Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 489: Giết sạch bằng một chiêu




"Vâng!" Tuy bọn người Hoàng Nham không hiểu sao Sâm Ưng lại sắp xếp như vậy nhưng chúng vẫn nghe lệnh ngay tức thì, cả ba nhanh chóng đứng dậy, chạy lại đứng cạnh Sâm Ưng, vẻ mặt hiện rõ vẻ phấn khích, bởi chúng cho rằng Sâm Ưng sắp xếp như vậy không phải vì sợ DiệpThiên mà bởi hắn ta khoan dung độ lượng, cho chúng cơ hội để thể hiện.

Vừa rồi là do chúng chủ quan nên mới bị Miêu Liên đánh lén bằng lũ cổ trùng đóng băng nội lực kia, làm chúng vô cùng bẽ bàng, mất sạch thể diện trước mặt thiếu gia Miêu Lạc. Giờ Sâm Ưng kêu cả đám ra tay là đang cất nhắc bọn chúng, giao thưởng nếu chúng giết Diệp Thiên.

"Miêu thiếu gia chắc chắn sẽ hài lòng nếu mình giết được thằng ranh đó." Hoàng Nham đưa mắt nhìn khuôn mặt giận dữ cực độ của Miêu Lạc, hắn ta thầm quyết định trong lòng rằng mình sẽ giết chết Diệp Thiên chỉ bằng một chiêu thức hòng vớt vát mặt mũi của mình, đồng thời khiến Miêu Lạc lại tiếp tục tin tưởng mình.

"Giết." Sâm Ưng thấy ba tên kia đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn ta không lôi thôi dài dòng nữa, gầm lên một tiếng để ra lệnh cho chúng xông lên.

Bọn người Hoàng Nham nghe thấy câu rống giận của Sâm Ưng, cả ba di chuyển ngay lập tức, chúng xông về phía Diệp Thiên tựa như ba mũi tên sắc nhọn vừa rời khỏi dây cung. Trên mặt chúng là niềm vui sướng thấu trời, chúng liều mạng tăng tốc, cả cơ thể đạt tới tốc độ nhanh nhất, chúng mong mình có thể lấy mạng Diệp Thiên trước khi Sâm Ưng ra tay.

Hả? Khi cả ba đang hừng hực phấn khởi, xông lên tấn công thì Sâm Ưng vẫn đứng ở chỗ cũ, chẳng động đậy mảy may, trông vững vàng như vị nguyên soái ngồi giữa toán quân. Đám người Hoàng Nham phát hiện điều này, nét cười trong mắt chúng rõ rệt, háo hức hơn cả. Sâm Ưng đại nhân đúng là đức độ muôn phần, rõ là đang nhường mọi công lao cho mình mà, lòng chúng hân hoan cực độ, ai cũng lao thẳng về phía Diệp Thiên với tốc độ ngang bằng, chẳng hơn kém chi nhiều. Trông chúng không khác gì một bức tường thép sắp sửa đổ ập lên người Diệp Thiên, cả ba đồng loạt ra tay ngay khi sát lại gần Diệp Thiên.

"Vút." "Vút." "Vút." Ba tiếng xé gió chói tai vang lên, ngay khi bè lũ Hoàng Nham xông đến trước mặt Diệp Thiên, chúng hẹn ngầm với nhau, chia mỗi kẻ một phía để ra tay tấn công Diệp Thiên, Hoàng Nham chiếm vị trí giữa, nắm đấm của hắn ta bay thẳng về phía mặt Diệp Thiên, hai kẻ còn lại thì chia trái phải, chúng nhắm vào đầu vai của Diệp Thiên. Chúng tin rằng nếu cả ba cùng nhau ra tay, thì dù Diệp Thiên có thể đối đầu với hai bên trái phải, cũng không thể tránh thoát phía thứ ba cho được. Lần này Diệp Thiên chết chắc rồi.

Nhưng một cảnh tượng mà dù chúng có nằm mơ cũng chẳng thể nghĩ đến lại hiện ra trước mắt, Diệp Thiên bỗng lùi một bước chân ngay khi bọn chúng ra tay, bàn chân trái tựa chuỳ sắt của anh chôn trên mặt đất, vững vàng như cây Định Hải Thần Châm chống biển, anh nhấc chân phải, eo vặn sang một bên, mu bàn chân của anh chẳng khác gì một chiếc roi sắt quất mạnh lên cánh tay của ba người.

"Chết đi." Kẻ đứng bên trái Diệp Thiên thấy một loạt động tác của anh, ông ta gầm gừ lạnh lùng, chuyển hướng cú đấm mạnh bạo của mình về phía mu bàn chân của Diệp Thiên. Ông ta tin ằng chỉ một cú đấm này thôi cũng có thể phế bỏ Diệp Thiên.

"Ầm." "Rắc." Tiếng nổ giòn giã cùng với tiếng nứt xương lần lượt vang lên, chẳng cách biệt nhau mấy, quyện thành một âm thanh văng vẳng giữa không trung. Nắm đấm của kẻ tu luyện võ cổ đứng bên trái nứt toác, nổ tung ngay khi chạm phải mu bàn chân của Diệp Thiên, máu tươi lẫn lộn với từng mảnh xương vỡ vụn tạo thành thứ dịch nhầy nhơ nhớp, bẩn thỉu hắt về phía Hoàng Nham - kẻ đang đứng giữa kia.

Tên cao thủ võ cổ vừa bị đánh thương nặng kia không có lấy một cơ hội chống trả nào, ông ta bị một luồng không khí đánh bay, trông cứ như một quả bóng chày bị chày đập mạnh, bắn ngược ra xa, cả cơ thể nện trên bức tường phía sau, đầu của ông ta đâm đổ tường, ngã lăn giữa đống gạch ngói đổ nát, ông ta nằm đó không động đậy gì, hơi thở thoi thóp, nhẹ như sắp ngừng đến nơi.

Nguy hiểm. Vẻ mặt của Hoàng Nham thay đổi hoàn toàn ngay khi Diệp Thiên đá bay tên tu luyện võ cổ đứng cạnh, hắn ta có thể cảm nhận rõ rệt nỗi sợ hãi khi bị đá bay của tên đồng đảng ấy, hắn ta cũng nhận ra oai lực và sức mạnh trong cú đá ngang của hiệp Thiên không hề giảm mất chút nào sau khi đá nát nắm đấm của người kia, cú đá của Diệp Thiên vẫn đang lao thẳng về phía mặt mình. Thằng ôn này đã mạnh đến nông nỗi ấy sao?

Lúc này Hoàng Nham chẳng còn thời gian để suy nghĩ cặn kẽ chuyện gì đang xảy ra cả, cảm giác nguy hiểm ấy khiến hắn ta thu nắm đấm về sau đó đưa ra một quyết định mà hắn ta cho rằng đúng đắn nhất. Hoàng Nham giơ tay cánh tay của mình lên chắn trước người, hắn ta định chắn cú đá ngang của Diệp Thiên bằng hai cánh tay kia. Hoàng Nham tin rằng tuy hắn ta không mạnh về tấn công nhưng thừa sức phòng thủ, chỉ cần hắn ta ngăn cú đá này thì tên đồng đảng đứng bên phải sẽ đấm nát đầu vai của Diệp Thiên. Đến lúc đó, dù cho mình không thể tận tay giết Diệp Thiên thì cũng coi như có công giúp đỡ, Miêu thiếu gia sẽ không coi thường mình nữa.

"Ầm." "Rắc." Lại là hai âm thanh giòn giã đồng loạt vang lên, thế tiến công trong cú đá ngang của Diệp Thiên không hề giảm, anh đá nát hai cánh tay của Hoàng Nham, ngay khi máu tươi xối xả trên mặt hắn ta, cú đá kia vẫn tiếp tục đường di chuyển, nó như một chiếc chuỳ sắt ngàn cân nện mạnh trên mặt Hoàng Nham.

Giờ khắc này đây, cả cơ thể của Hoàng Nham bay ngược ra phía sau khi nỗi đớn đau vì hai cánh tay bị nứt gãy còn chưa lan toả đến não bộ thì hắn ta đã đánh mất mọi ý thức chúng quanh. Bởi đầu của hắn ta đã bị Diệp Thiên đạp nát, đống hỗn độn xen lẫn trắng đỏ kia tung toé đầy trên đất. Một giây trước hắn ta còn tự tin rằng mình có thể chặn được cú đá của Diệp Thiên, vậy mà một giây sau hắn ta đã đi chầu Diêm vương đầy bất ngờ, chẳng kịp chuẩn bị gì. Tính ra thì kết cục của Hoàng Nham còn nhẹ nhàng hơn tên đồng đảng vừa rồi, bởi tên kia sẽ phải hứng chịu nỗi khổ ải cụt tay cả đời mà hắn ta thì chết đã là hết chuyện rồi.

"Không." Kẻ tu luyện võ cổ đứng bên phải Diệp Thiên thấy đồng bọn của mình kẻ thì chết người thì tàn phế, ông ta kêu lên vì kinh hãi, đôi con người của ông đựng đầy nỗi sợ sệt khi nhìn Diệp Thiên, giờ ông ta không muốn nghĩ mấy chuyện hay ho như tranh công giành chức nữa, ông ta chỉ muốn sống thôi. Vì cú đá của Diệp Thiên vẫn không có dấu hiệu dừng lại sau khi đá bay hai người kia. Bàn chân của anh tựa như lưỡi dao sắc bén cắt ngang miếng đậu phụ mềm, một luồng khí thế khủng bố hơn vừa nãy đang đâm về phía này. Trên chân Diệp Thiên dính đầy máu tươi, đó chính là máu của kẻ địch.

"Vụt." Diệp Thiên không cho tên cuối cùng kia một cơ hội nào để trốn tránh cả, sau khi đá bay đầu của Hoàng Nham thì cú đá ấy vẫn tiếp tục lao tới chẳng khác gì luồng gió mạnh, vẽ nên một quỹ đạo hình nửa trăng khuyết giữa không trung, bàn chân của Diệp Thiên chọn điểm dừng ngay trên eo của tên cuối cùng kia. Và giờ phút này đây, nắm đấm của ông ta chỉ cách mặt Diệp Thiên khoảng một centimet.

"Phụt." Mu bàn chân của Diệp Thiên đạp mạnh vào eo của tên cuối cùng kia mà chẳng ngừng gì hết, cú đá mạnh bạo ấy khiến cột sống của ông ta gãy làm đôi, trông ông ta như một cây trúc bị bẻ gãy, gập thành hình chữ Bát, bỗng đâu cả cơ thể của ông ta xoay chuyển không ngừng giữa không trung như một con tôm ưỡn bụng, xoay mãi cho đến khi đập đầu vào mái hiên gần đó mới thôi, đầu ông ta bị mái hiên kia đập nát, thân xác uốn cong mất đầu ấy nện mạnh trên nền đất - nơi mà tộc Bạch Miêu đang đứng, ai ai cũng ồn ào nháo nhác.

"Ôi trời ơi!" "Chuyện gì vậy?" "Chết hết rồi à?" Kết quả của cú đá ngang xử gọn cả ba cao thủ võ cổ của Diệp Thiên đang hiện rõ trước mặt tộc Bạch Miêu, vô số tiếng hò hét cùng với kêu than sợ hãi vang vọng khắp nơi. Dù chúng đều là lũ đáng chết thì tộc Bạch Miêu vẫn bị doạ vỡ mật khi tận mắt chứng kiến cảnh cú đá mạnh như lốc xoáy kia đánh bay. Họ chưa từng thấy được cảnh tượng nào đáng sợ như vậy cả, với họ thì trông chúng chẳng khác nào ba quả bóng da bị ném vào nơi con quay đang quét ngang sau đó bị đánh bay ra ngoài ngay tức thì. Cả quá trình còn chưa được ba giây.