Cao thủ võ cổ tầng thứ chín ở trạng thái Đỉnh Phong! Mọi uy lực của Trương Linh Phóng bùng nổ, khiến bốn phía chung quanh đều kinh sợ không thôi. Tuy sức mạnh của ông ta không đang gờm bằng Thiên Khải nhưng khí thế mạnh bạo kia còn thâm sâu hơn hắn ta nhiều. Đây là sự lắng đọng của năm tháng. Trương Linh Phóng thân là trưởng lão của Bắc Thiên Các kia mà, đâu ai dám coi khinh thực lực ấy.
“Mạnh thật.” Khôn Tuyệt hít sâu một hơi, vẻ mặt của hắn ta lộ rõ sự mong ngóng, đến bao giờ thì mình mới có thể được như sư phụ chứ?
“Không hổ là người của Bắc Thiên Các, chẳng một ai là kẻ yếu cả.” Thiếu gia của nhà họ Vương ở Nam Cảnh – Vương Thiên Lượng thầm thì trong cổ họng. Thế lực cùng với những tích cóp lâu đời của gia tộc rồi cũng có ngày cạn kiệt, nhưng dạng tồn tại như Bắc Thiên Các lại có thể tiếp nối kế thừa, nguyên do không chỉ vì nơi này có có vô vàn cao thủ mà quan trọng hơn cả là trong Bắc Thiên Các cũng có không ít con em của các gia tộc. Bình thường thì thân phận của các bậc cậu ấm cô chiêu này cao quý là vậy nhưng khi họ bước vào Bắc Thiên Các thì cũng phải bắt đầu với danh hiệu đệ tử ngoại môn, từ đó cố gắng đi lên từng bước một.
“Chẳng biết Trương Linh Phóng liệu có thể thăm dò được thực lực của Diệp Thiên xem nông sâu ra sao hay không nữa? Thực sự khiến người ta mỏi mắt mong chờ đấy...” Bách Mi ngồi ngay gần đó, khoé miệng của cô ta ẩn hiện nét cười, tuy vậy nhưng trong lòng cô ta cũng chẳng đặt kỳ vọng gì ở Trương Linh Phóng cả.
Mạc Linh rối rắm vô cùng, một bên là sư phụ, một bên là Diệp Thiên, giờ cô ta chẳng biết nên giúp ai mới phải. Mạc Linh cũng coi như được hiểu biết đôi chút về thực lực của cả hai người, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng nhen nhóm chút lo lắng.
“Trương lão, tôi tới giúp ông đây.” Lúc này Doanh Đông cũng phô bày thực lực của mình, hắn ta cũng là một người cao thủ võ cổ tầng thứ chín. Đương nhiên một lẽ rằng khí thế của hắn ta không mạnh được như Trương Linh Phóng, nhưng được một người cao thủ võ cổ tầng thứ chín giúp đỡ, phụ trợ cho thì cũng kinh khủng lắm rồi. Hai cao thủ võ cổ tầng thứ chín bắt tay với nhau thì đấy không phải là 1 + 1 thông thường đâu, ít nhất thì thực lực cũng phải gấp lên mấy lần.
“Được.” Trương Linh Phóng gằn giọng: “Giết thằng nhãi này xong thì cái Sơn Hà Lệnh kia cậu cũng có phần.”
Doanh Đông đáp lại ngay tức khắc: “Tôi không có hứng với cái Sơn Hà Lệnh kia lắm đâu, giờ tôi chỉ muốn lấy mạng tên ôn này thôi.” Giờ phút này, sự thù hận dành cho Diệp Thiên còn lớn mạnh hơn cả, suy cho cùng vừa nãy hắn ta đã mất mặt thế kia cơ mà. Còn cái Sơn Hà Lệnh kia ư? Doanh Đông biết tự lượng sức mình, dù hắn ta có thể nắm giữ nó thì cũng phải giữ được mạng thì mới dùng được.
“Hai cao thủ võ cổ tầng thứ chín bắt tay với nhau?” “E rằng một cao thủ võ cổ tầng thứ mười cũng phải tránh né cục diện này ấy chứ nhỉ?” “Hôm nay e rằng cậu trai được nhà họ Chu cúng bái tôn làm khách quý kia sẽ phải chôn thân ở chỗ này.” “Đáng đời, cái ngữ không biết xem xét thời thế, coi trời bằng vung, nghĩ rằng mình có tí thực lực là ai cũng phải nhún nhường chắc, dưng đâu lại dám há mồm đòi nuốt cái Sơn Hà Lệnh kia một mình chứ.” “Đáng tiếc, e là nhà họ Chu cũng sẽ nối gót theo sau thôi.” “Chúng ta sắp sửa được chứng kiến sự sụp đổ của một gia tộc bậc nhất đấy, vinh hạnh quá.” Đám đông bàn tán xôn xao, nhưng họ chỉ dám đứng tít xa ngóng nhìn.
Tuy thân phận của họ đều rất tôn quý, lôi đại một người ra thì đấy cũng là một nhân vật máu mặt cả vùng Bắc Cương, mà đấy là còn chưa kể đến những kẻ đến từ nơi khác đâu. Mà người như vậy thì ham sống vô cùng, con mắt của họ cũng tinh lắm chứ vừa, họ nhìn là thấy rõ tình thế hiện tại ra sao.
“Giờ này rồi mà vẫn không có một gia tộc, một thế lực nào đứng ra giúp đỡ nhà họ Chu cả, xem ra có một đôi tay đang kiểm soát, sắp xếp tất cả mọi việc.” Khôn Tuyệt lẩm bẩm, hắn ta rất thông minh, dường như lúc này đã nhận thấy được điều gì đó.
Thiếu gia Vương Thiên Lượng của nhà họ Vương ở Nam Cảnh đứng cạnh nghe thấy vậy, hắn ta nheo mắt lại: “Cậu nghĩ ai đang kiểm soát tất cả chứ?”
Khôn Tuyệt suy nghĩ một chập sau đó mới lắc đầu: “Không biết, chũng chẳng rõ... Điều duy nhất tôi có thể khẳng định là chúng ta đều chỉ là quân cờ thôi.”
“Hửm?” Vương Thiên Lượng suy nghĩ gì đó, nhưng hắn ta cũng không tin lời Khôn Tuyệt hoàn toàn. Tuy vùng đất này có rất nhiều thế lực gia tộc, cao thủ thì đông như rạ nhưng e là có rất ít, rất ít kẻ có thể kiểm soát tất cả bọn chúng cho được.
“Ra tay rồi” Lúc này, giọng nói của Khôn Tuyệt lại vang lên.
Vương Thiên Lượng định thân lại, hắn ta lập tức đưa mắt nhìn ra phía kia. Hiếm hoi lắm mới được chứng kiến màn đối đầu giữa một bên là hai vị cao thủ võ cổ tầng thứ chín cùng với một kẻ ít nhất cũng ở vào hàng cao thủ võ cổ tầng thứ chín như thế này, nên không chỉ bọn chúng mà cả những kẻ khác cũng dõi mắt ngóng trông.
Trương Linh Phóng ra tay trước tiên, cơ thể của ông ta nhoáng lên với tốc độ cực nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt đã xông đến trước mặt Diệp Thiên. Cú đấm của ông ta cũng nối tiếp ngay sau đó, nhìn cú đấm có vẻ hời hợt, chẳng có chút sức mạnh nào nhưng lại ẩn chứa khí thế khiến ai ai cũng không thể lẩn tránh một cách dễ dàng. Nhờ cú đấm này mà năm đó Trương Linh Phóng được Bắc Thiên Các xem trọng, tăng cấp vùn vụt rồi trở thành trưởng lão của Bắc Thiên Các như ngày hôm nay.
“Cú đấm này... Vậy mà sư phụ lại chưa từng dạy mình.” Khôn Tuyệt xem trọn động tác, hắn ta cảm thán một câu.
Vương Thiên Lượng cũng tấm tắc: “Bắc Thiên Các của các cậu đúng là nhân tài lớp lớp.”
Khôn Tuyệt cười hờ hững: “Sư phụ của tôi nào phải thiên tài gì, ông ấy nhờ vào sự cố gắng của bản thân mới có được địa vị và thực lực như ngày hôm nay đấy, tôi cũng vậy.” Khôn Tuyệt càng nói càng tự tin, tuy thực lực bây giờ của hắn ta đã ở vào hàng cao thủ võ cổ tầng thứ tám nhưng đúng là hắn ta chẳng phải thiên tài gì cả. Đó mới là điều đáng quý nhất. Nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt của Khôn Tuyệt lại thay đổi đôi phần.
“Đùng.” Phía ngoài kia, nắm đấm của Trương Linh Phóng đã đánh trúng vào cơ thể của Diệp Thiên, nhưng lạ rằng cơ thể của Diệp Thiên lại nhẹ nhàng như bông, cứ thế bay ngược ra phía sau khi bị đánh trúng, còn cú đấm của Trương Linh Phóng lại như đánh vào không khí, chẳng cảm nhận được chút lực cản nào cả.
“Cậu...” Ánh mắt Trương Linh Phóng dõi theo Diệp Thiên đang đứng ngay gần đó, vẻ mặt của ông ta kinh hãi vô cùng. Sao cậu ta có thể dễ dàng tránh né được đòn tấn công đầy sức mạnh của ông ta kia chứ? Tuy người ngoài nhìn vào thấy được cú đấm vừa rồi đã đánh trúng Diệp Thiên, nhưng Trương Linh Phóng là kẻ trong cuộc, ông ta có quyền lên tiếng. Trương Linh Phóng chắc chắc 100% rằng đòn tấn công vừa nãy đã bị tránh thoát.
“Ông không phải đối thủ của tôi.” Diệp Thiên đứng vững vàng, anh khẽ lắc đầu: “Sớm muộn cũng có ngày tôi sẽ đích thân xử lý Bắc Thiên Các, nếu ông không muốn chết thì cút sớm đi.”
“Hừ, nói khoác không biết ngượng mồm.” Trương Linh Phóng hít sâu một hơi, chẳng mấy chốc ông ta đã bình tĩnh lại. Trương Linh Phóng cười lạnh lùng: “Có giỏi thì đối chọi thẳng mặt đi, chỉ biết tránh tránh né né y như đàn bà.”
Diệp Thiên khẽ nheo mắt khi nghe được lời nói của ông ta.
“Trương lão, hai ta cùng xông lên đi.” Doanh Đông cũng theo sát ngay bên.
Trương Linh Phóng khẽ gật đầu, ông ta nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, cho rằng Diệp Thiên lẩn tránh nhanh vậy là do tính toán từ trước, chắc hẳn Diệp Thiên đang hoảng sợ, đang lo lắng lắm đây. Trương Linh Phóng chắc chắn là như vậy. Dù gì thì thực lực của ông ta đã vào hàng Đỉnh Phong còn đâu, việc đột phá lên tầng thứ mười chỉ là vấn đề thời gian thôi. Bởi thế nên ông ta tự tin vô cùng. Mà giờ đây, người có thực lực mạnh nhất - cao thủ võ cổ tầng thứ mười Thiên Khải đã rời khỏi nên lúc này, có lẽ ngoài ông ta ra thì chẳng ai là kẻ ghê gớm nhất cả.
Doanh Đông xông lên trước nhất, nhưng tốc độ của hắn ta cũng không nhanh lắm, là bởi hắn ta đã từng đối đầu với Diệp Thiên, biết được sự đáng gờm của anh nên không thể nóng vội được.
Phía sau, Trương Linh Phóng chậm rãi cầm chặt lấy chuôi kiếm đeo trên lưng. Một tiếng “Vụt” xé gió vang lên, luồng sáng sắc bén xuất hiện.