi! Tên tiểu tử nhà cậu không bình thường!”

Ông ta đang nói thì Diệp Thiên quay người nhìn ông ta vô cảm.

“Đánh lén sau lưng cũng không phải là thói quen tốt đâu!

Người đàn ông kinh ngạc, trong lòng có chút sợ hãi, ông ta há to miệng hô hào lên!

“Người đâu, có người đột nhập vào nhà dân, còn muốn giết người, mau tới đây!”

Ông ta vừa hét xong, một nhóm mười tên tay chân toàn đàn ông xông tới bao vây quanh Diệp Thiên, ánh mắt người nào người nấy không chút thiện chí.