Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 591: Tha cho tôi




“Cậu…cậu biết lão tổ của Bắc Thiên Các chúng tôi?”

Trương Linh Phóng nheo con mắt lại.

“Đây không phải là vấn đề mà ông cần quan tâm lúc này.” Diệp Thiên mặt mày lạnh lùng. Anh giơ tay lên rồi nói: “Bây giờ bắt đầu sự lựa chọn của ông, là chết hay cút khỏi đây?”

Câu nói vẫn vậy, duy chỉ có hoàn cảnh thì đã có sự thay đổi quá lớn.

Trước đó Trương Linh Phóng vẫn còn tự tin ngạo mạn, thậm chí ông ta còn coi thường cả Thiên Khải vừa rời đi ban nãy. Nhưng bây giờ mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi.

Quân bài cuối cùng khiến ông ta có thể tự tin cao ngạo, đường kiếm khiến ông ta tự cao tự đại trước mặt Diệp Thiên hoàn toàn chỉ như thể một đứa trẻ đang múa kiếm, nhẹ nhàng và dễ dàng được hoá giải. Sau đó, hai phát tát liên tục giáng thẳng vào ông ta.

Lúc này, cả khoảng sân chợt yên tĩnh đến lạ. Ai nấy đều hết sức bất ngờ, đôi mắt cứ thế nhìn Diệp Thiên chằm chằm không sao tin nổi mọi chuyện đang diễn ra trước mắt.

Hai võ sĩ tầng thứ chín liên thủ, trong đó một người là cao thủ kiếm pháp, mới chỉ vài chiêu đã sát phạt cả bao nhiêu kẻ mạnh có mặt ở đây.

Thế nhưng khi đối mặt với Diệp Thiên, lại chỉ còn nước bại trận, thậm chí đến cơ hội phản kháng cũng không có.

Điều quan trọng nhất chính là cảnh tượng này xảy ra quá nhanh.

Một giây trước, Trương Linh Phóng còn khí thế hùng hồn, cây trường kiếm còn khiến bao người phải nể sợ.

Thế nhưng một giây sau đó đã bị người ta dễ dàng gông cùm xiềng xích, sau đó giáng luôn cho hai cái bạt ngã nhào ra đất.

Hiện giờ không thể dùng hai từ “khủng khiếp” để hình dung cảnh tượng lúc này nữa rồi.

Nên gọi là không thể nào tin nổi mới phải!

“Không…không thể nào…”

Hai mắt Khôn Tuyệt trợn trừng, da mặt cứ thế giật lên liên hồi. Hắn thực sự không dám tin cảnh tượng này. Đây là sư phụ của hắn đấy!

Là người mạnh nhất mà hắn tôn thờ.

Thế nhưng bây giờ lại là kẻ bại trận và còn bại một cách thê thảm nữa.

Vương Thiên Lượng ở bên cũng không lấy gì làm khấm khá hơn, mặt hắn mồ hôi chảy ra ròng ròng.

“Kẻ này là ma là quỷ sao?”

Hắn sợ hãi, nghĩ tới trước đó còn xảy ra mâu thuẫn với người ta, thậm chí còn lệnh cho cả một võ sĩ tầng thứ tám đi “dạy dỗ” đối phương, bây giờ nghĩ lại hắn tự cảm thấy nực cười hết sức.

Quả là ấu trĩ và ngây thơ!

Nghĩ vậy, Vương Thiên Lượng chỉ biết nuốt nước bọt, ánh mắt đảo tứ phía rồi phát hiện mọi người đang đổ dồn ánh mắt về Diệp Thiên. Hắn từ từ lùi bước, chuẩn bị chuồn khỏi đây.

Mạc Linh lại sáng cả mắt lên. Mặc dù sư phụ cô ta bị đánh còn ói cả ra máu nhưng lúc này trong lòng cô ta lại không hề tức giận, ngược lại còn thấy hả hê vì người ra tay là Diệp Thiên, vả lại bình thường Trương Linh Phóng cũng chẳng mấy khi dạy dỗ cô. Mối quan hệ sư – đồ cũng hết sức bình thường, thêm việc liên hôn gia tộc lần này, cô cũng đã tìm Trương Linh Phóng cầu xin ông ta giúp đỡ nhưng ông ta lại tỏ thái độ lạnh nhạt, thậm chí còn chuẩn bị đích thân tóm cô đưa tới nhà họ Mạc.

Chính vì vậy, đối với một người sư phụ thế này, Mạc Linh chẳng có mấy thiện cảm.

Cùng lắm thì cô chỉ nhớ tới thân phận “sư – đồ” mà thôi.

“Cậu…cậu rốt cục là ai?”

Ở cách đó hông xa, Bách Mi sáng rực đôi mắt. Cô ta nhìn Diệp Thiên chằm chằm, khoé miệng nhếch lên đầy hứng thú.

Còn Trương Linh Phóng lúc này mặt mày nghiêm hẳn lại. Hai chân ông ta mềm nhũn quỳ trước mặt Diệp Thiên. Đầu bê bết máu, mặt mày sưng phù cả lên. Lúc mở miệng nói câu này, ông ta đã chẳng đủ hàm răng rồi.

“Tôi… tôi chọn cút khỏi đây…”

Hồi lâu, Trương Linh Phóng cuối cùng cũng biết động não rồi nói. Trông ông ta lúc này chẳng còn khí thế mạnh mẽ như ban đầu, sự kiêu ngạo cũng biến mất tăm mất tích từ lâu.

Chỉ nghe “keng” một tiếng, thanh trường kiếm rơi trên nền đất rồi hằn lên vết nứt, sau đó thì nát tan.

Người đã chẳng còn ngạo nghễ thì kiếm ắt phải tự lìa.

Diệp Thiên lúc này mới chầm chậm thu tay về.

Rất nhanh, có những đệ tử của Bắc Thiên Các chạy tới đỡ Trương Linh Phóng dậy rồi rời khỏi đây.

Từ đầu tới cuối không ai dám nhìn Diệp Thiên lấy một cái.

“Còn cậu thôi.”

Diệp Thiên đảo mắt nhìn qua thấy Doanh Đông vẫn đang đứng như chôn chân ở chỗ cũ.

Bịch!

Giây phút sau đó, Doanh Đông quỳ phục xuống đất vội vàng lên tiếng: “Tôi cũng cút ngay khỏi đây.”

Hắn sớm đã tan nát ruột gan, bị cảnh tượng vừa rồi doạ cho thất thần. Hắn vốn định mượn sức của trưởng lão Trương Linh Phóng của Bắc Thiên Các sau đó liên thủ để đối phó với Diệp Thiên. Hắn cho rằng việc này sẽ dễ như trở bàn tay.

Thế nhưng mới chỉ sau cảnh tượng vừa rồi, trong lòng hắn chỉ còn lại nỗi hối hận khôn cùng.

Đụng phải ai không đụng, lại chọc tức vị này lên?

Nếu thời gian có thể quay trở lại thì Doanh Đông hắn đây tuyệt đối sẽ không tiếp xúc với Diệp Thiên làm gì. Đảm bảo hắn sẽ cách xa Diệp Thiên càng xa càng tốt.

“Cái đề lựa chọn này là dành cho những người khác. Cậu cũng không ngoại lệ.” Diệp Thiên thản nhiên trả lời.

Câu nói này của Diệp Thiên khiến hắn ta lại lần nữa ngây dại.

“Câu này…câu này của anh có ý gì?”

Lúc này Doanh Đông thấp thỏm bất an, cứ thế nhìn Diệp Thiên chằm chằm. Nếu có thể sống sót thì chẳng ai lại muốn chết.

Lúc này chỉ cần có thể sống, cho dù hắn phải dập đầu hắn cũng cam lòng.

Diệp Thiên cúi người, hạ giọng nói: “Nhà họ Doanh đã bị diệt từ lâu, tại sao cậu lại có thể sống? Tôi khá là có hứng thú với việc này cho nên muốn biết tỏ tường.”

Câu này Diệp Thiên chỉ nói cho mình Doanh Đông nghe.

Diệp Thiên vừa dứt lời, mặt mày Doanh Đông đã biến sắc.

“Anh…anh rốt cục là ai?”

Doanh Đông hỏi trong vô thức nhưng tay hắn đã lén cho vào ngực, không đợi Diệp Thiên lên tiếng mà đã rút ra. Trong tay hắn lúc này là một con dao găm.

Lưỡi dao sắc lẹm sáng loáng.

Giây phút sau đó, Doanh Đông đã cầm chặt con dao hướng về tim mình.

Tốc độ vô cùng nhanh.

Thế nhưng “khậc” một tiếng, chỉ thấy con dao trong tay Doanh Đông gãy rời.

“Anh…”

Ánh mắt Doanh Đông trợn to không sao tin nổi.

Diệp Thiên từ từ thu tay về. Con dao găm đã bị anh dùng tay búng gãy.

“Có tôi ở đây, đừng mong tự sát.”

Diệp Thiên nói câu này xong thì giơ tay ra bóp lấy cằm Doanh Đông.

Diệp Thiên khẽ dùng tay kéo một cái, “khậc” một tiếng. Cằm Doanh Đông trật khớp. Chiêu này của Diệp Thiên khiến Doanh Đông không thể cắn lưỡi mình được.

“Tha cho tôi…”

Mặc dù bị trật khớp nhưng hắn vẫn có thể nói chuyện, có điều giọng nói lúc này khó nghe hơn ban nãy. Tuy nhiên, người nghe vẫn có thể hiểu được.

“Chỉ cần tôi có được thứ mà tôi muốn thì tôi sẽ tha cho cậu.”

Diệp Thiên trả lời thẳng thắn.

Vẻ mặt Doanh Đông như thể đang hồi tưởng lại quá khứ và đang vùng vẫy trong đó. Hồi lâu sau hắn mới cúi gục xuống, nhẫn nhịn đau đớn rồi đáp lời: “Anh đến đây vì chuyện nhà họ Đông Phương sao?”

“Nhà họ Đông Phương” Những từ này hắn nói rất rõ ràng, khiến cả những người đứng gần đó cũng có thể nghe thấy.

Sau đó người nào người nấy nhìn nhau mặt mày ngơ ngác.

Vì gia tộc này cách bọn họ quá xa vời, chỉ còn trong truyền thuyết mà thôi.

Vì nhà họ Đông Phương đã bị diệt từ lâu rồi.

“Năm xưa chẳng phải nhà họ Đông Phương vì ngăn cản tam đại Hoàng tộc nên mới bị diệt sao?”

“Lẽ nào người thanh niên này là hậu nhân của nhà họ Đông Phương?”

“Còn người tên Doanh Đông này, lẽ nào là người của nhà họ Doanh?”

“Nhà họ Doanh, nhà họ Đông Phương… hình như đều đã bị diệt từ nhiều năm trước.”

Không ít người cũng có chút hiểu biết với những chuyện năm xưa.