Ngô Lệ cao cao tại thượng, ánh mắt cô ta tỏ ra khinh bỉ thấy rõ.
Và lúc này ánh mắt Diệp Thiên đã không còn thoải mái như trước được nữa.
“Tôi đặt chỗ ở sảnh Hải Yến, có vấn đề gì không?”
Nhưng nào ngờ anh vừa nói xong Ngô Lệ lại lặng người sau đó là cười phá lên: “Ha ha ha, tiểu tử, anh cũng thật biết chém gió đấy. Sảnh Hải Yến là nơi mà loại người như anh có thể vào được à? Thật nực cười.”
Sảnh Hải Yến là nơi có phòng vip tốt nhất ở “Phong Vị Thủ Đô”, chi phí để có thể ở trong này phải lên đến hàng triệu nhân dân tệ, thậm chí có tiền cũng chưa chắc đã đặt được phòng ở đây.
Vả lại, cách ăn mặc của Diệp Thiên sao có thể giống là người có đủ tư cách vào trong này được?
Lúc này, đến cả những vị khách đang xếp hàng cũng chịu không nổi lên tiếng: “Tiểu tử, đừng có chém gió nữa, mau đi xếp hàng đi, nếu không đến tư cách vào sảnh ăn cũng không có đâu.”
“Đúng vậy, trông tuổi cũng không còn nhỏ nữa mà khẩu khí lại lớn lối vậy?”
“Những người trẻ bây giờ ấy mà, chỉ biết chém gió thôi. Thật là buồn cười chết mất.”
Ánh mắt những người đang xếp hàng nhìn Diệp Thiên không ai giống ai, có điều tất cả mọi người đều có chung một suy nghĩ đó chính là Diệp Thiên đang nói dối và anh không có đủ tư cách để vào tầng ba của sảnh Hải Yến.
“Nghe thấy chưa, bảo anh nhanh cút đi, nếu không đừng trách tôi không khách khí.”
Ngô Lệ chống nạnh trông đanh đá vô cùng, hoàn toàn không có ý định để Diệp Thiên vào. Sự khinh bỉ và coi thường hiện rõ trên mặt cô ta.
Đối diện với sự xua đuổi hết lần này đến lần khác của cô ta, sắc mặt Diệp Thiên lạnh hẳn lại.
“Cô chắc chưa? Nếu như bây giờ tôi đi khỏi đây thì cô có mời tôi vào đây cũng khó rồi đấy.”
“Ha ha, dựa vào anh à? Anh muốn tôi phải cười chết đi mới cam lòng à?”
Nào ngờ Ngô Lệ không hề coi lời Diệp Thiên ra gì.
“Loại người người như anh không đủ tư cách vào tiệm của chúng tôi, mời anh về cho. Anh nằm mơ đi.”
Nói xong, cô ta còn tiến lên phía trước, định giơ tay đẩy Diệp Thiên ra nhưng đúng lúc này, một chiếc xe Roll – Royce mới cứng đột nhiên đỗ lại trước cửa tiệm.
Chiếc xe bắt mắt đột nhiên xuất hiện thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, còn Ngô Lệ vốn mặt mày còn đang bất bình, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
“Tiểu tử, mau cút đi. Nếu như ông chủ Lâm thấy một tên nghèo hèn như anh còn ở đây thì tôi giết chết anh đi.”
Ngô Lệ nhìn Diệp Thiên đầy giận dữ, vội vàng lút cút chạy đi mở cửa xe.
“Lâm thiếu gia, anh đến rồi ạ? Xin mời anh vào trong, phòng vip tôi đã sắp xếp ổn thoả cả rồi.”
Ngô Lệ vừa gật đầu vừa niềm nở, cũng chỉ còn thiếu nước quỳ xuống mà liếm chân nữa thôi.
Trong ánh mắt của tất cả mọi người lúc này chỉ còn thấy đôi giày da bóng lộn bước ra khỏi cửa xe. Dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, không biết người đi đôi dày đó đã dùng bao nhiêu véc ni đánh giày mà có thể sáng loáng tới chói mắt như vậy.
Tiếp đó, một người thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi từ trên xe đi xuống. Người này đeo kính râm mặc bộ đồ âu màu đen, thoạt nhìn là biết không hề ít tiền.
Đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn về phía trước, bộ dạng cao cao tại thượng.
“Lần tới nhớ gọi gia chủ, đừng nói nhầm.”
Người vừa xuống xe chính là Lâm Kha, hắn liếc Ngô Lệ một cái, giọng nói ra vẻ của kẻ bề trên.
“Vâng vâng vâng, Lâm gia chủ, là tôi sai rồi, tôi vả miệng.”
Ngô Lệ bị doạ cho vội vàng gật đầu, thậm chí còn tự tát vào mặt mình. Những người xung quanh sớm đã ngây người từ lâu, vì gần như không ai biết thân phận của Lâm Kha hiện giờ là gì. Trong mắt bọn họ nhìn Lâm Kha đầy vẻ ngưỡng mộ.
Thế nhưng Lâm Kha thấy vậy cũng chỉ làm ra bộ thờ ơ liếc nhìn Ngô Lệ một cái.
“Nghe cho rõ, hôm nay gia chủ tôi đây tiếp khách quý, các cô phục vụ cho tốt vào, nếu như vị khách đó không vui thì tôi dỡ cả cái tiệm này đi.”
“Vâng vâng vâng, tôi đã sắp xếp đâu vào đấy cả rồi, đảm bảo anh sẽ hài lòng.”
Ngô Lệ vội gật đầu, bộ dạng đó chẳng khác gì một con chó cả.
“Vậy thì tốt.” Lâm Kha gật đầu, nhìn về phía sau chiếc xe.
Ở đó có bốn năm người già trẻ đều có, họ mặc đồng phục bảo vệ, tay cầm dùi cui chạy vội tới, trên trán lấm tấm mồ hôi rồi thở dốc không ra hơi.
Thoạt nhìn là biết những hành động cử chỉ không bình thường.
“Mầy người các anh sao lại chậm thế hả? Nếu làm lỡ việc của tôi thì ba ngày không được ăn cơm.” Lâm Kha gắt lên giận giữ.
Đợi mấy người này tới gần, những người đang xếp hàng đột nhiên há to miệng không dám tin vì mấy tên bảo vệ này bọn họ đều quen mặt.
Người đi đầu chính là Lâm Viễn Khôn - gia chủ nhà họ Lâm.
Lúc này, ông ta mặc một bộ đồ bảo vệ, đầu tóc rối bời, thở hổn hển, các nếp nhăn trên mặt xô lại với nhau, trông ông ta dường như già đi cả mười mấy tuổi.
Sau lưng ông ta là mấy người dòng chính là họ Lâm là Lâm Viễn Minh, Lâm Cách, bộ dạng của bọn họ so với Lâm Viễn Khôn cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Người nhà họ Lâm vốn cao cao tại thượng mà lúc này lại giống như phạm nhân.
Cái bộ dạng đó trông còn thảm hơn mấy tên ăn mày hành khất.
“Chuyện này, rốt cục là thế nào?”
“Trời ơi, lẽ nào là tôi nhìn nhầm rồi sao?”
“Anh không nhìn nhầm đâu, xem ra nhà họ Lâm xảy ra chuyện lớn rồi.”
Tất cả mọi người đều tự hỏi nhau xôn xao, ánh mắt bọn họ nhìn Lâm Khôn vô cùng sùng bái.
Chẳng mấy chốc, mấy tên bảo vệ Lâm Viễn Khôn đã tới trước mặt Lâm Kha rồi đứng thành hàng. Có điều, kẻ nào kẻ nấy thở dốc không khác gì một con chó, trông thật nhếch nhác.
“Hừ, mới có mấy bước chân mà chạy không nổi rồi? Thật đúng là phế vật, ông đây nuôi các người không bằng nuôi con chó còn hơn.”
Lâm Kha hắng giọng, tuôn ra một tràng mắng chửi. Mấy người Lâm Viễn Khôn cúi đầu, mặt mày tức giận nóng ran nhưng không dám hó hé câu nào, trong lòng bọn họ lúc này vô cùng ấm ức.
Mấy bước chân à? Bọn họ đã chạy được vài ki lô mét rồi được chưa?
Vả lại, Lâm Cách ngồi xe còn bọn họ phải chạy, thế thì đuổi theo kịp thế nào?
“Hừ, toàn mấy tên phế vật, không chịu rèn luyện thân thể, trước đây ăn cho béo lú mề ra rồi chứ gì nữa?”
Lâm Kha dường như lại lên cơn thình nộ, hắn cứ thế tuôn ra hết lời chửi rủa, càng chửi càng khó nghe.
Mấy người Lâm Viễn Khôn mặt mày tím tái, bọn chúng chỉ biết nắm chặt tay không dám nói lời nào, còn xung quanh thì im lặng như tờ, không ai dám nhìn thẳng vào Lâm Kha.
Đến cả Ngô Lệ cũng ngoan ngoãn đứng một bên, không dám ho he động tĩnh.
Mắng chửi một hồi, Lâm Kha mới cảm thấy mệt, hắn trợn trừng mắt nhìn về hpias cửa tiệm ăn, những người xếp hàng ở đây đều tự giác nhường đường.
“Gia chủ Lâm, xin mời anh vào trong.” Ngô Lệ lên tiếng với giọng điệu đầy kính trọng, cô ta thận trọng đi trước dẫn đường.
Có điều, vừa đi được vài bước, vẫn còn thấy Diệp Thiên đứng chắn ở cửa, sắc mặt cô ta thay đổi hẳn.
“Mẹ kiếp, gã nhà quê, còn chưa cút đi à?”
Ngô Lệ nheo mắt, cô ta sợ rằng Lâm Kha sẽ nổi giận nên vội vàng nạt nộ.
“Mau cút, đừng làm con chó chắn đường, nếu không tôi…”
“Câm miệng.”
Có điều, Ngô Lệ còn chưa nói xong thì Lâm Kha đột nhiên quát tháo khiến ai nấy đều giật mình.