Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 344: Vẽ đường chỉ lối




Diệp Thiên ngẩng đầu lên, anh đảo mắt nhìn mỗi một kẻ vừa mới xông vào nơi này, nhìn thôi là anh biết tên họ Vương này cùng với đám đàn em của hắn ta đều chẳng phải thứ tốt lành. Nhưng nếu đã có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì anh cũng chẳng rảnh để rước phiền phức vào người.

"Cứ đợi đi, tôi kêu người mang tiền qua, cầm tiền rồi thì cút cho tôi, sau này đừng có đến gây sự với nữa." Diệp Thiên đã giơ cao đánh khẽ lắm rồi, nhưng...

"Mẹ kiếp, mày ăn nói kiểu gì với đại ca nhà tao vậy? Chán sống rồi hả?" Tên họ Vương kia còn chưa nói gì thì một tên đàn em đứng phía sau hắn ta chỉ tay vào mặt Diệp Thiên với vẻ bức xúc tột độ: "Ranh con, mày mau xin lỗi đại nhà nhà tao đi, không thì chúng tao..." Tên đàn em giở giọng đe doạ, nhưng hắn ta còn chưa nói hết câu thì bị họ Vương ngăn lại.

Tên họ Vương nhún vai, ánh mắt của hắn ta khi nhìn về phía Diệp Thiên có đôi phần dữ tợn, nhưng hắn ta vẫn cứ cười hững hờ, Trương Tiên Hải thấy thế, ông ta sợ đến nỗi buốt cả da đầu.

"Anh Vương, xin, xin anh đừng tức giận. Món nợ một trăm ngàn kia, hồi nãy cậu ta đã nói sẽ trả không thiếu một xu." Trương Tiên Hải cười xởi lởi, sợ rằng Diệp Thiên chọc giận anh Vương khiến ông ta bị liên luỵ. Nhưng tên họ Vương kia chẳng thèm ngó ngàng gì ông ta, ánh mắt của hắn ta dính chặt trên người Diệp Thiên: "Chà, đòi nợ người anh em này phải không? Nhưng hình như một trăm ngàn đâu có đủ đâu."

Hả? Lời nói thong dong của tên họ Vương này khiến Trương Tiên Hải sững sờ, ngay cả sắc mặt của Trương Di, người vẫn đứng núp sau lưng Diệp Thiên cũng thay đổi, cô có một dự cảm chẳng mấy tốt lành.

"Anh Vương, mình đã nói rõ rồi mà." Trương Tiên Hải hớt hải định nói gì đó, ai ngờ tên họ Vương kia chỉ nhìn ông ta với vẻ thờ ơ, sau đó phất tay vời một tên đàn em sau lưng: "Mày nói cho bọn họ nghe rốt cuộc là họ phải trả bao nhiêu tiền?"

"Dạ vâng." Tên đàn em kia vâng lệnh, hắn ta bắt đầu đếm ngón tay: "Tuần trước ông mượn một trăm ngàn, mà tiền lãi mỗi ngày gấp đôi tổng số ngày hôm đó, ngày đầu hai trăm ngàn, ngày thứ hai thành bốn trăm ngàn, ngày thứ ba là tám trăm ngàn." Hắn ta đếm một hồi sau đó cười lắc đầu: "Thôi bỏ đi, tính đi tính lại mất công lắm, hay là đại ca nể tình ông ta là khách chơi bài lâu năm, giảm giá cho tí, giờ trả năm chục triệu là được rồi anh ơi." Hắn ta toét miệng cười, đưa mắt nhìn tên họ Vương.

"Ừ, nghe có lý đấy." Tên họ Vương gật đầu rất nghiêm túc, sau đó hắn ta vỗ vai Trương Tiên Hải: "Lão Trương này, tôi cũng tính toán cả rồi, nhưng thôi cứ làm theo lời nó đi, năm chục triệu phải không nhỉ, ông anh thấy thế nào? Tôi tốt với anh lắm đúng không?" Tên họ Vương cười ngoác miệng, ra vẻ mình đây rất phóng khoáng.

Dù là Trương Tiên Hải hay Trương Di nghe hắn ta nói vậy, nét mặt của cả hai đều thay đổi hoàn toàn, trắng bệch như không có một giọt máu nào cả: "Anh Vương, chuyện, chuyện này..." Trương Tiên Hải điếng người, mặt hết xanh rồi lại trắng, mới có bảy ngày ngắn ngủi mà số tiền một trăm ngàn kia nay lại lên tới năm chục triệu? Đây rõ ràng là ăn cướp mà.

"Sao? Ông định quỵt nợ à?" Tên họ Vương hừ một tiếng, hắn ta sầm mặt: "Trương Tiên Hải, ông kí giấy vay nợ ngay từ buổi đầu rồi mà, chẳng lẽ ông định quỵt thật sao? Vả lại, ông cũng biết quy củ trong nghề rồi đấy, ông muốn quỵt cũng chẳng sao cả, e rằng ông không gánh nổi hậu quả mà thôi." Mặt tên họ Vương kia không có một cảm xúc nào, nhưng giọng điệu lại tỏ rõ sự đe doạ.

"Chuyện này..." Cả gương mặt của Trương Tiên Hải xám ngoét, cơ thể như như mất đi mọi sức lực, suýt nữa ngã lăn ra đất. Trương Di tuyệt vọng vô bờ. Năm chục triệu? Vét cả nhà mình ra có khi còn chẳng đủ năm trăm tệ nữa là. Rõ ràng là chúng tính ăn cướp giữa ban ngày ban mặt.

Khuôn mặt của Diệp Thiên cũng đã bắt đầu lạnh lùng, ánh mắt buốt giá của anh như kiểu Thượng đế đang nhìn xuống phe bè của tên họ Vương kia.

"Sao hả Trương Tiên Hải? Ông nói chuẩn bị đủ cả rồi thì lấy tiền ra đi chứ. Kẻo hai cái tay của ông sẽ biến mất đấy." Tên họ Vương kia cất lời đầy vẻ lạnh nhạt, hắn ta vừa nói vừa vẫy con dao Thái Lan kia trước mặt.

"Anh Vương giơ cao đánh khẽ ạ, tôi xin anh đó." Trương Tiên Hải sợ tới nỗi nhũn hết cả chân, ông ta run lập cập, thiếu mỗi việc dập đầu cầu xin.

"Sao? Ông không có tiền? Cũng không muốn bị chặt tay? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế." Tên họ Vương quắc mắt khiến Trương Tiên Hải sợ đến nỗi quỳ rạp trên đất.

Trương Di thấy dáng vẻ dữ tợn đó của hắn ta, cô cũng tuyệt vọng khôn cùng, nhắm tịt hai mắt lại, trong lòng cô vẫn đang xáo động, vẫy vùng.

Đúng là rác rưởi, có thế mà cũng sợ chết khiếp? Tên họ Vương trừng mắt nhìn Trương Tiên Hải với vẻ khinh thường, hắn ta ngồi xổm xuống, sau đó ngoác miệng cười: "Đương nhiên là còn một cách nữa, không cần trả tiền, cũng không cần phải chặt tay."

"Thật ạ? Còn có cách khác?" Trương Tiên Hải lo sợ tột độ, bỗng nhiên đôi mắt của ông ta nảy lên một tia hi vọng.

Tên họ Vương mỉm cười, có nét đắc chí vừa loé lên trong mắt của hắn ta, hắn ta ngẩng đầu, đưa mắt nhìn Trương Di, người vẫn đứng phía sau Diệp Thiên: "Thế này đơn giản hơn nhiều, ông mày mắn lắm đấy, Mạnh thiếu gia nhìn trúng con gái của ông, chỉ cần khiến Mạnh thiếu gia thoả lòng thì năm triệu ít ỏi đó có là gì đâu, Mạnh thiếu gia nói một câu là xong ấy mà."

Tên họ Vương vừa nói vừa nhếch mép cười, hắn ta vẽ đường chỉ lối: "Mà Mạnh thiếu gia là ai nào, tôi đây gặp cậu ấy cũng chỉ có nước cung kính chào hỏi thôi, có thể trở thành cha vợ của cậu ấy là cái phúc của ông đấy. Chỉ cần ông xoè tay ra, há miệng chờ là có ngay cả chục, cả trăm triệu ấy chứ nói chi một trăm ngàn."

"Thật sao?" Trương Tiên Hải hoảng hốt, nỗi mong nhớ, chờ đợi hiện rõ trong đôi mắt và vẻ mặt của ông ta.

Tên họ Vương nhìn dáng vẻ đó của ông ta, trong lòng hắn ngập tràn sự khinh thường, nhưng hắn ta vẫn gật đầu nghiêm túc: "Đương nhiên rồi, chẳng lẽ tôi lại lừa ông? Bây giờ Mạnh thiếu gia đang đợi ở chỗ tôi đó, con gái ông mà qua đó thì cả cái khu này ai còn dám chọc ông nữa? Sau này tôi cũng phải gọi ông một tiếng ông Trương ấy chứ."

Trương Tiên Hải nghe thế, hai mắt sáng như đèn pha ô tô, nỗi sợ hãi trong lòng ông ta tiêu tan hết cả: "Tôi chịu, tôi chịu. Mình đi ngay thôi, đừng để Mạnh thiếu gia sốt ruột." Trương Tiên Hải nói xong, vội vã đứng dậy, trông ông ta còn nóng vội hơn tên chủ sòng.

"Ha ha, ông hiểu là được. Cứ yên tâm đi, ông sẽ không phải hối hận đâu." Tên họ Vương cười to, một tia cười cợt đầy ẩn ý loé lên trong đôi con ngươi của hắn ta. Hắn ta đứng dậy, đưa mắt nhìn Trương Di rồi hững hờ nói: "Cô Trương, ba cô đã đồng ý rồi đấy, mau đi với tôi nhanh lên. Mạnh thiếu gia đợi lâu thấy bực thì không hay đâu."

Trương Tiên Hải cũng vội hùa theo: "Đúng đó Tiểu Di, con cứ yên tâm đi với anh Vương đi. Con theo Mạnh thiếu gia thì tha hồ ăn ngon mặc đẹp cả đời."

Nhưng sắc mặt của Trương Di lại khó coi tới mức tận cùng khi nghe những lời bức bách của hai kẻ đó, Cả cơ thể của cô trốn sau người Diệp Thiên theo bản năng, nhìn là rõ cô không muốn đồng ý. Đương nhiên là cô biết tên Mạnh thiếu gia kia, đó là cậu thiếu gia bậc nhất của Thủ đô kia mà, trước đó hắn ta đã dây dưa cô cả một thời gian dài. Nhưng cô rõ một điều rằng Mạnh thiếu gia chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng, hắn ta chỉ muốn chơi đùa với cô thôi.