Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 357: Cho ông một cơ hội




"Hừ, dám đánh tao à, nay tao phải cho mày biết cái gì là hối hận." Tên đô con kia cười lạnh lùng, hắn ta là kẻ xông lên đầu tiên. Ngay khi nắm đấm kia sắp chạm vào người Diệp Thiên thì một tiếng hét vang lên: "Dừng tay."

Mấy tên to con kia nghe vậy, chúng đồng loạt dừng tay lại. Chúng quay đầu nhìn thì thấy một người đàn ông đứng tuổi ngoài ba mươi, mặc một bộ quần áo thoải mái, lịch sự vội vã bước ra từ phía sau sảnh chờ, trán hắn ta lít chít mồ hôi lạnh.

"Ông chủ?" Mấy tên to con kia thấy người đến là ai, chúng vội lui sang một bên, vẻ mặt cực kỳ cung kính, bởi người đàn ông này chính là Lưu Dân - chủ quán trà Lục Dân.

"Mẹ kiếp cái lũ vô tích sự chúng mày, có mỗi việc trông cửa mà cũng không xong, chúng mày còn có tác dụng gì nữa hả? Mau cút hết đi cho tao." Mặt mày Lưu Dân không ổn lắm, vừa thấy mấy tên đô con kia là là chửi xối xả.

"Ông chủ, tôi..." Mấy tên to con sững sờ chẳng hiểu, chúng thấy oan ức vô cùng nhưng không biết giải thích ra sao. Chúng cũng chẳng biết sao ông chủ lại giận dữ ghê hồn như vậy.

"Mày gì mà mày hả? Mày có mặt mũi để nói ở đây à? Mau cút đi cho tao, nhìn mày là tao phát bực." Lưu Dân không chừa cho hắn ta một cơ hội nào để nói chuyện cả, Lưu Dân chỉ tay về phía cửa, tức điên người, chửi om sòm cả lên. Sắc mặt của mấy tên to con kia thay đổi ngay tức thì, ai ai cũng cúi đầu, chỉ dám cụp đuôi chạy mất

Lưu Dân thấy bọn chúng rời khỏi, bấy giờ mới bước đến trước mặt Diệp Thiên, mặt mày khác hẳn vừa rồi, hắn ta tươi cười xởi lởi: "Cậu là cậu Diệp phải không ạ? Mấy tên đó không hiểu chuyện lỡ đắc tội cậu, mong cậu thứ cho ạ. Tôi là chủ quán trà đây, có chuyện gì cậu cứ sai bảo tận tình ạ." Lưu Dân vừa nói vừa cúi gằm mặt xuống, hắn ta không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên, mồ hôi lạnh đầy trên trán.

Ngay lúc vừa rồi, hắn ta nhận được điện thoại của Mạnh Văn, mới bắt máy là Mạnh Văn chỉ trích xối xả, hỏi hắn ta đắc tội một người họ Diệp phải không, Lưu Dân sững sờ, nhưng bỗng lại nhớ ra, chắc chắn là Trương Tiên Hải, bấy giờ hắn ta mới vội vã ngó ra xem xem thế nào, âu cũng bởi cậu họ Diệp này là người mà cả nhà họ Mạnh cũng phải sợ hãi vô cùng. Nhắc chi đến chủ quán trà con con như hắn ta? Nếu lỡ đắc tội thì chuyện dỡ quán trà của mình chỉ trong phút chốc ấy chứ. Hắn ta đang vui lắm đây, may mà mình đến kịp, không thì xảy ra chuyện lớn mất.

"Dẫn tôi đi gặp Trương Tiên Hải, lập tức." Cuối cùng Diệp Thiên cũng cất lời, giọng điệu thờ ơ, lạnh nhạt.

"Vâng vâng, mời cậu Diệp đi bên này." Sao Lưu Dân dám không đi cho được? Hắn ta vội vươn tay mời khách, sau đó đi trước dẫn đường. Diệp Thiên đi sau hắn ta, Lưu Dân dẫn anh đi đến phía sau bếp của quán trà, nhưng ở đây chẳng có một ấm tách hay dụng cụ pha trà nào cả mà chỉ có một cánh cửa bọc thép.

Lưu Dân đi phía trước, hắn ta nhanh nhảu mở cánh cửa sắt ra, vậy mà bên trong lại có một đường hầm bí ẩn: "Cậu Diệp, mời cậu đi bên này. Nhưng chuyện của Trương Tiên Hải hơi rắc rối đấy ạ." Lưu Dân lại vươn tay mời, hắn ta nhắc nhở tình huống không hay mấy trước cho Diệp Thiên biết.

"Không sao." Diệp Thiên nhún vai, anh sải bước vào trong. Đường hầm không dài lắm, mới đi được một lúc mà anh đã nghe thấy tiếng ồn áo, náo nhiệt. Anh rẽ ngoặt, phía trước mắt rộng mở, sang sủa vô cùng.

Đây là một tầng hầm rộng rãi, bên trong có đầy đủ nào là xì tố, mạt chược, xúc xắc, vân vân... Nhìn bên ngoài quán trà vắng tanh là vậy nhưng bên trong lại náo nhiệt cực kỳ. Hơn trăm người cả nam cả nữ tụ lại với nhau, cứ mười người thì có tám người là dân cờ bạc, dường như ngoài chuyện cờ bạc ra thì họ chẳng biết gì nữa. Cả căn tầng hầm mịt mờ khói toả, ngột ngạt dày đặc, cho người ta cái cảm khác không tốt lành.

"Quán trà của anh làm ăn khá khẩm đấy nhỉ." Diệp Thiên đảo mắt nhìn bốn phía, ánh mắt thờ ơ, không một cảm xúc.

"Hê hê, quán nhỏ thôi ạ, để cậu chê cười, mời cậu Diệp đi bên này." Lưu Dân nghe lời anh nói, hắn ta thấy hơi bối rối, vội dẫn Diệp Thiên đi đến căn phòng nằm sâu hơn. Đây là khu vực tiếp đãi khách VIP của căn hầm casino. Người đến đây đều là những nhân vật lớn có tí tên tuổi, vung tay một phát là mấy trăm ngàn, mấy triệu bạc. Từ xa đã thấy người trong phòng VIP túm tụm lại, ồn ào không dứt.

"Mẹ kiếp, lão già kia, thằng Tiểu Diệp gì gì đó của ông đến chưa? Sắp hết giờ rồi đó, tôi mà không thấy tiền thì sợ rằng ông không gánh nổi hậu quả đâu." Ngay giữa phòng có một người thanh niên ăn mặc thoải mái, khoảng chừng ngoài hai mươi nhìn Trương Tiên Hải, cậu ta khoái chí vô cùng.

"Cao thiếu gia, cậu có thể thư thả chút không ạ? Tôi thề là nó sắp đến rồi." Mồ hôi lạnh chảy đầy mặt Trương Tiên Hải, ông ta vừa nói vừa đánh mắt nhìn cô con gái đứng sau mình: "Kìa con gái, mau gọi cho Tiểu Diệp đi con, giờ này mà còn chưa đến, nó muốn hại chết bố à?"

Trương Di cạn lời, chẳng biết nói sao, sáng nay bố cô lừa một món tiền của Mạnh Văn, thế rồi hào hứng ra khỏi nhà. Trương Di nhìn là biết ông ta lại đi cờ bạc nên vội ra giọng khuyên can, ai ngờ mình lại theo vào tận đây. Mới có một lúc mà tiền trên người Trương Tiên Hải đã thua sạch sành sanh, thua thì thôi, đằng này còn nợ người đàn ông đang đứng trước mặt những ba trăm ngàn. Trương Di suýt thì tức chết, nếu không phải ông ta lấy cái chết ra đe doạ thì chẳng đời nào Trương Di lại gọi điện thoại cho Diệp Thiên cả.

Trương Di còn chưa nói gì thì cậu chàng Cao thiếu gia này lại cười lạnh lùng: "Họ Trương kia, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, ông còn nợ tôi cả hai cánh tay với hai cái chân nữa đó, không lấy được tiền thì tôi sẽ tính nợ đấy."

Trương Tiên Hải nghe vậy, ông ta sợ đến nối chân cẳng mềm oặt: "Cậu Cao, tiền chắc chắn là có mà, nhưng cậu thư thả cho tôi với, tôi cầu xin cậu." Tuy Trương Di tức giận nhưng cô cũng đành chịu vậy chứ sao giờ, cô không biết nên làm gì cho phải, chẳng lẽ lại phiền hà Diệp Thiên nữa à?

Cậu chàng họ Cao kia thấy vậy, sao cậu ta còn không hiểu nữa đây. Nếu lão già này có tiền thì đã móc ra từ lâu rồi, làm gì phải chờ đến bây giờ? Cậu ta nghĩ thế, đưa mắt nhìn Trương Di - người vẫn đứng sau Trương Tiên Hải nãy giờ, cậu ta nhếch mép: "Trương Tiên Hải đúng không? Nếu ông thấy không phục thì tôi có thể cho ông một cơ hội nữa."

"Thật sao?" Trương Tiên Hải mừng rơn, ông ta chăm chú nhìn cậu chàng họ Cao.

"Đương nhiên rồi." Cao thiếu gia gật đầu: "Thế này nhé, ông cũng chẳng moi đâu ra tiền nữa, chúng ta có thể đánh cược thêm một ván, nếu ông thắng thì tôi xí xoá hết nợ nần giữa hai ta."

Gì cơ? Nghe vậy, tất cả mọi người ở đầy đều ngơ ngác nhìn nhau chứ nói chi là Trương Tiên Hải. Cậu họ Cao này hào phóng quá ấy chứ nhỉ? Hay là cậu ta cho rằng mình thắng chắc?

"Cậu nói thật chứ? Cậu đừng có hối hận đấy." Trương Tiên Hải bừng tỉnh, ông ta vội mở miệng hỏi thêm một câu nữa như kiểu sợ rằng cậu ta sẽ rút lại lời vừa nói.

"Dĩ nhiên, tôi chưa bao giờ lật lọng cả." Cao thiếu gia gật đầu, nụ cười trên khoé miệng của cậu ra khiến ai ai cũng khó mà nắm bắt.

"Được, là cậu nói đó nhé, tôi..." Trương Tiên Hải vui sướng tột độ, ông ta đang định đồng ý thì bị cô con gái Trương Di ngăn cản: "Bố đừng nóng vội, cẩn thận anh ta định giở trò gì đó bố."