Giống như đã hẹn trước, taxi của Diệp Thiên đi theo Mạc Linh đến cửa một khách sạn.
Cảnh tượng này khiến Mạc Linh với tư cách là “nữ chính” cực kỳ phấn khích, cố ý bảo tài xế không được mở cửa xe ngay.
Mà thay vào đó, cô ta nhoài người trên ghế sau xe, tha thiết mong chờ nhìn chiếc taxi vừa mới dừng lại cùng.
“Tiếp theo anh ấy sẽ ngây ngốc đứng ở cửa, giả bộ như không có chuyện gì, chờ mình xuống xe phải không?!”
Mang theo suy nghĩ viển vông này, Mạc Linh nở nụ cười tinh quái, bộ dáng rất tự tin.
Vẻ mặt vừa mong đợi vừa đáng yêu này của Mạc Linh khiến Tăng Vũ đang ngồi bên cạnh hơi tức giận, vô thức nắm chặt tay.
Anh ta đã hạ quyết tâm, nếu Diệp Thiên dám nhân cơ hội bắt chuyện với Mạc Linh thì nhất định sẽ cho Diệp Thiên biết nắm đấm của mình cứng đến mức nào.
Tuy nhiên…
Ngay sau đó, Mạc Linh và Tăng Vũ đều phải thất vọng.
Sau khi xe taxi dừng lại, Diệp Thiên xuống xe rồi đi thẳng về phía cửa khách sạn mà không hề nhìn sang nơi khác.
Anh đi qua cánh cửa xoay, rồi đi thẳng đến quầy lễ tân.
Chỉ là tình cờ đặt cùng khách sạn với Mạc Linh mà thôi.
“Haiz…”
Nhìn cảnh này, Mạc Linh cảm thấy buồn bực, thở dài một tiếng rồi xoay người đi.
Cô ta quay lại thấy Tăng Vũ vẫn đang ngồi bên cạnh thì đột nhiên có chút khó chịu.
“Nhìn cái gì, còn không mau đi lấy hành lý?”
Nói xong, Mạc Linh đưa tay về phía tài xế rồi ra lệnh.
“Đưa thẻ phòng cho tôi.”
“Vâng.”
Tài xế và Tăng Vũ gần như trả lời cùng một lúc.
Mạc Linh cầm thẻ phòng, nhanh chóng xuống xe, đi giày cao gót chạy vào khách sạn, lao thẳng vào thang máy dưới sự kinh ngạc của đàn ông và ánh mắt ghen tỵ của phụ nữ.
Trước khi cánh cửa thang máy đóng lại, cô ta đã vào được bên trong.
Trong thang máy không có ai khác, chỉ có Diệp Thiên.
“Anh đẹp trai, hình như trên máy bay chúng ta cũng ở khoảng cách gần thế này.”
Cửa thang máy đóng lại, Mạc Linh đã không còn muốn dè dặt nữa, cô ta cười híp mắt với Diệp Thiên, tay còn ra ký hiệu.
Như thể lo lắng Diệp Thiên đã quên chuyện trên máy bay.
“Tử U, tôi đến Bắc An rồi.”
Mặc kệ Mạc Linh bắt chuyện, Diệp Thiên đưa tay mở điện thoại lên, sau đó soạn tin nhắn.
Khi cửa thang máy mở ra thì anh bấm gửi đi.
Hoàn toàn phớt lờ Mạc Linh.
“Anh!”
Mạc Linh không ngờ mình đã chủ động bắt chuyện mà Diệp Thiên vẫn coi cô ta như không khí.
Cô ta nhìn chằm chằm Diệp Thiên ngoài cửa thang máy, bất mãn nói.
Nhưng lại chợt nhận ra, Diệp Thiên trước mắt dường như đã biến mất không còn tăm hơi, đột nhiên không thấy đâu nữa.
“Hừ, đúng là cao thủ!”
Nhận thấy thân thủ của Diệp Thiên không bình thường, Mạc Linh vội vàng đi theo, cuối cùng nhìn thấy Diệp Thiên mở cửa căn phòng cuối hành lang.
“Phòng 712.”
Cô ta âm thầm ghi nhớ số phòng của Diệp Thiên rồi đi thẳng xuống lầu, tìm Tăng Vũ sau đó đưa thẻ phòng cho anh ta.
“Đổi cho tôi phòng khác, tôi muốn phòng 710.”
“Cô chủ, phòng 710 chỉ là phòng thường thôi, còn phòng của chúng ta là phòng tổng thống…”
Tăng Vũ nhận lấy thẻ phòng rồi ngạc nhiên nhìn Mạc Linh.
Cô chủ nhà mình hôm nay làm sao vậy?
Bình thường không phải khách sạn cao cấp thì không ở, lần này đến tham dự tiệc sinh nhật ông cụ Chu, khách sạn cao cấp đã bị đặt trước hết rồi nên mới phải hạ mình tới đây.
Khi ấy Mạc Linh còn tỏ ra bất mãn, phàn nàn rằng anh ta làm không tốt, sao bây giờ lại còn muốn đổi sang phòng thường?
“Bảo anh đổi thì anh cứ đổi đi, lắm lời thế làm gì?”
Mạc Linh trừng mắt nhìn Tăng Vũ với vẻ bực bội, mặc dù không hài lòng nhưng cũng chưa đến mức nổi nóng với anh ta.
Ngay sau đó Mạc Linh liền thay đổi giọng điệu và nói: “Tôi cảm thấy tên đó rất bí ẩn, anh ta ở kế bên.”
“Tôi cảm thấy anh ta rất thú vị.”
Thầm đáp lại Mạc Linh một câu, Tăng Vũ không còn cách nào khác, đành phải cầm lấy thẻ phòng đi làm thủ tục.
Sau khi làm xong, Tăng Vũ nhờ người để lại đồ của Mạc Linh trong phòng tổng thống, còn mình thì lấy cớ kiểm tra máy nghe lén, đi thẳng tới phòng Diệp Thiên.
Cạch!
Trước khi Tăng Vũ đưa tay gõ cửa thì Diệp Thiên đã mở cửa ra.
Ánh mắt anh sắc bén như ánh mặt trời chiếu rọi khiến Tăng Vũ có chút sợ hãi.
Nhưng ngay lập tức, Tăng Vũ nhận thấy trên người Diệp Thiên có hơi thở của võ sĩ, vì thế anh ta lập tức tăng thêm khí thế, thể hiện ra sức mạnh cao thủ tầng tám của mình
“Có chuyện gì?”
Phát hiện ra người tới là vệ sĩ của Mạc Linh đã chào hỏi mình trên máy bay, Diệp Thiên không tiếp tục hành động mà chỉ nghiêng đầu nhìn Tăng Vũ, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.
“Tôi đến đây để cảnh cáo anh, cô chủ nhà tôi là cô chủ của gia đình giàu có, không phải người mà loại người như anh có thể tiếp cận! Chúc mừng anh đã thành công thu hút sự chú ý của cô chủ tôi, nhưng cũng chỉ là chú ý thôi! Nếu anh không muốn chết thì tốt nhất hãy bỏ ngay ý định đánh bắt cá lớn này đi!”
“Thì ra là thế…”
Nghe thấy lời cảnh cáo của Tăng Vũ, Diệp Thiên bỗng chốc hiểu ra, bình tĩnh nói.
“Vậy thì tôi cũng phải cảnh cáo anh một câu, thế nào?”
“Nói.”
Tăng Vũ cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Thiên.
“Tốt nhất anh hãy đưa cô chủ nhà anh rời khỏi đây, càng xa càng tốt, nếu không rất có thể cô ta sẽ không sống sót được qua đêm nay.”
“Sự an toàn của cô chủ đương nhiên đã có tôi lo, không tới lượt anh quan tâm.”
Tăng Vũ không thèm để lời nhắc nhở của Diệp Thiên vào lòng, sắc mặt trầm xuống, xoay người rời đi.
Cảnh cáo anh ta cũng cảnh cáo rồi.
Nếu Diệp Thiên vẫn dám làm ra trò quỷ gì thì anh ta cũng không ngại để cho người bình thường này biết thực lực của võ sĩ tầng thứ tám đâu!
Chẳng mấy chốc Mạc Linh đã chuyển sang căn phòng kế bên.
Sau khi ăn xong bữa ăn tinh tế do nhân viên khách sạn đưa tới, cô ta ngồi trên giường ôm gấu bông khổng lồ, lòng đầy chờ mong đợi Diệp Thiên ở phòng bên cạnh tới bắt chuyện trước.
Vì thế cô ta còn chủ động ra ngoài ban công, mặc một chiếc váy ngủ sang trọng, lại không kém phần quyến rũ, ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Tiếc là sự cảm khái vô vị ấy không thu hút được sự chú ý của Diệp Thiên, mà ngược lại đã thu hút vô số kẻ háo sắc ở dưới lầu dừng lại ngắm nhìn.
Thậm chí ở trên ban công khách sạn đối diện còn có người cầm kính viễn vọng nhìn về phía này.
“Một đám lưu manh!”
Không dụ được Diệp Thiên mà lại dụ tới một đám háo sắc, Mạc Linh tức giận trở về phòng trong tuyết huýt sáo vang dội, kéo rèm cửa lại.
Sau đó Mạc Linh mới thất vọng nằm xuống giường, đập vào con gấu bông mềm mại.
“Tôi đói quá, hàng xóm bên cạnh có đồ gì ngon không? Chúng ta cùng nhau dọn bàn ăn đi!”
Vừa đập gấu, Mạc Linh vừa không bỏ cuộc cố tình dùng giọng nói quyến rũ hò hét, hy vọng sẽ thu hút được tiếng gõ cửa của Diệp Thiên.
Tiếc là không có gì cả.
“Quên đi, bà đây còn thiếu đàn ông sao? Thiếu anh thì tôi không sống được chắc? Đi tắm rồi ngủ thôi!”
Chờ một lúc lâu vẫn không thấy Diệp Thiên có động tĩnh gì, ngược lại Tăng Vũ ở phòng cách vách lại không ngừng ho khan, nhắc nhở Mạc Linh nên dè dặt.
Mạc Linh chỉ có thể đau lòng từ bỏ, cởi áo ngủ, chuẩn bị vào phòng tắm tắm rửa.
“Cốc cốc cốc…”
Ngay khi Mạc Linh đang rất thất vọng thì một tràng tiếng gõ cửa dồn dập vọng lại.
Cô ta lập tức trở nên kích động.
“Đến đây!”
Cô ta hét lên một tiếng, mặc lại áo ngủ rồi mở cửa.
Chỉ tiếc rằng, người tới không phải Diệp Thiên!