Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 586: Sự kiên trì của nhà họ Chu




“Xôn xao.” Chẳng mấy chốc cả khu vực sân vườn đã trở nên ồn ào náo nhiệt. Chẳng gì ngoại lệ, hầu hết mọi ánh mắt, mọi cái nhìn đều đổ dồn về phía Thiên Khải. Ai ai cũng lo sợ không thôi.

“Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?” “Lại là giết người trong chớp mắt?” “Vị trưởng lão vừa rồi của nhà họ Chu là cao thủ võ cổ tầng thứ chín có tiếng đã lâu rồi kia mà.” “Sao cậu thanh niên tên Thiên Khải đó có thể làm vậy được nhỉ?” Tất cả mọi người đều ngơ ngác chẳng rõ, nhưng hơn hết là nỗi sợ hãi, da đầu ai nấy đều tê rần, lạnh toát.

Hầu như kể từ lúc trận đấu bắt đầu đến khi kết thúc đều chẳng có một màn chống trả với những chiêu thức khiến người ta phải lác mắt hay một quá trình chiến đấu gian nan nào cả, bởi chỉ trong một chớp mắt thì mọi thứ đã kết thúc hết cả. Thậm chí, một bên còn chưa kịp ra tay lấy một lần.

“Cậu là cao thủ võ cổ tầng thứ mười!!!” Cuối cùng cũng có một người trong nhà họ Chu trợn mắt, hô lên bằng giọng điệu đầy kinh hãi.

Đám đông nghe vậy, ai nấy cũng hiện rõ vẻ mặt hãi hùng. Cao thủ võ cổ tầng thứ mười... Với tất cả mọi người thì ấy là một dạng tồn tại rất chi xa xôi, chỉ hiện hữu trong truyền thuyết. Mỗi một dạng tồn tại như vậy chắc chắn đều có thể trở thành bá chủ một phương. Họ sẽ không bị bất kỳ thứ gì trói buộc mình cả. E rằng người trong Tử Thành cũng phải tôn kính với những cao thủ võ cổ tầng thứ mười. Không ngờ hôm nay lại có thể gặp được thế này.

“Ông cụ Chu này, không phải tôi đây nhất định phải ra tay, mà là vị trưởng lão kia của nhà họ Chu các người ra tay trước đấy nhé, sao tôi có thể ngồi im đợi chết thế được?” Thiên Khải cười hờ hững, ánh mắt của hắn ta đựng đầy sát khí. Rõ một điều rằng hắn ta vẫn muốn giết người. Thật ra với thực lực của một cao thủ võ cổ tầng thứ mười như hắn ta, thì việc đối phó với kẻ tu luyện đến tầng thứ chín có cách biệt khá lớn, chẳng khác nào trên trời dưới đất cả, hắn ta thừa sức giữ mạng cho vị trưởng lão của nhà họ Chu kia, khiến ông ta bị thương thôi nhưng hắn ta lại cứ giết chết ông ta chỉ trong một chiêu ngắn ngủi.

“Cậu...” Ông cụ Chu nhất thời chẳng biết nói gì cho phải, mới nãy đúng là họ đã ra tay trước, mà cũng đúng là trưởng lão nhà họ Chu vừa rồi cũng đã thể hiện ý muốn giết chết Thiên Khải, tuy họ không hề nghĩ đến chuyện bị giết ngược thế kia nhưng giờ cũng chẳng có đường nào cãi lại cả.

“Kìa cụ, giờ có thể giao Sơn Hà Lệnh ra đây chưa?” Doanh Đông lại bắt đầu đứng sát lại, giờ có cao thủ võ cổ tầng thứ mười như Thiên Khải ở đây thì chúng tự tin lắm.

“Thực sự là chúng tôi không có, thậm chí còn chưa từng nhìn thấy nữa kìa.” Một nhân vật thuộc tầng giữa trong phân lớp gia tộc của nhà họ Chu vội vàng nói.

Nhưng khi ông ta vừa mới dứt lời thì Doanh Đông bỗng nhiên lại ra tay bất ngờ. Một bàn tay của hắn ta quạt thẳng về phía ông ta khiến cho tai họng mắt mũi chảy máu hết cả, chết ngay tại chỗ. Mãi khi xác chết của ông ta đổ trên mặt đất thì người nhà họ Chu mới trừng mắt ghê sợ.

“Ở đây làm gì có chỗ cho ông ăn nói vớ vẩn?” Doanh Đông vung vẩy máu dính trên tay, hắn ta khịt mũi đầy vẻ coi khinh.

“Chu Càn, ông còn cố chống cự cơ à? Đừng vì sự ích kỷ của riêng mình mà hại cả nhà họ Chu của các người.” Lúc này, Trương Linh Phóng – trưởng lão của Bắc Thiên Các cũng chậm rãi bước lại. Khi ông ta vừa mới dứt lời thì một tiếng “Vút” vang lên, luồng sáng lạnh xuất hiện trước mắt bao người, một thanh kiếm sắc bén vừa được rút ra khỏi vỏ. Ngay sau đó, từng tiếng “Phụt, phụt” dội thẳng vào tai. Đưa mắt ngóng theo thì thấy một người của nhà họ Chu ngã vật ra đất, phần cổ phun máu đỏ tươi.

“Các, các người...” Lần này đến cả ông cụ Chu cũng trừng mắt dữ tợn. Nếu vừa rồi chúng chỉ há họng yêu cầu đầy ý tứ thì giờ rõ ràng là cướp đoạt trắng trợn mà, đã thế chúng còn giết người của nhà họ Chu ngay trước mặt ông ta cùng với những người nhà họ Chu khác ngay trên địa bàn của họ nữa.

“Giao Sơn Hà Lệnh ra đây, chúng tôi sẽ rời khỏi ngay lập tức. Nếu vẫn cố giấu như trước thì chúng tôi sẽ giết đến khi các người giao ra mới thôi.” Ánh mắt Doanh Đông đầy vẻ tham lam, Sơn Hà Lệnh chắc chắn là thứ mà vô số người muốn có được, có nó là có thể ra lệnh cho những kẻ mạnh kia làm việc dưới trướng mình, từ đó sáng lập nên thế lực riêng, sau cùng trở thành chúa tể của cả một vùng đất biên cương. Hắn ta muốn mượn sức của Sơn Hà Lệnh để lấy lại tất cả những gì đáng lẽ nên thuộc về nhà họ Doanh. Bọn người Thiên Khải, Trương Linh Phóng, Doanh Đông nhìn chằm chằm không dứt.

Vẻ mặt của mỗi một người trong gia đình nhà họ Chu đều hoảng hốt tột độ, những vị khách đến mừng thọ đều nháo nhác lùi về sau, không dám đứng gần, họ từng nghĩ đến giá trị của Sơn Hà Lệnh chứ chưa từng nghĩ đến chuyện những kẻ này có thể ra tay với nhà họ Chu như kia chỉ vì Sơn Hà Lệnh. Chẳng lẽ họ sắp sửa phải chứng kiến sự sụp đổ của một gia tộc đang trên đỉnh cao sao? Mà hầu hết những gia tộc sụp đổ kia sẽ chẳng tránh được việc bị vây đánh, huỷ diệt. Màn gió tanh mưa máu trước mắt này giống y hệt khung cảnh bị huỷ diệt của những gia tộc bậc nhất vào nhiều năm trước vậy.

“Ha ha, nhà họ Chu tiêu tùng rồi.” Đến cả thế hệ con cháu như Vương Thiên Lượng cùng Khôn Tuyệt cũng lộ rõ vẻ chờ đợi. Tuy chúng không thể trực tiếp tham gia vào chuyện này, nhưng dù gì chúng cũng là kẻ chứng kiến kia mà.

Bách Mi đứng cách nhà họ Chu rất gần, dường như tụ thành một đám. Cô ta cũng chưa từng nghĩ đến cảnh tượng này rồi sẽ xảy ra. Bách Mi khẽ lắc đầu, thế này thì hơi đau đầu rồi đấy, nhưng Sơn Hà Lệnh cũng là thứ mà cô ta muốn có cho bằng được.

Mạc Linh đứng sát cạnh Diệp Thiên trong vô thức, đôi bàn tay nhỏ xinh của cô ta níu lấy góc áo của Diệp Thiên, Mạc Linh khẽ nói: “Diệp Thiên, đứng cách nhà họ Chu ra xíu đi, cẩn thận bị liên luỵ đấy...” Giờ nhà họ Chu đã bị nhiều cao thủ vây đánh thế kia rồi, dù đôi bên có quan hệ thân thiết với nhau đi nữa thì cũng phải bảo vệ tính mạng của mình trước đã, kẻo lửa lại cháy lan sang mình. “Phụt.” Cô ta đang định nói cho hết câu thì một vệt máu đỏ lòm bắn về phía này, nhuộm đỏ chiếc bàn vuông vức ngay trước mặt Diệp Thiên. Mạc Linh sợ giật nảy mình.

Diệp Thiên khẽ nhíu mày, sau đó anh thấy cơ thể mất mọi tri giác của một người trong nhà họ Chu ngã xuống, ở ngay cạnh anh thôi. Chẳng bao lâu sau, những kẻ khác rồi cũng sẽ bị giết một cách đơn giản như bóp chết loài sâu kiến ngay trước mắt anh.

Lúc này đây, người nhà họ Chu đang rơi vào thảm cảnh ấy, ai nấy cũng sợ hãi khôn cùng, đứng sát lại với nhau, trên khuôn mặt của đa số mọi người đều phủ đầy sự tuyệt vọng, nhưng chẳng có ai cầu xin tha mạng cả. Trong giây phút này, tất cả bọn họ đều là bộ mặt của cả nhà họ Chu, mà cầu xin chưa chắc đã có tác dụng gì.

“Kìa ông cụ Chu, vẫn cứng đầu ngu muội thế sao? Bọn tôi phải huỷ diệt cả nhà họ Chu của ông thì ông mới biết hối hận là gì à?” Thiên Khải vừa nói vừa phất tay nhẹ nhàng giết thêm một người nữa. Rõ rằng hắn ta thấy mất kiên nhẫn rồi.

“Mau giao ra đây đi. Thời gian của chúng tôi quý giá lắm đấy.” Doanh Đông nóng vội vô cùng.

“Chẳng lẽ ông định trơ mắt nhìn nhà họ Chu bị huỷ diệt thật sao?” Mặt Trương Linh Phóng tối tăm thấy rõ, ai trong số chúng cũng có rất nhiều thủ đoạn ác độc cả.

“Tôi muốn cái Sơn Hà Lệnh kia.” Một giọng nói vang dội bỗng vọng vào tai.

Ai nấy cũng sững sờ, kể cả người của nhà họ Chu cũng vậy, bọn họ đưa mắt nhìn người vừa mới cất lời kia bằng nỗi kinh ngạc, người nói câu này không phải ai khác mà là Diệp Thiên.

Mạc Linh đứng bên, cô ta thấy sửng sốt vô cùng. Sao giờ lại có thể nhúng tay vào chuyện này kia chứ? Vẻ mặt của những kẻ khác thì chẳng ai giống nhau cả.

“Ha ha ha, ông cụ Chu xem kìa, ngay cả khách khứa ngồi mừng tiệc của nhà họ Chu các người cũng mở mồm đòi Sơn Hà Lệnh kia đấy, đúng là giậu đổ bìm leo mà.” Thiên Khải cười to.

Doanh Đông vừa bị Diệp Thiên đánh cho thương tích đầy mình. Tuy hắn ta kiêng kị Diệp Thiên là vậy nhưng nhiều hơn cả là sự thù hận, mà giờ còn có một vị cao thủ võ cổ tầng thứ mười như Thiên Khải đứng đây nữa nên hắn ta thấy vững dạ lắm, bèn quay qua nói với Diệp Thiên: “Chúng tôi giày xéo nhà họ Chu ra nông nỗi này rồi anh mới bước ra đòi chia phần? Làm gì có chuyện tốt như thế chứ. Anh đừng có mà táy máy cái Sơn Hà Lệnh kia, tránh sang một bên đi.”

“Đúng vậy, cậu tránh sang một bên đi, đòi chia phần à, thế sau này phải đứng ra sớm tí nhé.” Trưởng lão của Bắc Thiên Các – Trương Linh Phóng cũng ra giọng. Bách Mi không nói gì cả, chỉ là nỗi ngạc nhiên đang ẩn hiện trong đôi mắt của cô ta. Sao lúc này Diệp Thiên lại đứng ra nói vậy chứ? Anh ta định cướp lấy Sơn Hà Lệnh từ tay chúng thật sao?