“Cô Bách Mi, sao cô lại ở đây?”
Chu Nhiên ngây người. Đến cả những người khác cũng nhìn nhau ngơ ngác vì người đứng ở cửa chính là Bách Mi.
Lúc này cô ta mặc bộ quần áo công sở, tóc xoã ngang vai, dáng người cao ráo, làn da trắng nõn nà, khuôn mặt sắc sảo, bất cứ lúc nào cũng toát lên vẻ trưởng thành đầy hấp dẫn. Kể cả là nữ giới, chỉ cần nhìn cô ta cũng phải ngẩn ngơ.
Một người con gái đẹp thế này có lẽ ở trên trời mới phải.
“Mọi người có thể đến, tại sao tôi không thể đến?”
Bách Mi cười ngọt ngào, không mấy quan tâm những người xung quanh. Ánh mắt cô ta dừng lại ở chỗ Diệp Thiên.
“Lần này tôi tới chỉ là muốn chứng minh cho anh Diệp thôi. Người không phải do anh ấy giết.”
Cái gì?
Câu này của cô ta đã khiến tất thảy mọi người phải ngỡ ngàng.
Nữ thần trong mộng của không biết bao nhiêu đàn ông ở đất Bắc An này lại chủ động giải thích cho Diệp Thiên? Chuyện này là sao?
Chu Nhiên nghiến răng, mắt hắn chợt loé lên, trong lòng cảm thấy chua xót.
Trừ khi tối qua Diệp Thiên đã thực sự có được Bách Mi?
Đáng chết.
“Cô Bách Mi, mặc dù bọn anh tin em nhưng lời nói không thể nói bừa bãi được.”
Chu Nhiên không cam tâm, hắn lạnh lùng lên tiếng.
“Em nói hắn không giết người, vậy thì bằng chứng ở đâu?”
“Không sai, không có bằng chứng, cho dù cô có là Bách Mi thì việc này cũng không xong luôn vậy được đâu.”
Hồng Vạn Sơn nheo mắt, tiếng tăm của Bách Mi ông ta đương nhiên đã từng nghe nói. Nhưng vì đòi lại công bằng cho con trai, ông ta không quan tâm thêm gì nữa.
“Bằng chứng? Bằng chứng thật ra rất đơn giản.”
Thấy vậy, Bách Mi khẽ cười rồi đi tới trước mặt Diệp Thiên. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta ghé sát bên tai Diệp Thiên, để lộ ra nụ cười vô cùng quyến rũ.
“Vì từ tối qua đến sáng nay, tôi và Diệp Thiên ở cùng nhau, anh ấy không hề ra ngoài, sao có thể là hung thủ giết hại con ông được?”
Bách Mi vừa dứt lời đột nhiên nổi lên một đợt sóng mới. Những người có mặt ở đây đều mở tròn mắt, vẻ mặt khó tin, đặc biệt là Chu Nhiên và Khôn Tuyệt. Cả hai người mặt mày tái nhợt, gần như vã hết mồ hôi.
Tưởng tượng là một chuyện, còn bây giờ đột nhiên lại nghe Bách Mi tự nói ra, trong lòng Chu Nhiên không khác gì có ngàn mũi kim châm.
Ngưỡng mộ, đố kỵ, hận.
Hắn hận không thể tróc xương lột da Diệp Thiên luôn cho rồi.
Còn những người khác nghe vậy cũng chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau. Bách Mi là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu cánh đàn ông ở đất Bắc An này.
Bây giờ lại bị Diệp Thiên đoạt được, sao không khiến người khác đố kỵ cho được chứ?
Chỉ có Mạc Linh, trong mắt chợt ánh lên ánh nhìn đầy phức tạp. Khoé mắt cô ta đỏ hoe khiến người khác phải thương hại.
Lẽ nào tối qua anh ấy từ chối mình là vì Bách Mi sao?
Cũng chẳng trách. E rằng cũng chỉ có Bách Mi mới xứng với Diệp Thiên mà thôi.
Còn Diệp Thiên bên ngoài thì thản nhiên, anh nhìn Bách Mi một cái, vẻ mặt mang theo ý cười.
“Cô Bách Mi, cô chắc chứ?”
Hồng Vạn Sơn nheo mắt nhìn Bách Mi chằm chằm như nhận ra điều gì.
Theo như ông ta điều tra thì Bách Mi từ trước đến nay đều không nhiệt tình với bất cứ người đàn ông nào mới phải.
Thế nhưng bây giờ…
“Thế nào, Hồng gia chủ, chẳng lẽ lại không tin lời tôi nói?”
Bách Mi khẽ cười, cô ta ngồi bên cạnh Diệp Thiên quấn quýt không rời.
“Vậy có cần chúng tôi chứng minh ngay tại đây cho mọi người thấy không?”
Hồng Vạn Sơn mặt mày giật giật, trong lòng ông ta đang thầm chửi con đàn bà lăng loàn này.
Ông ta liếc nhìn Chu Nhiên một cái, thấy Chu Nhiên gật đầu, ông ta lại có thêm niềm tin hơn.
“Cô Bách Mi, kẻ thù giết con có mối thù không đội trời chung, vả lại đây là ân oán của nhà họ Hồng và Diệp Thiên, cô ngăn cản thế này có vẻ không được hợp lý cho lắm?”
“Việc của Diệp Thiên cũng là việc của tôi, có gì mà không hợp lý?”
Bách Mi khẽ cười, tiếp đó, khuôn mặt cô ta lạnh lùng hẳn lại: “Trừ phi Hồng gia chủ không tin những lời tôi nói?”
“Chuyện này…”
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Bách Mi, Hồng Vạn Sơn cũng run rẩy cả người, trong lòng ông ta đột nhiên dấy lên cảm giác lo sợ.
“Hay Hồng gia chủ cho rằng Bách Mi tôi đây chỉ là đàn bà con gái, lời nói không có trọng lượng cho nên không coi tôi ra gì?”
Bách Mi nói rõ ràng, từng câu từng chữ của cô ta khiến cho Hồng Vạn Sơn không sao nói nên lời.
“Cô Bách Mi, tôi, tôi không có ý vậy.”
Không biết vì sao khi đối diện với Bách Mi, Hồng Vạn Sơn đột nhiên không thể nào phản kháng nổi.
Bách Mi cười lạnh nhạt: “Đã không có thì đi thôi, nếu không ông đang đối đầu với tôi đấy. Mặc dù Bách Mi tôi chỉ là đàn bà con gái nhưng cũng có chút trọng lượng đấy.”
Trong lời nói của Bách Mi mang theo sự uy hiếp. Xung quanh đột nhiên im lặng như tờ.
Cả Bắc An này đều biết Bách Mi không phải chỉ là bình hoa di động. Với vẻ ngoài mê hoặc và thủ đoạn tinh tường, thế lực của cô ta ở Bắc An này không hề vừa.
Hồng Vạn Sơn nắm chặt tay, nghiến răng ken két.
Đi thôi, đối phó với Bách Mi và Diệp Thiên, ông ta hoàn toàn không nắm chắc nhưng nếu như lùi bước thì lẽ nào cái chết của con trai ông ta phải chịu ấm ức và phải bỏ qua vậy sao?
Đằng nào cũng khó, Chu Nhiên do dự một hồi rồi cuối cùng cũng lắc đầu, mặt không chút biểu cảm.
“Thôi bỏ đi, cô Bách Mi đã nói vậy rồi thì việc này cứ vậy đi.”
“Cái gì? Chu thiếu gia, cậu…”
Hồng Vạn Sơn biến sắc, nhưng vừa lên tiếng ông ta đã bị Chu Nhiên trừng mắt nhìn.
Chu Nhiên hắng giọng lạnh lùng nhìn Diệp Thiên.
“Thế nhưng nếu như chúng tôi tìm được chứng cứ thì việc này không xong vậy được đâu.”
“Chúng ta đi.” Nói rồi, Chu Nhiên trừng mắt với Diệp Thiên rồi quay người rời đi.
Chỉ để lại Hồng Vạn Sơn cùng người của nhà họ Hồng, trong lòng thấp thỏm không cam tâm, chỉ có thể rời đi trong bất lực.
Vì dù sao chỗ dựa vững chắc đã đi rồi, bọn họ có ở lại cũng chỉ tự chuốc vạ vào thân mà thôi.
Trong chốc lát, căn phòng ngoài Diệp Thiên và Bách Mi còn có Khôn Tuyệt và Mạc Linh.
Ánh mắt hai người lúc này đều đổ dồn về Bách Mi.
“Tiểu Linh, chúng tôi cũng đi đây.”
Khôn Tuyệt hắng giọng rồi kéo Mạc Linh rời đi. Thế nhưng Mạc Linh lại không động đậy, mắt cứ thế nhìn Diệp Thiên, khoé mắt cô ta đỏ lựng khiến người khác nhìn cũng đủ thấy đau lòng.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn cô ta, không nói lời nào nhưng chỉ một ánh mắt cũng đủ để chứa đựng quá nhiều điều.
“Tiểu Linh.”
Khôn Tuyệt thấy cảnh này đột nhiên khó chịu.
Mạc Linh thấy Diệp Thiên không tỏ vẻ gì thì thở dài cúi đầu đi theo sau Khôn Tuyệt.
“Diệp Thiên phải không? Tôi nhớ cái tên này rồi đấy.”
Gần ra tới cửa, Khôn Tuyệt định thần trở lại nhìn Diệp Thiên rồi lạnh lùng lên tiếng.
Nghe vậy, Diệp Thiên không chút biểu cảm. Anh ngẩng đầu nhìn sang Bách Mi ở bên cạnh.
“Bây giờ cô có thể xuống khỏi người tôi được chưa?”
Bách Mi quay đầu lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách chỉ cách nhau một gang tay, gần như có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương. Bầu không khí trở nên rạo rực hẳn lại.