Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 500: Tìm đến cái chết




“Trời ơi, đây là sát thủ sao? Mau chạy thôi.”

Thấy bên cạnh còn có một bóng hình nhìn không thấu của Diệp Thiên, những người Bạch Miêu trong sân như phát điên, lao vội ra ngoài.

Bọn người Hắc Miêu cũng náo loạn cả lên. Không biết ai hét lên một câu khiến chúng bỏ chạy toán loạn.

Trong chốc lát, không ai có thể nhận ra chúng chính là những kẻ tinh nhuệ vừa rồi còn tạo thành Cổ Xà Trận Pháp.

Người Bạch Miêu giận giữ vùng lên, thêm nữa có cả Miêu liên xông lên từ phía trước và Diệp Thiên thần không biết quỷ không hay, chẳng mấy chốc đã giết sạch hơn tám mươi tên Hắc Miêu.

Sự tủi nhục và phẫn nộ hơn một năm nay khiến những người Bạch Miêu này không còn lời nào để nói với bọn Hắc Miêu nữa.

Khi ra tay, bọn họ vung luôn những nhát dao chí mạng, không hề do dự.

Còn Diệp Thiên và Miêu Liên lại giống như hai lưỡi liềm, không ngừng chém về phía những tên Hắc Miêu đang bỏ chạy toán loạn kia.

Chẳng mấy chốc, bên ngoài sân, một con đường trải đầy máu tươi và xác người hiện ra trước mắt.

Cảnh tượng xác người chất thành núi thật khiến người ta nhìn vào mà rợn người.

Mãi tới khi tên Hắc Miêu cuối cùng bị Miêu Lạc bóp cổ đến chết thì hơn một trăm tên mà Miêu Chiến dẫn tới cũng tận mạng.

Không còn kẻ nào sống sót.

Kết quả của ngày hôm nay khiến người dân Bạch Miêu thấy vô cùng bùi ngùi xúc động, và cũng khiến cho tên Miêu Chiến kia phải chìm trong tuyệt vọng.

Hắn biết rằng cho dù lúc này hắn có muốn thì việc giết Diệp Thiên và người Bạch Miêu là điều không thể.

Miêu Chân nhất định sẽ đuổi mình ra khỏi Miêu Trại, thậm chí sẽ giết mình để trút giận.

Hắn, xong thật rồi!

“Miêu Chiến, cậu đã không còn đường thoát thân nữa, sớm đầu hàng đi.”

Như nhìn ra được tâm tư tuyệt vọng của hắn, bà cụ Miêu Trúc được người dân Bạch Miêu đỡ dậy, bà cầm cây gậy ba toong gằn giọng nói với hắn.

“Bà già kia, bà đừng có nằm mơ.”

Thấy bà cụ Miêu Trúc vừa rồi còn bị mình chửi bới thậm tệ, coi như đống rác rưởi vứt đi, bây giờ lại đứng trước mặt mình khuyên mình đầu hàng, Miêu Chiến cảm thấy toàn thân lạnh toát, tức tối sôi sục.

Cảnh tượng này thật đầy châm biếm.

Miêu Chiến hắn là dũng sĩ số một của Miêu Trại, sao hắn có thể ti tiện cúi đầu trước người Bạch Miêu cho được. Sao có thể quỳ gối đầu hàng?

Sự tôn nghiêm và kiêu ngạo của hắn không cho phép hắn làm vậy.

“Lão tộc trưởng, hắn đã bị cổ độc thâm nhập vào cơ thể, khó mà sống được lắm.”

Miêu Chiến lên tiếng từ chối còn Diệp Thiên lập tức tới ngay bên cạnh bà cụ Miêu Trúc rồi nhẹ nhàng lên tiếng khiến bà cụ Miêu Trúc chợt ngây người.

Bà nhìn Diệp Thiên từ trên xuống dưới rồi run giọng lên tiếng: “Cậu Diệp quả là thiên tài.”

Sau khi dứt lời, bà cụ Miêu Trúc quay sang Miêu Chiến rồi đột nhiên nghĩ ra gì đó, bà gật đầu trong hoang mang. Ánh mắt bà nhìn Diệp Thiên đầy kinh ngạc và khâm phục.

Kinh ngạc đương nhiên là bởi Diệp Thiên có thể phát hiện ra sơ hở của Miêu Chiến.

Còn khâm phục là vì Diệp Thiên dù biết Miêu Chiến trúng độc nhưng không ra tay mà vẫn thực hiện theo lời hứa.

Một kẻ hám danh hám lợi như Miêu Chiến quả thực không xứng để được chết trong tay Diệp Thiên.

“Khốn nạn, mày nói gì hả?”

Nghe hai người nói chuyện, Miêu Chiến cảm thấy hoảng sợ. Hắn không hiểu từ trúng độc mà Diệp Thiên vừa nói có ý gì.

Nhưng trông vẻ mặt của cả hai thì hắn cũng đã nhận ra kết quả.

Hắn đã vô phương cứu chữa.

“Cậu cho rằng cấm độc nói luyện là luyện được à?”

Thấy Miêu Chiến hoang mang, bà cụ Miêu Trúc cảm khái lên tiếng thở dài.

“Cấm độc vô cùng nguy hiểm. Không phải cậu không biết nếu như hắc cổ thâm nhập vào xương tuỷ, ăn vào hệ thần kinh thì cùng lắm trong nửa tháng, ít thì hai ngày, câu sẽ chết vì cổ trùng ăn sâu vào trong cơ thể. Tới lúc đó thân thể cậu chính là nguyên liệu nuôi dưỡng hắc cổ tốt nhất trong tay Miêu Chân để ông ta dùng làm mồi nuôi hắc cổ.”

“Cái, cái gì?”

Miêu Chân không thể ngờ nổi cấm độc lại mạnh đến mức này. Hắn lại càng không thể ngờ mình lại trở thành mồi nuôi hắc cổ.

Miêu Chân mặt mày tái nhợt, hắn sợ hãi lùi sau mấy bước.

Đột nhiên, một suy nghĩ thoáng qua đầu hắn.

Hắn chỉ vào bà cụ Miêu Trúc và Diệp Thiên mà mắng chửi xối xả.

“Bà già kia, thằng súc sinh kia. Hai người diễn đạt lắm. Tôi là con nuôi của nghĩa phụ, lại là dũng sĩ số một của Miêu Trại, tư chất hơn người. Độc tố hắc cổ bình thường không bao giờ có thể thâm nhập vào thân thể một người đã qua khổ luyện như tôi được. Bớt bớt lừa tôi đi.”

“Tin hay không tuỳ cậu. Cậu Diệp không bao giờ nhìn nhầm đâu.”

Thấy Miêu Chân không tin, bà cụ Miêu Trúc tiến lên trước, chỉ vào mạch máu đang bất ổn kia của Miêu Chân.

“Cậu nói mạch máu đen này là thế nào, có phải là kết quả của việc tu luyện cấm cổ không? Cậu đã biết sự nguy hiểm của việc tu luyện cấm cổ nhưng vẫn tin lời lừa gạt của Miêu Chân, tự cho rằng mình hơn người? Hơn một nghìn năm nay ở Miêu Trại, có biết bao nhiêu người mạnh hơn cậu, tài giỏi hơn cậu, sao người ta không dám tu luyện cấm cổ, chỉ có cậu mới có thể?”

“Đó là vì tôi là thiên tài hiếm có trong cả nghìn năm nay.”

Sau khi nói khoác một câu, Miêu Chiến nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi.

“Các người cho rằng diệt được Cổ Xà Trận Pháp là tôi có thể quỳ gối xin hàng sao? Tôi nói cho các người biết, tôi không bao giờ đầu hàng.”

Nói rồi, hắn ta lôi túi vải đang đeo bên cánh tay phải bị thương của mình ra rồi lấy ra một nắm hắc cổ độc trùng trong túi gấm, nhét vào vết thương.”

Trong chốc lát, những con hắc cổ trùng như kiến ngửi thấy mùi mật, điên cuồng gặm rỉa trên vết thương đang đẫm máu của hắn.

Đôi mắt Miêu Chân y như con sói đang đói lả, hắn nhìn Diệp Thiên chằm chằm đầy thèm khát.

“Súc sinh, mày biết đây là cái gì không hả?”

“Thực Cốt Cổ, lấy xương cốt để tạo thành độc. Mày có muốn liều mạng với tao một phen không?”

Diệp Thiên cau mày, tỏ vẻ ngạc nhiên với hành động điên rồ của Miêu Chiến.

Đã đến nước này rồi mà tên này vẫn không màng sống chết, tiếp tục luyện cấm cổ, lại còn muốn đấu với mình.

“Coi như mày biết điều. Bây giờ chịu chết đi.”

Cơ hồ như biết được mạng của mình không giữ được lâu nữa. Miêu Chiến không phí thêm lời mà sau khi cho cổ trùng rỉa vào cánh tay mình, hắn đột nhiên giơ tay ra túm lấy cánh tay phải đã bị đứt rời của mình.”

Từ vị trí bị thương đầy cổ trùng trên đó, hắn móc ra một cái xương đang bị cổ trùng chúm chụm rỉa như tổ ong để làm vũ khí. Hắn coi đó là con dao găm rồi cứ thế điên cuồng lao về phía Diệp Thiên.

“Hắn điên rồi.”

Thấy cảnh này, người dân Bạch Miêu sợ hãi hoảng hốt. Họ lần lượt lên tiếng. Điều khiến bọn họ hoảng hốt không phải là khả năng chiến đấu khủng khiếp của Miêu Chiến mà là hành động điên rồ như mất trí của hắn.

Cho tới lúc chết, hắn cũng khăng khăng phải giết được Diệp Thiên, bảo vệ cho danh dự của mình?

Nhưng hắn lại không biết rằng đó chính là hành động đẩy hắn vào con đường chết nhanh hơn.

“Lùi về sau.”

Đối mặt với sự điên cuồng của Miêu Chiến, Diệp Thiên không tỏ thái độ gì mà lạnh lùng lệnh cho người Bạch Miêu lùi về phía sau.

Còn Miêu Chiến, kẻ đang điên cuồng như con chó hoang kia thì hết lần này tới lần khác nhai từng con hắc cổ trùng đang bò lên mặt. Vừa nhai, hắn vừa xông về phía Diệp Thiên…