"Bọn mày trừng mắt chó lên nhìn ai đấy hả? Sao nào? Không phục à? Có tin là tao móc mắt bọn mày ra không?" Hoàng Long thân là tên chó săn số một của Chu Mặc An nên vô cùng tức giận khi thấy ánh mắt đựng đầy sự bất mãn chòng chọc nhìn về phía chủ mình của lũ cậu ấm kia. Hắn ta tiến lên, từng thớ thịt nom rõ vẻ dữ tợn trên mặt co giật trong lúc hắn ta lên giọng, trông y hệt một con chó giống Bắc Kinh đang nhe răng trợn mắt, sủa ầm ĩ. Sự khinh thường cùng với đe doạ trong giọng nói kia không còn che đậy thêm nữa, mà cũng chẳng cần phải che đậy gì cả. Ở đây thì Chu Mặc An chính là Trời, còn hắn ta là Nhị ca xếp dưới Trời.
"Xin lỗi Chu thiếu gia." "Chúng tôi biết mình sai rồi ạ." "Chúng tôi đi ngay đây, đi ngay đây." Mười mấy cậu chàng thiếu gia kia héo hon thấy rõ khi vấp phải sự đe doạ của Hoàng Long, bọn họ cuống cuồng xin lỗi sau đó tản ra bốn phía hòng nhường đường cho Chu Mặc An và Bách Mi. Bọn họ rõ rằng giờ chỉ cần Chu Mặc An mở miệng nói một câu thôi thì ngay cả ông bô nhà bọn họ đến đây thì cũng chỉ có nước cúi đầu tạ lỗi với Chu Mặc An.
Tuy bọn họ nằm mơ cũng muốn được lên giường "tâm sự" với Bách Mi, nhưng nếu phải chọn giữa người đẹp và cái mạng nhỏ của mình thì đương nhiên là bọn họ sẽ chọn giữ lại mạng sống của mình, suy cho cùng, được đến đây ngắm Bách Mi đã là may mắn của cuộc đời rồi, chẳng có ai sẽ cho rằng tối nay mình sẽ lọt vào mắt xanh Bách Mi. Ngoài Chu Mặc An ra thì sẽ chẳng còn một ai khác ở đất Bắc An này có quyền chiếm lấy Bách Mi cả.
"Để cô Bách Mi chê cười rồi." Chu Mặc An nhìn đám thiếu gia kia thi nhau lui ra mặc dù không phục là thế nhưng vẫn chẳng thể làm gì mình, nét cười trên mặt hắn ta càng rõ rệt. Chu Mặc An đưa mắt nhìn thẳng lên phía sân khấu nơi Bách Mi đang đứng, hắn ta vừa cười vừa dõi theo tên Hoàng Long đứng cạnh, giọng điệu hờ hững vô cùng: "Sao còn chưa xin lỗi cô Bách Mi hả? Chú phá nát hết bầu không khí rồi đấy."
"Dạ em đáng chết, em đáng chết." Hoàng Long biết kiểu gì Chu Mặc An cũng sẽ chơi chiêu này trước mặt Bách Mi nên hắn ta gật đầu vâng lệnh, ra vẻ định tát vào khuôn mặt núc ních mỡ của mình hai phát ngay khi nghe được lời nói của Chu Mặc An mà chẳng có chút bất ngờ nào. Đạp lên đầu bọn tay sai của mình để cho gái xem là chiêu trò tán gái mà Chu Mặc An hay dùng nhất, Hoàng Long quen rồi.
"Tối nay Chu thiếu gia có nhã hứng quá." Bách Mi không để ý tới lời xin lỗi chả có chút ý nghĩa gì của Hoàng Long, cô ta đứng trên sân khấu, khoé miệng ẩn hiện nụ cười duyên, đôi con ngươi câu mất hồn kia khiến Chu Mặc An say đắm.
"Nào dám, nào dám." Chu Mặc An nghe được tiếng cười lánh lót tựa sơn ca của Bách Mi, hắn ta mỉm cười, đổ người về phía trước, lòng bàn tay hướng lên trên, đặt sát cơ thể, chỉ cần Bách Mi rời khỏi sân khấu là hắn ta sẽ chủ động vươn tay mời cô ta nhảy một điệu với mình, hai người sẽ nhảy một điệu trước ánh mắt như muốn giết người của tất cả các quý công tử ở đất Bắc An.
"Cô Bách Mi nhảy với Chu thiếu gia nhà chúng tôi một điệu đi, ai cũng mong chờ lắm đấy." Hoàng Long trông thấy chủ của mình đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta cười ngơ ngác rồi vội vã mở miệng mời mọc, cái dáng vẻ đó như kiểu người nhảy cùng Bách Mi không phải Chu Mặc An mà là chính hắn ta vậy.
"Nếu không thì sao?" Bách Mi nghe lời đề nghị trắng trợn của Hoàng Long, cô ta đứng trên sân khấu, nói với giọng trêu chọc. Tuy vậy nhưng cả cơ thể của cô ta cũng bắt đầu di chuyển, gót ngọc tựa măng non chạm vào bề mặt từng bậc thang dẫn xuống sân khấu, chậm rãi bước về phía Chu Mặc An.
"Chỉ được cái nói nhiều." Chu Mặc An dõi mắt trông thấy Bách Mi bước về phía mình theo đúng suy nghĩ của mình cùng với khuôn mặt buồn xo của đám thiếu gia nhà quyền thế xung quanh đang chòng chọc sau lưng, hắn ta vui sướng tột độ, không nhịn được mà lên tiếng trách cứ Hoàng Long. Chu Mặc An ngẩng đầu trông theo nụ cười ủ đầy sắc xuân trong đôi mắt của Bách Mi: "Câu lạc bộ có quy định rằng chỉ khi nào nhận được lời mời của quý cô Bách Mi thì mới có thể nhảy chung với cô ấy, không thể phá vỡ quy định này cho được."
"Vâng vâng, đại ca nói chỉ có đúng." Hoàng Long nhận lỗi ngay tức thì, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ, hắn ta trông Bách Mi sắp sửa bước đến trước mặt Chu Mặc An, thế thì chẳng phải nhảy cùng Chu Mặc An chứ còn ai vào đây nữa?
"Cảm ơn Chu thiếu gia đã giữ gìn quy định chốn này dùm tôi." Bách Mi nghe được lời giải thích đầy lịch lãm và nhã nhặn của Chu Mặc An, cô ta cười dịu dàng, cơ thể mảnh mai, xinh đẹp tựa ngọc của cô ta gần sát lại Chu Mặc An, Chu Mặc An gần như có thể ngửi được hương thơm mê người khiến kẻ khác phải say đắm trên cơ thể của Bách Mi.
"Đương nhiên phải vậy rồi, ở đây là sân nhà của cô Bách Mi kia mà, đương nhiên phải nghe theo lời phân phó của cô Bách Mi đây mới phải." Chu Mặc An cố nở một nụ cười tỏ vẻ thanh lịch, sau đó vươn tay ra đặt trước mặt Bách Mi ở khoảng cách tầm một mét, hắn ta đang chờ đôi bàn tay nhỏ xinh của Bách Mi đặt lên phía trên.
"Cảm ơn anh." Nhưng một kết quả khiến Chu Mặc An có nằm mơ cũng chẳng nghĩ đến lại xảy ra, Bách Mi không vươn tay đồng ý khi hắn ta đã làm động tác mời như kia, cô ta chỉ mỉm cười, bình tĩnh bước ngang. Nụ cười trên gương mặt kia không hề thay đổi, nhưng ánh mắt lại lướt qua mình, nhìn về phía Chu Nhiên.
Chu Mặc An thấy cảnh tượng này, khuôn mặt của hắn ta tái xanh hết cả, con mắt trợn to như hai chiếc chuông đồng, nỗi thất vọng cùng với kinh ngạc đan xen trong ánh mắt ấy, hoá thành một lưỡi dao sắc bén có thể giết chết người.
"Chuyện này..." Hoàng Long thân là tay sai số một của Chu Mặc An nên tức giận không thôi khi thấy cảnh Bách Mi dám từ chối câu mời của chủ mình, hắn ta nổi điên nổi khùng, chỉ hận không thể xông lên tát Bách Mi hai phát để người đàn bà phách lối này tỉnh táo lại. Chủ mình mới là vị khách tôn quý nhất ở nơi này, sao con khốn đó lại dám phớt lờ ý mời của Chu thiếu gia chứ? Cô ta muốn chết đúng không?
"Hoàng Long." Chu Mặc An nhận thấy Hoàng Long chuẩn bị ra tay, hắn ta cau mày lại sau đó gằn giọng quát mắng một câu kêu tên kia dừng lại. Tuy Bách Mi khiến Chu Mặc An mất hết thể diện, đã thế lại còn phải chứng kiến những khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ, giễu cợt hoặc mừng thầm của đám thiếu gia kia nữa nhưng hắn ta sẽ không bao giờ để Hoàng Long ra tay với Bách Mi vào thời điểm này. Bởi thế không chỉ khiến người ta cảm thấy thằng Chu Mặc An này cứ thua là chơi xấu mà còn khiến chuyện đêm nay trở thành trò cười của cả tầng lớp thượng lưu ở Bắc An.
Chu Mặc An thân là Đại thiếu gia của nhà họ Chu, đích tôn của nhà họ Chu, người thừa kế tương lai chẳng thể bàn cãi của nhà họ Chu, lúc này hắn ta không thể thua sạch khí thế khiến người coi khinh được. Chu Mặc An cũng muốn xem xem rốt cuộc con khốn Bách Mi kia định làm gì, thậm chí hắn ta cũng đã nhìn về phía Chu Nhiên - kẻ đang ngu ngơ mù tịt kia với ánh mắt đựng đầy thù hận.
"Chẳng lẽ thằng ranh này đã lặng lẽ bàn bạc với Bách Mi rằng phải để mình mất mặt trước biết bao con mắt của đám thiếu gia ở Bắc An nhân lúc mình đang ở trong phòng VIP à?" Có vô vàn giả thiết xuất hiện trong lòng, Chu Mặc An rút bàn tay của mình lại, trông động tác rõ là không thoải mái cùng với cứng ngắc, hắn ta quay người, nhìn Chu Nhiên rồi cười lạnh lùng, ánh mắt kia như đang bảo với Chu Nhiên rằng: Thằng ranh, mày chết chắc rồi.
"Tôi, tôi..." Chu Nhiên bỗng nhận rõ vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình, hắn ta còn nhìn thấy đôi con ngươi chòng chọc trên cơ thể như muốn giết chết hắn ta cả trăm ngàn lần của Chu Mặc An. Chu Nhiên sững sờ một lúc lâu, hắn ta vốn chẳng muốn tranh cao tranh thấp với Chu Mặc An thêm nữa nhưng giờ này lại ngây trơ như phỗng. Chu Nhiên đưa mắt nhìn Bách Mi với vẻ nghi ngờ, những tính toán nhen nhóm trong lòng hắn ta, thế giờ mình nên đồng ý lời mời của Bách Mi hay từ chối đây?