“Hoá ra… họ Doanh danh tiếng lẫy từng vốn dĩ mang họ Dương.” Diệp Thiên cười nhạt.
Cuối cùng mặt ông già kia cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa. Ông ta cố gắng trấn tĩnh, hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Cậu rốt cục là ai? Tại sao lại tới đây?”
“Xem ra cháu đoán đúng rồi.”
Diệp Thiên không trả lời câu hỏi của ông ta mà ngược lại còn bật cười hỏi lại.
Ông già nghe thế thì trầm giọng: “Việc này phức tạp hơn trong suy nghĩ của cậu nhiều. Cậu đừng có đoán linh tinh nữa, nếu không thì hậu quả tự chịu.”
“Ồ? Cháu chỉ đoán vậy thôi mà có cả hậu quả không tốt cơ à?” Diệp Thiên tỏ vẻ hoài nghi.
“Từ khi cậu vào đây thì nên nhận ra rằng cục diện ở đây bài trừ người ngoài. Hoặc có thể nói… bọn họ coi người ngoài là kẻ địch.”
Ông già nói tới đây thì chỉ về tứ phía xung quanh.
Thực ra Diệp Thiên đã chú ý tới xung quanh từ lâu. Không biết từ bao giờ xung quanh dần dần từ chối nơi này.
Một người mặc bộ đồ dày cộp xù xì, còn trẻ con thậm chí còn không mặc gì.
Đàn ông đàn bà, người già người trẻ, người nào người nấy đều nhìn Diệp Thiên và Bạch Tử U bằng con mắt căm thù.
“Tại sao bọn họ lại như vậy?”
Diệp Thiên tỏ vẻ khó hiểu.
Theo lý mà nói thì người ngoài đối với bọn họ mà nói sẽ trở thành cái mà bọn họ tò mò mới phải.
Kể cả là thôn Lý Gia trước đó, cũng không ai tỏ vẻ thù hằn rõ ràng thế này.
Ánh mắt này giống như thể nhìn một kẻ nào đó thật đáng ghét, muốn đuổi bọn họ đi ngay lập tức.
Thậm chí…. Muốn giết người.
“Nơi này cách biệt với thế giới bên ngoài, không những đoạn tuyệt với con người mà còn đoạn tuyệt với mọi thứ đồ khác.”
Ông già lên tiếng, giọng nói có phần cảm khái và bất lực.
“Lại còn đoạn tuyệt cắt đứt với những thứ khác?”
Diệp Thiên suy tư.
Lúc này xung quanh lại thêm nhiều người vây tới.
Bạch Tử U đã rút con dao găm ra, tỏ rõ sát khí đằng đằng. Cô kề cận Diệp Thiên.
Đến cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng lúc này những cư dân ở đây tỏ vẻ thù địch với bọn họ và nói quá hơn một chút thì phần lớn thậm chí còn muốn giết bọn họ đến nơi.
Thế nhưng rõ ràng đây là lần đầu tiên cô và Diệp Thiên đến đây, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những người này.
Có đến mức ghét bỏ thù hằn vậy không?
Đương lúc Diệp Thiên còn đang suy nghĩ và Bạch Tử U đang cảnh giác thì xung quanh đột nhiên có người lên tiếng: “Người ngoài thì phải nhanh chóng xử lý tận gốc, nếu không thì lại huỷ hoại nơi này đi.”
“Đúng vậy, phải lập tức giết chết.”
“Thôn Dương Gia chúng ta không thể chịu dày vò thêm nữa. Hai người bọn họ bắt buộc phải bị xử lý tận gốc.”
“Đã bao nhiêu lần rồi. Đến cả khí độc bên ngoài cũng do bọn họ gây ra, cắt đứt khả năng ra ngoài của người thường chúng ta.”
Những người khác lập tức chêm lời. Giọng điệu vô cùng phẫn nộ.
Kể cả một cô gái xinh đẹp như Bạch Tử U lúc này trong mắt đám người cũng chẳng khác gì kẻ ôn thần. Bọn họ chỉ muốn trừ khử càng nhanh càng tốt.
Cuối cùng, Diệp Thiên cũng mở mắt ra.
Anh như thể hiểu ra điều gì đó.
“Đầu tiên, nơi này chắc chắn là thôn Dương Gia mà Doanh Đông nói.”
“Thứ hai, những cư dân ở đây tỏ rõ sự ghét bỏ với hai người lần đầu tới đây như bọn họ cũng chắc chắn rằng có liên quan tới những người ngoài tới đây trước kia.”
“Từ những lời nói vừa rồi của bọn họ, có thể rút ra hai thông tin. Thứ nhất, những người này không thể ra ngoài không phải là tự làm tự chịu hay do sự trừng phạt của thiên nhiên mà vì do những người ngoài như bọn họ gây nên. Thứ hai, không ít người còn nhắc tới những từ như ‘xử lý tận gốc, dùng lửa thiêu’, đây mới là điều quan trọng.”
Diệp Thiên tự nhẩm.
Cuối cùng anh cũng ngẩng đầu nhìn mọi người rồi nói: “Các vị đừng hoang mang kinh ngạc. Tôi và người bạn đồng hành là võ sĩ theo võ cổ nên gần như sẽ không bị mắc bệnh. Chúng tôi từ trước đến nay đều rất khoẻ mạnh cho nên sẽ không mang bệnh vào đây đâu.”
Đây là nguyên nhân.
Sau khi Diệp Thiên đi vào cũng đã nắm bắt được những điểm mấu chốt.
Bầu không khí ở đây quả thực còn trong lành hơn bên ngoài, không có tạp chất nhiều, giống như một thế giới mới độc lập.
Hoàn toàn tách biệt với bên ngoài và khác biệt rõ rệt với bên ngoài.
Thế nhưng mọi nguyên nhân chính là vì người ngoài mà ra.
Mặc dù những người trước mặt đều ăn mặc rách rưới, quần áo chẳng che hết cơ thể nhưng người nào người nấy đều rất khoẻ mạnh.
“Cậu cho rằng chúng tôi sẽ tin sao?”
Lúc này một người đứng ra lên tiếng. Đây là một người đàn ông vạm vỡ mặc một cái quần ngắn được làm từ vải thô. Người này tuổi chừng bốn mươi.
Người này vừa đứng ra đã trở thành tiêu điểm của xung quanh, đặc biệt là cơ bắp cuồn cuộn. Như thể mỗi thớ thịt trên người anh ta đều mang theo sức mạnh vô ngần vậy.
“Là anh Dương Mạc.”
“Anh Dương Mạc cũng là võ sĩ theo võ cổ, thực lực rất mạnh, chỉ đứng sau người đàn ông đó.”
“Hai người kia trông thì có vẻ bình thường nhưng sao có thể là võ sĩ theo võ cổ được?”
“Đúng, cho dù là võ sĩ thì có lẽ cũng chẳng mạnh cho nên có khả năng đem nguồn bệnh đến.”
“Phải xử lý tận gốc hai người này.”
“Thôn Dương Gia chúng tôi năm xưa phồn thịnh bao nhiêu. Cũng vì người ngoài mang mầm bệnh vào nên mới khiến bao người chết, mới gây ra cảnh tiêu điều như bây giờ.”
Sau khi thấy người đàn ông bước ra, mọi người đều tỏ vẻ mong chờ.
Bọn họ mong ngóng hai người bên ngoài này có thể bị xử lý gọn gàng.
“Dương Mạc, lui xuống.”
Ông già kia thấy người này bước ra thì lập tức lên tiếng.
“Tại sao tôi phải lui xuống.”
Người đàn ông vạm vỡ kia tên Dương Mạc, nghe vậy thì không phục nên lên tiếng: “Ông là người ở đây mà lẽ nào quên đi thảm cảnh năm xưa của thôn Dương Gia?”
“Tôi đương nhiên biết.”
Ông già nói rồi lại lắc đầu: “Nhưng nơi này không được dùng võ. Đây là miếu cổ từ đường. Nếu như làm hại nơi này thì sẽ có lỗi với tiên nhân.”
“Đây…”
Dương Mạc nghe rồi lập tức hướng người về phía từ đường bái lạy. Những cư dân khác cũng vậy. Miếu cổ từ đường chính là sự tín ngưỡng duy nhất trong lòng bọn họ.
Trong lòng bọn họ, nơi này có vị trí vô cùng tối cao. Sau khi bái xong, Dương Mạc mới nhìn về phía Diệp Thiên.
“Hai người không muốn sống nữa phải không?”
Ở đây là nơi đặc biệt, quả thực không thể dùng tới võ thuật cho nên Dương Mạc mới đột nhiên hỏi vậy.
“Phí lời.”
Bạch Tử U cau mày.
Dương Mạc bật cười ha hả đáp: “Đã muốn sống thì tôi cho hai người một cơ hội.”
“Vừa rồi hai người nói hai người theo võ cổ. Vậy chúng ta tới khoảng đất trống đánh. Nếu thắng, hai người có thể rời khỏi đây yên ổn. Nhưng nếu thua thì phải bị phế đi vùng đan điền, lập tức cút khỏi đây.”
Nói xong, Dương Mạc nhìn hai người với con mắt bình tĩnh. Đây chính là sự nhượng bộ lớn nhất của hắn.
Nếu như nơi này không phải là từ đường, không tiện ra tay thì hắn ta sao có thể cho kẻ khác cơ hội được sống?
Đương nhiên, thực ra bất luận là thế nào thì hai người trước mặt đều phải chết, vì ở đây có hai con đường ra ngoài. Một con đường về, gần như chắc chắn sẽ chết, còn một con đường chỉ có những người có vị trí cao trong thôn mới biết được.