Ráng chiều phủ kín sân bay Tây Ninh, sáng rọi cả một góc trời, hoàng hôn rực rỡ cùng ánh tà xán lạn kia cũng không thể che phủ nỗi nuồn trong đôi mắt người thiếu nữ. Miêu Liên đưa Diệp Thiên từ Miêu Trại, qua sông Thâm Thuỷ, hội họp với Vương Hiển sau đó về Tây Ninh, cô ngả vào lòng Diệp Thiên suốt chặng đường dài ấy mà chẳng kiêng nể điều gì khác. Miêu Liên túm chặt lấy tay áo của Diệp Thiên như thể chỉ cần mình buông lỏng thì Diệp Thiên sẽ biến mất trước mặt cô.
Đến cùng Diệp Thiên vẫn biến mất trước mặt cô, khi bóng lưng của Diệp Thiên biến mất nơi lối vào lên máy bay, khi chú chim sắt khổng lồ kia rời khỏi mặt đất, bay giữa trời xanh, hoá thành một chấm đen chẳng rõ dáng hình thì Miêu Liên đã biết Diệp Thiên đi thật rồi, trái tim của cô cũng đã theo gót anh.
Khoang hạng nhất. Diệp Thiên cúi đầu xem xét tài liệu về tình hình ở Bắc Cương, thỉnh thoảng anh lại nhíu mày, khuôn mặt góc cạnh, khôi ngô của anh khiến cô gái xinh đẹp ngồi bên liếc nhìn mãi thôi, cứ ngồi được lúc là cô ta lại đổi tư thế hòng phô bày dáng người của mình trước mặt Diệp Thiên, cô ta đang ngồi chờ anh chàng điển trai này lại bắt chuyện với mình.
Cô ta tên là Mạc Linh, đồng thời cũng là một người đẹp nức trời. Ánh nắng vàng cam ngoài khung cửa sổ chiếu rọi lên cơ thể, phác hoạ từng đường cong quyến rũ của cô ta, trông vô cùng hấp dẫn. Mái tóc dài đen như mun, làn da trắng bóc, khuôn mặt tinh xảo cộng với dáng người quyến rũ kia khiến cô ta quá quen với ánh mắt tham lam, thèm muốn của đàn ông khi cô ta còn đương độ tuổi đẹp nhất đời người.
Nhưng anh chàng điển trai đang ngồi cạnh cô ta hôm nay đây lại là một người khác biệt, Mạc Linh để mắt tới anh chàng này từ lúc lên máy bay đến giờ rồi, đôi mắt điềm đạm buổi đầu của anh trở nên sắc bén cực kỳ khi nhìn mớ tài liệu trên tay, đôi con ngươi tựa dao găm ấy như muốn phá nát màn hình trước mặt, ánh mắt khí khái của anh chẳng khác gì một lưỡi câu, câu mất trái tim thiếu nữ của Mạc Linh
Thời gian cứ qua đi từng giây từng phút, chẳng mấy chốc đã bước qua một tiếng đồng hồ, Mạc Linh bất ngờ phát hiện ra rằng anh chàng ngồi cạnh này chưa ngó ngàng mình một lần nào hết, dù là lướt nhẹ một cái cũng không. Phát hiện ấy khiến nỗi tò mò trong lòng Mạc Linh lại tăng thêm đôi phần, cô ta quyết định không ngồi làm dáng làm vẻ nữa, phô bày dáng người tuyệt đẹp của mình trước mắt Diệp Thiên nữa mà chủ động bắt chuyện làm quen.
"Chú, à nhầm. Anh ơi." Mạc Linh cố tình ưỡn người, dựa sát Diệp Thiên, giọng nói thánh thót như chim sơn ca của cô ta du dương chẳng khác gì tiếng ngọc trên trời. Mạc Linh cố ý gọi nhầm danh xưng với Diệp Thiên để thu hút sự chú ý của anh, cái cách này của cô ta chưa bao giờ thất bại cả. Mạc Linh tự tin những 200% rằng lần này Diệp Thiên chắc chắn sẽ quay đầu lại, sau đó để mắt tới cô gái xinh đẹp đang ngồi cạnh mình, và rồi anh ta sẽ lộ rõ vẻ tham lam, kinh ngạc y hệt những tên đàn ông khác.
Sự thực chứng minh Mạc Linh đã đúng, nhưng cô ta cũng sai, đúng là cô ta đã thu hút được sự chú ý của Diệp Thiên, nhưng anh lại kéo vách ngăn cách giữa hai chỗ ngồi lên hòng xoá sạch mọi sự ảnh hưởng từ Mạc Linh khi nghe thấy tiếng gọi của cô ta. Và trong suốt quá trình Diệp Thiên thực hiện chuỗi hành động này, anh vẫn chẳng nhìn Mạc Linh lấy một lần nào cả, thậm chí anh còn chẳng ngó nghiêng chút gì.
Cảnh tượng ấy khiến Miêu Liên thấy không thoải mái, mình đường đường là người được yêu mến nhất ở Bắc Thiên Các, là người đẹp hiếm có khó tìm xếp top đầu của cả cái Bắc Thiên Các kia nhưng lại bị kẻ này coi như không khí? Sao lại thế được?
"A Vũ này..." Thua keo này ta bày keo khác vậy, lần này Mạc Linh không chủ động bắt chuyện nữa mà cố ý nói lớn tiếng gọi vệ sĩ của mình.
"Vụt." Tên vệ sĩ nghe thấy tiếng gọi đó, hắn ta chạy lại trước mặt Mạc Linh ngay tức thì, trông hắn ta chẳng khác gì một ngọn núi vừa cao vừa lớn cả. Tên của hắn ta là Tăng Vũ, trợ lý kiêm vệ sĩ của Mạc Linh. Lần này hắn ta theo Mạc Linh đến Bắc Cương là để tham dự tiệc mừng thọ trăm tuổi của ông cụ nhà họ Chu - gia tộc bậc nhất ở thành phố Bắc An vùng Bắc Cương. Có thể tham dự bữa tiệc mừng của ông cụ Chu là niềm vinh hạnh mà ối người xếp hàng cũng chẳng được.
"Cô chủ." Tăng Vũ đứng trước mặt Mạc Linh, hắn ta cung kính cúi đầu, quay lưng về phía Diệp Thiên, ngoài vẻ tôn kính ra thì trong giọng điệu của hắn ta còn có đôi chút mến mộ, thử hỏi người đàn ông nào có thể không rung động vì một cô gái xinh đẹp tuyệt trần như Mạc Linh khi có cơ hội làm vệ sĩ đi theo tháp tùng cô ta chứ?
"Đã chuẩn bị ổn thoả quà mừng thọ cho ông cụ Chu chưa đấy?" Mạc Linh cười duyên dáng khi nghe được giọng Tăng Vũ, cô ta không cố ý nói to tiếng nữa mà giữ sao cho vừa đủ để Diệp Thiên nghe thấy. Anh kéo vách ngăn không nhìn thấy tôi thì tiếng của tôi có thể bắt lấy linh hồn của anh, xem anh có chịu rung động không nào.
"Đương, đương nhiên rồi..." Tăng Vũ không ngờ Mạc Linh gọi mình tới chỉ để hỏi một vấn đề vớ vẩn đến thế, hắn ta sững sờ một lát, chẳng mấy chốc đã nhận thấy sự khác lạ của Mạc Linh, cô ấy gọi mình tới không phải để hỏi chuyện mà để thu hút sự chú ý của hành khách ngồi cạnh thôi. Tăng Vũ bỗng thấy khó chịu về Diệp Thiên - người đang ở phía sau lưng mình.
"Vậy thì tốt, nhà họ Chu chính là gia tộc lớn ở Bắc An kia đó, họ giậm chân một cái là có thể rung chuyển Bắc An, đừng có làm hỏng chuyện." Mạc Linh loáng thoáng thấy Diệp Thiên đang ngẩng đầu phía sau tấm vách ngăn, cô ta vui vẻ cực độ. Mạc Linh còn khoái chí hơn cả khi thấy cơ thể của Diệp Thiên xích lại gần mình hơn sau khi nghe cô ta nói đôi câu chẳng quan trọng kia. Cá đã cắn câu rồi, mình đã thu hút được sự chú ý của anh chàng điển trai kia đầy thành công.
"Vâng." Tăng Vũ biết Mạc Linh chỉ coi mình như một "công cụ hỗ trợ", hắn ta vẫn bình tĩnh gật đầu sau đó nhấc chân ngồi vào vị trí phía sau khi thấy Mạc Linh không sai bảo gì thêm nữa. Tăng Vũ vào chỗ, hắn ta trừng mắt nhìn Diệp Thiên, đề phòng tên ôn đó định gây hại cho Mạc Linh. Sự thực lại chứng minh rằng hắn ta lo lắng viển vông quá, tuy lời Mạc Linh nói đã thu hút được sự chú ý của Diệp Thiên nhưng anh không hề bỏ tấm vách ngăn kia xuống mà im lặng suốt quãng đường, mãi cho đến khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Bắc An thì anh mới đứng dậy.
Đây là một nhân vật nguy hiểm. Tăng Vũ bỗng cảm nhận được sức áp đảo lạ thường ngay khi Diệp Thiên đứng dậy, sức áp đảo đó không phải hơi thở của người tu luyện võ cổ toả ra từ người Diệp Thiên mà là thần thái của riêng anh. Ấy là cái thần thái định sẵn mọi điều, chẳng quan tâm bốn phương tám hướng, chẳng thèm để mắt tới bất kỳ chuyện gì khác. Tăng Vũ chẳng mấy khi gặp được người như vậy.
"Anh ta đi theo chúng ta đúng không hả?" Mạc Linh xuống máy bay, mãi cho đến khi ra khỏi sân bay, chuẩn bị bước lên chiếc xe hơi đa dụng đến đón mình thì cô ta mới kéo kính râm xuống với vẻ khoái chí cực độ, để lộ đôi mắt xinh đẹp của mình sau đó cười thầm với tên Tăng Vũ đứng cạnh. Mạc Linh đã trông thấy bóng dáng đổ trên kính thuỷ tinh xe hơi của Diệp Thiên, anh ta bám theo mình ở một khoảng cách không xa mấy, vả lại anh ta còn nhìn về phía này khá nhiều lần.
"Ta đi nhanh thôi cô chủ." Tăng Vũ biết cô tiểu thư họ Mạc này của mình lại bắt đầu nổi hứng chơi đùa, hắn ta gật đầu trong sự bất lực sau đó đưa tay chắn lấy đỉnh đầu của Mạc Linh. Tăng Vũ mời Mạc Linh lên xe, hắn ta vội mở miệng bảo tài xế: "Xuất phát luôn đi, đến khách sạn bằng tốc độ nhanh nhất có thể."
"Vâng." Tài xế nghe lệnh, nhanh chóng khởi động xe. Mạc Linh quay ngoắt đầu lại nhìn về phía sau với vẻ phấn khích để dõi theo hướng đi của Diệp Thiên, cô ta thấy đắc chí vô ngần khi thấy Diệp Thiên bắt một chiếc taxi theo sát sau xe của mình: "Đấy, chẳng người đàn ông nào có thể cưỡng lại sức quyến rũ của tôi cả, anh đẹp trai giả vờ giả vịt cả chặng bay rồi cũng lộ đuôi cả thôi mà."