Khung cảnh bên ngoài cũng không tồi. Có điều khi đẩy cửa bước vào, khung cảnh lại hoàn toàn thay đổi.
Mọi thứ bên trong đều tan hoang đổ nát. Nào bàn nào ghế đổ nghiêng trên đất.
Có một số chỗ không biết bị chuột hay côn trùng cắn mà bị khuyết đi một phần. Căn nhà lâu năm không sửa nên có một số chỗ đã lộ hẳn ra khe hở, nền đất thì rêu xanh rì phủ tràn lan.
Những cỏ dại men theo hai bên tường cũng mọc rậm. Trong căn nhà mạng nhện chằng chịt.
Bụi bặm phủ dầy không khác gì bị tuyết phủ.
“Chúng ta vào bên trong đi.”
Đông Phương Tĩnh nhìn tứ phía, đôi mắt như đang hoài niệm, tỏ rõ sự thương cảm.
Đây là nhà của cô mà!
Thế nhưng mọi thứ đều đã thay đổi. Mỗi lần vào đây cô đều vội vàng, chỉ sợ ở lâu thì trong đầu lại không ngừng hiện về những ký ức xưa.
Vả lại cũng vì chỉ còn lại một mình nên cô không có thời gian thường xuyên tới đây dọn dẹp.
Diệp Thiên nhận ra Đông Phương Tĩnh đau buồn.
Anh gật đầu, cả ba người cùng tiến vào trong.
Đất tổ phân ra hai phần bên trong và bên ngoài.
Bên ngoài giống như một căn nhà bình thường chủ yếu để sinh sống nên mặt bên là kiến trúc đặc thù.
Có căn nhà riêng để làm nghề nguội, có căn nhà riêng để chế thuốc, cũng có căn riêng để luyện võ.
“Gần đây chúng tôi sống ở đó.”
Chu Hoàng lên tiếng trước rồi chỉ về một hướng.
Diệp Thiên dõi mắt nhìn theo. Đó là một căn nhà trong hang núi được đào trên vách tường.
Gọi nó là căn nhà cũng vì bên ngoài còn có một cánh cửa.
Sau khi đẩy cửa bước vào, bên trong liền hiện ra những đồ dùng hiện đại hơn.
Có hai cái giường, một cái bàn, bên cạnh còn có máy tính, trên tường còn có poster.
Màu sắc chủ đạo trong căn phòng là màu hồng nhạt, mang đầy vẻ nữ tính.
“Nơi này vốn là nơi mà Tĩnh Nhi bế quan, và là nơi riêng tư của cô ấy.”
Lúc nói câu này, khuôn mặt Chu Hoàng cũng theo đó mà mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Đông Phương Tĩnh nghe thế thì đỏ mặt. Cô đỏ mặt không phải vì đây là nơi cô bế quan mà bây giờ cô sống ở đây, và nơi này là phòng riêng của cô, vì vậy có chút đồ đạc riêng tư của con gái.
Ví dụ như những quần áo hay mặc trên người. Như bây giờ, trên đầu giường còn đang treo cái quần, mà còn là loại trong suốt.
“Ở đây không có gì hay đâu. Chúng ta đi nơi khác xem đi.”
Đông Phương Tĩnh lên tiếng nói.
Thế nhưng Diệp Thiên lại không hề có ý định rời đi, ngược lại còn sải bước vào trong.
“Diệp…”
Đông Phương Tĩnh sắp xấu hổ muốn chết đến nơi. Cô cuống cả lên. Nếu như bị Diệp Thiên nhận ra một số đồ dùng riêng tư của con gái thì sao?
Đương lúc cô định gọi Diệp Thiên thì cô lại thừ người thẫn thờ.
Chỉ thấy Diệp Thiên đi vào nơi sâu nhất và ngó lơ mọi thứ xung quanh, căn bản không hề có ý định nhìn ngó.
Đợi tới khi anh tới bức tường trong cùng thì mới dừng chân lại.
Sau đó Diệp Thiên cứ thế lặng nhìn bức tường phía trước.
Chu Hoàng và Đông Phương Tĩnh cùng nhìn nhau với con mắt tỏ vẻ kỳ lạ.
Họ không hiểu lúc này Diệp Thiên làm vậy là có ý gì?
Một bức tường thì có gì mà nhìn?
“Chị Chu Hoàng, anh Diệp Thiên làm sao vậy?” Đông Phương Tĩnh nhỏ giọng hỏi.
“Chị cũng không biết.”
Chu Hoàng cũng còn cảm thấy hoang mang.
Đông Phương Tĩnh đoán mò: “Có phải anh Diệp có sở thích nhìn tường không?”
Chu Hoàng nghĩ rồi lắc đầu: “Sở thích này thì không. Tuyệt đối không có.”
Cái sở thích quỷ gì mà nhìn tường cơ chứ?
Đương lúc hai người đang tỏ vẻ khó hiểu thì Diệp Thiên di chuyển. Anh từ từ giơ tay lên rồi phất qua trước mắt.
Giây phút sau đó, cảnh tượng khiến hai người kinh ngạc mới thật sự xuất hiện.
Chỉ nghe thấy tiếng “cạch cạch” vang lên. Đây chính là tiếng động của đá chạm vào mặt đất phát ra.
Sau đó, bức tường phẳng lặng ban đầu đã di chuyển. Nó từ từ di chuyển về một phương.
“Đây là…”
Chu Hoàng trợn tròn mắt.
Là người của nhà họ Đông Phương, thậm chí là người duy nhất còn sót lại của dòng họ, Đông Phương Tĩnh chưa bao giờ biết bên trong căn phòng mình bế quan lại có một bức tường có thể di chuyển.
Thời gian cứ thế chầm chậm qua đi.
Tốc độ mà bức tường mở ra rất chậm. Có lẽ là do nhiều năm rồi nó không hề di chuyển.
“Anh Diệp, ở đây sao lại có thể có một bức tường di chuyển thế này được?”
Đông Phương Tĩnh lại gần. Cô không khỏi tò mò nên lên tiếng hỏi.
Cảnh này đối với cô mà nói quả thực ngoài sức tưởng tượng.
“Đây là nguyên nhân lớn nhất khiến nhà họ Đông Phương lựa chọn vùng đất tổ đặt tại đây.”
Diệp Thiên chỉ nói đúng một câu.
Xây dựng vùng đất tổ ở một vùng đất chết, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không làm vậy.
Nhà họ Đông Phương lại làm như vậy, và nguyên nhân chính là từ đây. Nguyên nhân nằm sau bức tường này.
Khậc!
Cuối cùng thì bức tường cũng ngừng di chuyển.
Bây giờ khi nhìn vào có thể phát hiện ra thực ra bức tường căn bản chính là một cánh cửa làm bằng đá.
Cánh cửa đá cao chừng ba mét, độ dày ít nhất cũng phải nửa mét.
Sau khi cửa mở hết thì xuất hiện một con đường.
Từ lối vào không thể nào nhìn được bên trong có gì.
“Thật thần kỳ.”
Chu Hoàng lên tiếng: “Tôi và Tĩnh Nhi cũng sống ở đây được một thời gian rồi, thế mà không hề phát hiện ra.”
Người nhà họ Đông Phương cũng không mấy người biết đến nơi đây.” Diệp Thiên nói.
Đông Phương Tĩnh cũng tán đồng rồi gật đầu lia lịa. Chí ít thì cô ta không hề biết đến nơi này.
“Bên trong là gì?”
Đông Phương Tĩnh vô thức lên tiếng hỏi.
“Người đời chỉ biết nhà họ Đông Phương có một vùng đất tổ. Nhưng lại không hề biết vùng đất tổ này lại có hai nơi.”
Diệp Thiên lên tiếng giải thích.
“Hai vùng đất tổ?”
Đông Phương Tĩnh kinh ngạc.
Diệp Thiên khẽ gật đầu: “Không sai, chính là hai vùng đất tổ. Một vùng chính là nơi mà cô chỉ. Còn vùng khác thì chính là nơi bên trong cánh cửa đá này, cũng có thể gọi là vùng đất tổ nhỏ.”
“Vùng đất tổ lớn của gia tộc cô đã bị huỷ rồi, gần như không còn thứ gì có giá trị còn sót lại, thậm chí đến cả những kẻ cướp bóc cũng không có được thứ đồ có giá trị.”
“Nguyên nhân là vì những thứ có giá trị đều được bảo tồn trong vùng đất nhỏ này.”
Nói tới cuối cùng, Diệp Thiên chỉ về phía bên trong cánh cửa đá.
“Những thứ có giá trị…”
Đông Phương Tĩnh tự lẩm nhẩm.
Chu Hoàng nhìn về Đông Phương Tĩnh, mắt hơi sáng lên.
“Bên trong sẽ có gì nhỉ?”
Đông Phương Tĩnh tự nhủ, cũng không biết là đang tự hỏi mình hay hỏi người khác.
Diệp Thiên lên tiếng: “Đây là những gì để lại của nhà họ Đông Phương. Hiện tại thì chỉ có thể là cô mới có thể kế thừa.”
“Vậy thì bây giờ cô có thể vào đó rồi.”
“Lấy thứ mà nhà họ Đông Phương để lại.”
Nếu như người bên cạnh bảo cô đi thì cô còn chần chừ, thậm chí sẽ từ chối. Nhưng một cánh cửa đá xuất hiện đột ngột như vậy, ai biết bên trong sẽ có thứ gì?
Nhưng lúc này người bảo cô đi là Diệp Thiên. Đông Phương Tĩnh có niềm tin vô điều kiện với Diệp Thiên.