"Ha ha ha ha... Mày lảm nhảm đếch gì vậy, sao tao lại chết được chứ? Mày biết giờ cha nuôi của tao đã mạnh tới mức nào chưa hả? Ông ấy mà biết chuyện gì đang xảy ra thì chắc chắn sẽ đến đây ngay lập tức..." Miêu Chiến cười lạnh lùng khi nghe Diệp Thiên phán đoán về số mệnh của mình, hắn ta định lôi oai phong hiển hách của Miêu Chân ra hòng áp chế Diệp Thiên. Miêu Chiến cũng đang cố né tránh cái sự thực rằng mình đang trúng độc nặng, hắn ta nghĩ dù cho độc tố của hắc cổ ăn mòn hết cơ thể mình thì mọi cửa ải khó khăn cũng sẽ vượt qua cả thôi nếu có sự giúp đỡ của cha nuôi.
Nhưng... Miêu Chiến còn chưa nói hết lời thì tiếng máu xối xả vang lên bên tai đã ngắt lời hắn ta, Lồng ngực của Miêu Chiến bỗng nổi lên giữa ban ngày ban mặt, một con cổ trùng to bằng nắm tay đang đục một lỗ hổng lớn trên ngực của hắn ta, sau đó chui hẳn ra ngoài cứ như phá kén vậy, máu tươi tung toé chảy ra theo con cổ trùng kia, phun trào trên nền đất ngay trước mặt Miêu Chiến.
Người dân Bạch Miêu còn chưa kịp kêu lên vì nỗi kinh hãi thì một con cổ trùng khác cũng nhảy ra ngay sau đó, nó chui ra từ bả vai trái của Miêu Chiến, trông như loài ấu trùng giáp xác đen tuyền sải cánh bay lượn giữa không trung. Mạch máu trên đầu vai Miêu Chiến vỡ tung, máu tươi xối xả thành dòng, bắn toé khắp nơi. Tộc Bạch Miêu la hét không ngớt: "Mẹ ơi, thứ ghê gớm gì vậy trời?" "Sợ quá, chạy mau đi." "Hắn, hắn ta bị cổ trùng phản phệ thật rồi kìa." Tiếng kêu gào chói tai hỗn loạn vô cùng.
Máu tươi vẫn bắn tung toé nơi Miêu Chiến đang đứng, lúc này đây, dường như cả cơ thể của hắn ta đã trở thành một trại sinh sản của lũ Hắc Cổ Trùng, từng con Hắc Cổ Trùng to bằng nắm tay đẻ trứng, ấp nở, phá kén chui ra từ trong cơ thể đầy miệng vết thương be bét máu của Miêu Chiến, dường như nửa người trên của hắn ta đã bị gắn hàng trăm ngàn kíp nổ, cứ mỗi lần cổ trùng chui ra khỏi da thịt là một tiếng nổ vang lên, cứ liên miên không dứt.
Chẳng mấy chốc cơ thể của Miêu Chiến đã bị "nổ tung" tạo thành trăm ngàn mảnh nhỏ, từng thớ thịt từ bàn chân lên đến đỉnh đầu trên người Miêu Chiến đã bị lũ cổ trùng kia chiếm đóng, nở bung, phá xác, trào ra ngoài. Cơ thể của Miêu Chiến đã mất đi mọi tri giác, vô số Hắc Cổ Trùng bu đen, lúc nhúc như loài sâu kiến, rõ một điều rằng chúng đã coi cơ thể của Miêu Chiến là môi trường phục vụ việc sinh sôi nảy nở dành cho mình.
Tay chân, lồng ngực, vai lưng, thậm chí cả cổ, mặt, đỉnh đầu của Miêu Chiên đều đang bắt đầu giãn nở, vỡ tung. Đau đớn kịch liệt ấy giày vò Miêu Chiến, khiến hắn ta run rẩy co giật không ngừng, máu tươi trào dâng như dòng nhiệt lưu đốt cháy trong động cơ tên lửa cứ đẩy cơ thể của hắn ta về phía ngược lại. Miêu Chiến không hó hé được một câu gầm thét nào khi đối mặt với cảnh tượng khủng bố ấy cả, bởi cổ họng của hắn ta đang sưng lên vì bị một con cổ trùng to bằng nắm tay chặn giữ tự khi nào chẳng rõ.
"Phụt." Ổ sưng kia càng ngày càng lớn, cổ họng của Miêu Chiến trào máu xối xả, một con Hắc Cổ Trùng bay ra khỏi miệng của hắn ta như thể nôn hết mọi thứ trong khoang bụng, cả cơ thể Miêu Chiến đã bị lũ Hắc Cổ Trùng kia cùng với máu tươi tung toé chiếm giữ hoàn toàn, trông đen ngòm ghê sợ.
Sau tất cả, Miêu Chiến chẳng thể cử động gì trước khi chết, hắn ta chỉ có thể gào thét âm thầm trong lòng, niềm hối hận dâng ngập trời đất, cuối cùng Miêu Chiến cũng biết Diệp Thiên và Miêu Trúc không hề lừa gạt hắn ta. Cả ngón tay cũng đã bắt đầu rữa nát, vỡ tung. Cả cơ thể Miêu Chiến đã "nổ tung" tạo ra vô số mảnh máu thịt vụn nát. Ngay cả Diệp Thiên còn chưa từng chứng kiến cái chết thảm thiết đến vậy.
"Ác giả ác báo." Miêu Trúc nhìn cảnh tượng khiến người rợn tóc gáy ngay trước mắt, bà ta nắm chặt lấy cây trượng chống làm từ dây leo trong tay, chăm chú dõi theo Miêu Chiến - kẻ chẳng thể kêu gào một lời kia. Miêu Trúc tức giận, và cũng muôn phần tiếc nuối, thằng ngốc này đã bị Miêu Chân lợi dụng cả đời, đến chết vẫn còn nghĩ mình thực sự là kỳ tài ngàn năm có một của Miêu Trại, nhưng nó lại chưa từng biết được rằng mình chỉ là hòn đá kê chân trên con đường nổi dậy của Miêu Chân mà thôi. Nếu Miêu Chân thương yêu nó thật lòng thì việc gì ông ta lại đẩy nó lên con đường ghê sợ không có lối về ấy chứ?
"Mẹ nó, rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Giờ phút này Miêu Chiến đang phải hứng chịu cơn đau dữ dội bởi da thịt rách nát, hàng ngàn suy nghĩ đầy sợ hãi hiện lên trong đầu hắn ta. Miêu Chiến muốn hét, muốn gào, muốn được tỏ bày nỗi giày vò liên miên mà mình gặp phải, nhưng lũ Hắc Cổ Trùng đang chiếm lấy khí quản và cổ họng cứ liên tục chui ra từ trong miệng của hắn ta, khiến Miêu Chiến không có cơ hội bật thốt nên lời.
Lúc này đây, cơn đau kịch liệt quanh người cùng với nỗi sợ hãi chết chóc hoá thành giọt nước mắt nơi khoé mắt của Miêu Chiến. Miêu Chiến thấy hối hận khôn cùng, hối hận rằng sao mình lại tu luyện Hắc Cổ lên tới cảnh giới này, việc hắn ta hối hận hơn cả là giao cơ thể mình cho Hắc Cổ Trùng vì ham mê danh tiếng, sau cùng chỉ đổi lại được đòn tấn công chẳng khác gì gãi ngứa với Diệp Thiên. Nhưng Miêu Chiến hối hận nhất là đây, nếu hắn ta sớm biết bí mật của Hắc Cổ Trùng thì liệu rằng hắn ta vẫn sẽ đặt chân đến bước đường này chứ? Không! Câu trả lời đã hiện rõ trong lòng hắn ta.
Trong đầu Miêu Chiến chỉ sót lại sự thù hận. Hắn ta hận thực lực đáng gờm của Diệp Thiên, hận mình nhỏ bé đáng thương, nhưng hắn ta hận cái thế giới này hơn cả, người nên đứng ở đỉnh cao vinh quang là mình, là kỳ tài ngàn năm có một này đây chứ sao lại là thằng ôn tên Diệp Thiên kia cho được? Dựa vào đâu chứ?
"Phụt." Ngay khi giọt nước mắt xuất hiện nơi đuôi mắt đỏ lừ của Miêu Chiến thì hắn ta cũng đã chẳng nhìn thấy gì nữa, bởi một con Hắc Cổ Trùng đã chiếm lấy hốc mắt của Miêu Chiến, nó nảy nở, đè bẹp tròng mắt của hắn ta, sau đó lại chui ra ngoài từ trong hốc mắt đó, mình mẩy đầy máu tươi tanh tưởi.
"Phụt." Bóng tối ghé đến với Miêu Chiến, cuối cùng cũng có một con Hắc Cổ Trùng chui ra khỏi xương sống của hắn ta, nó hút cạn, hút sạch mọi tuỷ sống trong lõi xương, khiến tên Miêu Chiến đang sống dở chết dở kia ngã lăn, nện mạnh trên nền đất.
"Giết tôi đi, giết tôi đi." Miêu Chiến thấy mình chẳng khác nào một bộ xương khô đang nằm trên đất, hắn ta cố gắng gầm gừ đôi chữ nhưng chỉ nghe được giọng nói ấy cứ quẩn quanh trong đầu. Miêu Chiến chẳng là cái thá gì cả, còn chẳng phải một xác chết đầy đủ xương thịt, hắn ta đã trở thành căn cứ câm lặng dành riêng cho lũ Hắc Cổ Trùng.
"Rắc." Miêu Chiến bị lũ Hắc Cổ Trùng chiếm giữ xác thịt, cả cơ thể lênh láng máu, chẳng còn một bộ phận nào được vẹn nguyên. Một vị Trưởng lão trong tộc Bạch Miêu không nhịn được nữa, ông ta tiến lên đạp nát não bộ của Miêu Chiến, đặt dấu chấm hết cho cuộc đời vừa nực cười vừa hèn mọn của hắn ta. Một kết cục thảm thiết như vậy khiến lòng dạ của người Bạch Miêu đảo lộn, xáo xào hết cả, có vài người còn nôn cả mật xanh mật vàng.
"Rốt cuộc thì tên Miêu Chân đó đã khiến người Hắc Miêu ra nông nỗi gì rồi đây..." Miêu Trúc thấy Miêu Chiến đã chết, bà ta than thở, cảm khái đôi câu. Hắc Miêu vừa đáng giận vừa đáng thương, dù sao họ cũng chỉ là công cụ của Miêu Chân mà thôi, một món công cụ bị đẩy đưa, lăn lộn mãi rồi thành dáng hình đáng thương này.
"E rằng Miêu Chân sẽ không lộ mặt đâu." Diệp Thiên khẽ nheo mắt khi nghe tiếng than của Miêu Trúc vang lên bên tai mình, anh đưa mắt nhìn nơi mấy vị trưởng lão đang đứng. Hơn trăm binh lính của Hắc Miêu đã bị giết sạch chẳng còn mấy mống, cả Miêu Chiến cũng chết do chui đầu vào rọ, chuyện lớn thế này đã truyền khắp từ chân núi lên đến đỉnh núi, vậy mà những tên Hắc Miêu khá còn chưa xuất hiện nữa. Một suy nghĩ lạ lùng bỗng nảy lên một suy nghĩ mới, có lẽ Miêu Chân không biết cái này thật, hoặc có lẽ hơn trăm kẻ Hắc Miêu đang có mặt ở đây chính là đám người Hắc Miêu còn sót lại của Miêu Trại?