“Cậu rốt cục là ai?”
Gã đàn ông đầu hói đầu trợn mắt nhìn Diệp Thiên rồi gằn giọng: “Cậu không phải là người của thôn chúng tôi. Một kẻ ngoài vùng đến đây lại dám tự xông vào nhà tôi, có phải chán sống rồi không?”
Bốp!
Trả lời gã đàn ông đầu hói là một cái bạt tai.
Trong chốc lát, bên mặt của gã sưng phồng cả lên, mồm miệng còn chảy cả máu.
Người đàn bà bên cạnh cũng thét lên kinh hãi.
“Giờ tôi hỏi ông, ông trả lời là được, chứ không phải ông hỏi lại tôi.”
Diệp Thiên nhắc nhở ông ta và không hề coi mấy câu uy hiếp của ông ta ra gì.
“Cậu, cậu…”
Gã đàn ông hói đầu còn muốn nói câu gì đó hằn học nhưng một tay Diệp Thiên đã giơ lên bóp luôn con dao gọt hoa quả trong tay.
Sau đó Diệp Thiên khẽ dùng lực khiến cho gã đàn ông hói đầu và người đàn bà kia trợn tròn mắt nhìn.
Chỉ thấy con dao gọt hoa quả bằng inox trong tay Diệp Thiên tan nát thành vụn rồi từ từ rơi xuống đất.
“Ông còn lằng nhằng thì kết cục của ông cũng giống con dao này.” Diệp Thiên lên tiếng.
Lúc này, gã đàn ông hói đầu không còn dám chậm chễ, lại càng không dám phản kháng lại cũng như nổi giận nữa.
Ông ta vội đáp: “Tôi, tôi tên là Lý Đại Bưu, năm nay 46 tuổi, là trưởng thôn thôn Lý Gia, trên có người già, dưới có người trẻ…”
“Tôi hỏi ông có biết thôn Dương Gia không?”
Diệp Thiên đến cạn lời. Anh ngắt lời ông ta rồi hỏi lại lần nữa.
Lý Đại Bưu lặng người rồi mới gật đầu: “Tôi, tôi biết…”
“Ở đâu?”
Diệp Thiên hơi sáng mắt.
Lý Đại Bưu lập tức trả lời: “Trước đây thôn Lý Gia được gọi là thôn Dương Gia, sau này xảy ra một số biến cố nên một đám người mất tích. Về sau bố tôi làm trưởng thôn và đổi thành thôn Lý Gia.”
“Ừm.”
Diệp Thiên hơi nheo mắt lại.
Không đúng lắm.
Năm nay Doanh Đông mới bao nhiêu tuổi?
Lẽ nào thôn Dương Gia mà Lý Đại Bưu nói và thôn Dương Gia mà Doanh Đông nói không phải là một?
Thấy Diệp Thiên đột nhiên không hỏi nữa, Lý Đại Bưu vội vàng bổ sung: “Những gì tôi biết có lẽ có hạn. Cậu có thể tìm người già trong thôn hỏi về tình hình của thôn Dương Gia, bọn họ có thể biết nhiều hơn tôi.”
Diệp Thiên nghe xong thì định thần trở lại. Anh khá tin những gì mà Doanh Đông nói.
Vả lại cũng tìm được một số sự việc liên quan đến “thôn Dương Gia” trong phạm vi quỹ đạo của đối phương. Mọi thứ quả thật thần bí.
Chẳng khác gì hành tung của Doanh Đông vậy.
Bịch!
Đúng lúc này, dưới tầng đột nhiên vang lên tiếng súng.
“Đi với tôi xuống tầng xem xem.”
Diệp Thiên giơ tay ra túm lấy cổ Lý Đại Bưu..
Rồi cứ thế anh lôi ông ta xuống tầng.
Vừa xuống tới nơi, đã nghe thấy giọng hống hách của một người đàn ông: “Tiểu mỹ nhân, nhìn thấy rồi chứ? Ông đây có súng, ở đây là thiên hạ của nhà họ Lý tôi đây. Mọi thứ ở đây đều do bố tôi – Lý Đại Bưu nói là được. Đi theo tôi, cô sẽ không phải chịu thiệt đâu.”
Ở cửa, Bạch Tử U vẫn đang đứng đợi thế nhưng chẳng mấy chốc đã có một gã đàn ông béo mập mặc phong lưu đi tới. Hắn còn cố tình lại gần đụng chạm tới Bạch Tử U.
Bạch Tử U thấy vậy thì tung chân đạp cho hắn một cái.
Thấy vậy, đối phương liền rút súng ra nói đã ưng Bạch Tử U và uy hiếp cô phải làm bạn gái mình.
Sau đó hắn bắn vài phát chứng minh súng của mình là thật, cho nên mới có câu chuyện vừa rồi.
“Anh xứng à?”
Bạch Tử U mặt mày vẫn lạnh tanh. Cô không buồn để mắt đến gã đàn ông vừa xuất hiện.
Nếu như súng của đối phương chĩa vào mình thì kết cục của hắn chỉ có một, đó chính là chết.
“Mẹ kiếp, cô ý gì đấy hả? Coi thường tôi à?” Gã đàn ông mặt mày lạnh lùng, hắn hắng giọng nói: “Tôi nói cho cô biết, đừng thấy bố tôi là trưởng thôn mà coi thường. Cái đất này, bố tôi chính là vua là chúa. Có kẻ nào máu mặt ở ngoài vào đây cũng sẽ rơi vào tay bố tôi xử lý thôi.”
“Bây giờ đã biết nhà họ Lý tôi mạnh thế nào chưa hả?”
“Cho nên những câu vừa rồi tốt nhất cô đừng có nói bừa, nếu không thì tôi sẽ cho cô biết thế nào là hối hận đấy.”
“Còn nữa, bây giờ cô đồng ý làm bạn gái của Lý Đạt tôi đây thì hai bên sẽ dễ nói chuyện. Tôi sẽ đáp ứng nhu cầu vinh hoa phú quý của cô, mua cho cô son rồi túi. Nhưng nếu như cô từ chối tôi thì tôi chỉ có thể dùng cách của mình đối xử với cô thôi.”
“Ở thôn Lý Gia này, chẳng cô gái nào có thể từ chối tôi đâu.”
Gã đàn ông này tên là Lý Đạt, là con trai của trưởng thôn.
“Người này cũng to gan lắm. Không những dám xông vào nhà trưởng thôn mà vừa rồi còn đạp cả con trai trưởng thôn nữa.”
“Tên Lý Đạt này tính tình ngang ngược. Nếu như cô gái kia không đồng ý thì e rằng sẽ bị ép thôi.”
“Bao nhiêu cô gái trong thôn đã bị con trai trưởng thôn hại rồi.”
Mọi người xôn xao bàn tán.
Giọng nói của họ không to nhưng mỗi ánh mắt nhìn về Lý Đạt đều mang theo vẻ sợ hãi và dè chừng. Rất nhiều người thậm chí còn sợ Lý Đạt từ thâm căn cố đế.
“Tôi từ chối cho nên anh có thể ép tôi thử xem.”
Lúc này giọng của Bạch Tử U đã chậm dần.
Giây phút sau đó, Lý Đạt bật cười ha hả.
“Xem ra người ngoài như cô vẫn không biết chữ sợ viết thế nào. Vậy thì hôm nay tôi cho cô mở rộng tầm mắt.” Lý Đạt cười lạnh lùng, nói.
Nói xong, hắn rút súng ra chĩa vào Bạch Tử U.
“Trong tay tôi còn có bốn viên đạn. Cứ một viên sẽ bắn vào một bộ phận trên người cô, viên cuối cùng sẽ khiến cô chết cho nên cô còn ba cơ hội nữa.”
“Chỉ cần cô nói đồng ý làm bạn gái tôi thì tôi lập tức đưa cô đi viện.”
“Hi hi, một cô gái xinh đẹp như cô, tôi thật không nỡ bắn đâu.”
Mặc dù mồm thì nói vậy nhưng tay Lý Đạt đã chuẩn bị đặt vào cò súng.
Mục tiêu đầu tiên của hắn chính là cánh tay của Bạch Tử U.
Thế nhưng tiếng súng còn chưa nổ thì một âm thanh thảm thiết đột nhiên vang lên.
Chỉ thấy một bóng hình lướt qua.
Bạch Tử U biến mất khỏi vị trí ban đầu. Khi cô xuất hiện lại thì đã đứng trước Lý Đạt rồi.
Lúc này trong tay Bạch Tử U đã có thêm một con dao găm. Sau đó thì “xoẹt” một tiếng. Máu tươi bắn tung toé.
Mọi người xung quanh trợn tròn mắt nhìn. Bọn họ nhìn rõ ràng Lý Đạt nắm chặt lấy cổ tay cầm súng, cái tay này của hắn đã bị vật sắc nhọn chặt đứt.
Cả bàn tay và khẩu súng rơi xuống đất. Lý Đạt phản ứng hơi chậm.
Mắt hắn nhìn chằm chằm cái tay phải vừa rơi xuống đất hồi lâu rồi mặt hắn mới dần biến sắc.
Hắn há miệng kêu la thảm thiết.
“Cô đã làm gì tôi?”
“Cô xong rồi. Cô chết chắc rồi. Hôm nay cho dù Ngọc Hoàng đến đây thì cô cũng phải chết.”
“Vả lại ông đây phải dày vò cô đến chết.”
“Tay của tôi. Tay của tôi…”
Lý Đạt vừa la hét đau đớn, vừa rống giọng uy hiếp Bạch Tử U.