Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 377: Đòi nợ




Diệp Thiên bước vào thang máy cùng với Thanh Long, bên trong cực lỳ cũ nát, ngay cả nút bấm cũng chẳng có. Nhưng khi hai người vừa bước vào, cánh cửa thang máy lại đóng lại, sau đó từ từ chuyển động xuống phía dưới. Được một lúc mới ngừng lại, độ sâu ở vào khoảng bốn, năm tầng. Cánh cửa thang máy mở ra lần nữa, chỉ có mỗi một quầy tiếp khách đập thẳng vào mắt, phía sau quầy là từng gian phòng chen chúc nhau, căn nào cũng như căn nào, im lìm, không có một tiếng động gì cả.

"Đường đường là Võ Minh - tổ chức của cao thủ võ cổ mà lại trốn chui trốn lủi dưới lòng đất như lũ chuột cống, đúng là buồn cười." Diệp Thiên cười nhẹ, anh ngẩng đầu, bước đến phía trước quầy, chẳng có một ai khác cả, nhưng trên quầy lại có một chiếc chuông giụ cửa. Diệp Thiên khẽ nhấn chiếc chuông đó, anh không hề do dự điều chi, nhưng chẳng có một âm thanh nào vang vọng cả. "Kẽo kẹt." Một cánh cửa phía sau quầy bỗng nhiên lại từ từ mở ra.

"Cố ra trò thần bí." Diệp Thiên cười nhạt, anh bước vào đó cùng với Thanh Long, ngoài một chiếc ghế ra thì bên trong chẳng có gì cả. Diệp Thiên đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó anh ngồi trên chiếc ghế kia, Thanh Long lẳng lặng đứng sau lưng anh, trông như một vị hộ pháp theo hầu bề trên.

"Hãy nói yêu cầu của cậu." Ngay khi Diệp Thiên vừa ngồi xuống, một giọng nói lạnh nhạt bỗng lại vang lên, giọng nói ấy vô cùng kỳ diệu, nếu là người bình thường, ắt hẳn sẽ không biết tiếng nói ấy vang lên từ phía nào.

"Tôi thấy rất tò mò, chẳng lẽ yêu cầu gì các người cũng có thể thoả mãn sao?" Diệp Thiên cười thờ ơ, giọng anh rất bình thản.

"Có thể." Người kia chỉ nói đúng hai chữ, ra chiều tự tin muôn phần.

"Hừ." Diệp Thiên bỗng mỉm cười: "Nếu tôi muốn thuê cao thủ võ cổ tầng thứ mười cũng được ư?"

Giọng nói kia im lặng trong phút chốc, qua một lúc lâu sau mới vang lên lần nữa: "Được. Nhưng tôi e là cậu không trả nổi tiền thuê."

Diệp Thiên nghe vậy, khuôn mặt của anh không thay đổi gì mấy, nhưng Thanh Long lại nhíu chặt đầu mày. Không phải là không có cao thủ võ cổ tầng thứ mười, nhưng vô cùng hiếm hoi. Nghe nói cả Thủ đô chỉ có ba dòng tộc Hoàng gia sở hữu những vị cao thủ tầng thứ mười này, vậy mà Võ Minh lại có thể cho thuê? Thật khó mà tin tưởng được. Tổ chức Võ Minh đúng là thâm sâu khó lường.

"Vậy sao? Tiếc là mục đích tôi đến đây không phải vậy." Diệp Thiên nhún vai, giọng điệu của anh chẳng có cảm xúc nào cả.

"Rắc." Cánh cửa phía sau lưng lại mở ra: "Đã vậy thì mời cậu rời khỏi đây." Giọng nói ấy lạnh như băng, ra lệnh đuổi khách.

Diệp Thiên vẫn ngồi im đó, không có ý gì là định rời khỏi cả: "Gọi người phụ trách của Võ Minh ra đây đi, tôi muốn đòi vài món nợ với ông ta." Giọng Diệp Thiên cũng lạnh đi trông thấy, mang theo bá khí không để bỏ qua.

"Đến đòi nợ? E rằng cậu đến nhầm chỗ rồi." Giọng nói kia lại vang lên, ra vẻ mất kiên nhẫn.

"Sự kiên nhẫn của tôi có hạn, nếu năm phút nữa mà tôi không thấy được người phụ trách của Võ Minh, cái chỗ này cũng không cần phải tồn tại nữa." Giọng Diệp Thiên nặng nề thấy rõ. Thanh Long đứng bên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ra tay bất cứ lúc nào.

"Hừ, cậu ngây thơ quá đấy chàng trai ạ, đúng là không biết trời cao đất dày." Giọng nói lạnh như băng lại vang lên, khi mọi âm thanh im bặt, từng luồng hơi thở đáng sợ xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, xông về phía Diệp Thiên và Thanh Long, như muốn nuốt chửng, nghiền nát cả hai người.

"Sáu cao thủ vão cổ tầng thứ tàm cùng với hai cao thủ tầng thứ chín." Thanh Long khẽ cất lời, giọng điệu bình tĩnh như thường. Với thực lực của anh ta thì nhận rõ mấy thứ này là điều đương nhiên, và anh ta cũng chẳng cần e ngại họ.

"Hừ." Diệp Thiên ngồi ngay ngắn trên ghế, anh bỗng nhiên lại hừ lạnh. Một tiếng hừ khẽ khàng vậy nhưng lại đánh bay mọi uy lực đè nén chỉ trong giây lát. Không chỉ vậy, một luồng sức mạnh ghê người hơn tản ra khắp bốn phía, luồng sức mạnh ấy như có thể nghiền áp cả trời cả đất. Bốn phía chung quanh im ắng, không có một tiếng động nào.

Chỉ là hơn hai mươi lão già trong gần hai mươi căn phòng ở cái trụ sở này đây đồng loạt mở bừng con mắt, ai nấy đều tràn ngập nỗi kinh ngạc. Ngay vừa rồi, họ cảm nhận được một sức mạnh vô cùng đáng sợ, luồng sức mạnh ấy như đến từ Địa ngục sâu thẳm, dường như nó có thể giết chết họ chỉ trong chớp mắt.

Họ là những cao thủ võ cổ tầng thứ tám, thậm chí là tầng thứ chín kia mà, nhưng ngay vừa rồi họ đều nhận thấy được một cảm giác huỷ diệt đất trời. Còn những người dưới tầng thứ tám đều đã ngã vật trên đất, chẳng dám ngẩng đầu ngó nghiêng. Trong căn mật thất nằm chỗ sâu nhất trong toà nhà, một ông cụ râu tóc bạc phơ đang ngồi xếp bằng trên giường cũng mở bừng hai mắt, đôi con ngươi của lão ta đầy tràn sự ngạc nhiên.

"Đây, đây là kẻ mạnh đã đạt tới cấp bậc kia ư?" Lão ta kinh hãi cực kỳ, giọng điệu nói chuyện cũng đang run nhè nhẹ. Cảm giác vừa rồi không thể nào sai cho được, ngay cả lão ta cũng không để chống chọi: "Nhưng kẻ mạnh thuộc cấp bậc ấy xuất hiện, sao trước đó chưa nghe phong thanh gì?"

Lão ta cau mày: "Không được, ta phải đi xem xem rốt cuộc là vị thần vị phật chốn nào ghé đến nơi này." Lão ta hít sâu một hơi, cả cơ thể biến mất ngay tức thì.

"Thưa cậu, không ngờ Võ Minh có nhiều cao thủ như vậy, lại còn cho thuê sát thủ nữa. Có cần tôi đây..." Thanh Long nhíu mày, anh ta làm một động tác cắt cổ. Có một thế lực to lớn thế này ẩn giấu tại Thủ đô thì quả là gây uy hiếp lớn, chỉ cần Diệp Thiên nói một câu thôi là anh ta sẽ san bằng Võ Minh chỉ trong năm ngày.

"Không sao." Ai ngờ Diệp Thiên lại khẽ phất tay: "Một lũ ô hợp ấy mà." Đúng vậy, tổ chức mạnh như Võ Minh cũng chỉ là lũ ô hợp trong mắt Diệp Thiên. Thanh Long gật đầu, anh ta không nói gì nữa cả. Đúng là thế, có Diệp Thiên trấn giữ thì Thủ đô sẽ không xuất hiện bất kỳ một sai sót nào.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên, cánh cửa của căn phòng lại được mở ra lần thứ ba, nhưng lúc này chỉ có một ông cụ vội vã bước vào phòng: "Xin hỏi hai vị đêm hôm đến đây là có chuyện gì?" Vẻ mặt của lão ta rất cung kính, điệu bộ nói chuyện cũng nhún nhường vạn phần, bởi ông ta cảm nhận được luồng hơi thở đáng sợ vừa rồi toả ra từ người của cậu thanh niên ngồi trên ghế kia.

Khi lão ta thấy được khuôn mặt của Diệp Thiên, lão ta sững sờ thảng thốt. Còn trẻ quá, phải nói là vô cùng trẻ. Có lẽ người đàn ông này còn chưa tới ba mươi tuổi nữa, vậy mà đã có thực lực nhường kia? Ngay cả mấy cao thủ võ cổ tầng thứ tám kia cũng phải bảy mươi, tám mươi tuổi chứ ít gì. Lão ta nhớ đến lúc mình ba mươi tuổi, khi đó lão ta còn đang buồn phiền chuyện đột phá tầng thứ tư kia kìa.

Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán của lão ta. Hay là tuổi của người đàn ông này đã lớn lắm rồi? Lão ta nghĩ vậy, đôi mày cau chặt lại, sau đó bất giác nhìn về phía Diệp Thiên. Nhưng lão ta lại phải thất vọng rồi. Diệp Thiên như biển cả bao la vậy, lão ta không tìm hiểu được một điều gì cả. Sự thăm dò của lão ta như một giọt nước chìm trong đại dương mênh mông, biến mất chẳng còn dáng hình gì nữa.