Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 335: Bọ ngựa bắt ve sầu




"Cũng không biết Huyền lão ở đâu. Nếu ông ấy ở đây thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn rồi!"

Bên cạnh, Tô Vệ Hậu khẽ thở dài. Huyền lão vân du khắp nơi, hành tung khó đoán. Kể từ khi chế tạo ra bản đồ Tứ đại chiến thì ông bỗng nhiên biến mất. Đến nay đã mười năm không thấy, giờ biết tìm ở đâu đây?

Trong quân đội, Diệp Thiên đã nắm quyền. Nếu như Huyền lão ở đây, dù cho ba gia tộc lớn mười lá gan, cũng tuyệt đối không dám bước ra thế tục một bước.

"Đúng vậy! Tôi nghe nói bên Nam Cương cũng xảy ra chuyện rồi, thưa cậu, cậu có muốn tôi sai Diệu Dương dẫn người đến xem xét hay không?"

Nam Cương tuy không phồn hoa như thủ đô, nhưng tình hình bên trong phức tạp hơn. Nếu xảy ra biến động hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

"Không cần!"

Ai ngờ Diệp Thiên lại không đồng ý, thậm chí còn nhẹ xua tay.

"Về chuyện của Nam Cương, tôi tự có kế hoạch của riêng mình! Còn về phần ông lão Mạc Huyền…"

Nói đến đây, Diệp Thiên dừng lại, nở một nụ cười đầy ẩn ý: "Đến lúc cần thì ông ấy sẽ xuất hiện thôi!"

Nghe đến đây, hai người mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đối với Diệp Thiên, họ tin tưởng anh ấy tuyệt đối.

"À đúng rồi, thưa cậu, nghe nói rằng các thành viên của Bạch Cốt hội tối nay cũng sẽ hành động, chỉ là…"

Tô Vệ Quốc cau mày. Sân vườn nhà họ Tô đêm nay náo nhiệt như vậy, Bạch Cốt hội không có lý do gì mà không ra tay. Nhưng cho đến giờ, các thành viên của Bạch Cốt hội vẫn chưa lộ diện. Điều này thật khó hiểu.

Ai ngờ trước sự lo lắng của ông, Diệp Thiên lại nở nụ cười như nắm chắc thắng lợi trong tay.

"Bạch Cốt hội coi chúng ta là ve sầu và muốn làm bọ ngựa bắt ve sầu! Đáng tiếc là chúng ta không phải ve sầu mà là chim sẻ."

Nói xong, Diệp Thiên quay đầu nhìn về phía đông: "Yên tâm, chỉ cần dám bước vào sân vườn này trong vòng trăm mét thì không ai có thoát được!"

Cùng lúc đó, ở hiên nhà phía đông, trong khuê phòng của Tô Thanh Thanh, lúc này, Tô Thanh Thanh, Tần Vũ và Triệu Ánh Thu đang bơ phờ ngồi trên giường. Trông có vẻ như đang có nhiều tâm sự trong lòng.

"Diệp Thiên sao còn chưa tới? Không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?"

Tô Thanh Thanh hừ một tiếng, nhìn “Crystal Love” trong tay, vẻ mặt có chút phức tạp. Hiên Viên Hạo này khí thế hung dữ đến nỗi ngay cả bố của cô cũng vô cùng kiêng dè. Nhỡ Diệp Thiên có mệnh hệ gì thì phải làm sao đây?

Tần Vũ và Triệu Ánh Thu cũng nhíu mày. Trong lòng không kiềm chế được mà cùng lo lắng cho một người.

"Hay là chúng ta đi ra ngoài xem một chút được không?" Tần Vũ không đợi được nữa, hùng hổ đứng lên: "Ừ nhỉ, tại sao mình lại không nghĩ tới? Cái anh này làm mình nóng lòng muốn chết đi!"

Tô Thanh Thanh không nói gì, lập tức đồng ý.

"Mình cũng đi!"

Giọng của Triệu Ánh Thu không lớn nhưng rất chắc chắn. Trong đầu đều là bóng dáng của Diệp Thiên.

Thấy ba người con gái này đang hùng hổ đi ra ngoài. Tô Diệu Quân ngồi bên cạnh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa.

"Này này, bây giờ mọi người đi ra ngoài không phải càng thêm loạn sao? Đừng lo, anh rể sẽ không sao đâu!"

Lời vừa nói ra, Tô Thanh Thanh liếc cậu một cái: "Có chuyện hay không, không phải em nói là được, hơn nữa nếu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Tô Diệu Quân vẻ mặt bất lực, hai tay buông thõng.

"Chị lại lo lắng thừa rồi, anh rể em đường đường..."

Tô Diệu Quân không nói nên lời, đang định nói ra bốn chữ Lăng Thiên Chiến Thần, cậu mới giật mình một cái, nhanh chóng ngậm miệng lại.

"Đường đường cái gì?" Nhưng Tô Thanh Thanh cau mày bắt đầu truy hỏi: "Này, có phải em đang giấu chị điều gì không?"

Đối mặt với lời chất vấn của cô, Tô Diệu Quân cười khổ.

"Em nào dám đâu! Chỉ là anh rể đường đường là một nam tử hán, lẽ nào lại đi sợ một tên Hiên Viên Hạo sao? Chị cứ yên tâm đi!"

Tô Diệu Quân biết thân phận thực sự của Diệp Thiên. Đương nhiên cậu cũng biết, cả cái thủ đô này, người có thể uy hiếp Diệp Thiên dường như không tồn tại!

"Hừ, coi như em biết điều! Lần này bỏ qua. Nếu như Diệp Thiên thật sự xảy ra chuyện, chị không tha cho em đâu!" Tô Thanh Thanh liếc cậu ta một cái, rồi lại ngồi xuống.

Tô Diệu Quân cười khổ, vừa định nói, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai.

"Kiệt Kiệt, cậu nên tự lo bản thân mình đi!"

Giọng nói đến rất đột ngột, khàn khàn và già nua, khiến người nghe khó chịu! Nhiệt độ của toàn bộ căn phòng dường như cũng giảm xuống ngay lập tức chỉ trong vài phút.

"A, ma aaaa!"

Âm thanh đột ngột truyền đến khiến ba người con gái hét lên. Vẻ mặt biến sắc rồi nhanh chóng ngã xuống giường, co rúm lại với nhau. Ánh mắt kinh hãi nhìn xung quanh. Ngay cả Tô Diệu Quân cũng bị dọa sợ.

"Ai? Ai ở đó?"

Tô Diệu Quân can đảm hỏi, một khắc tiếp theo, ánh sáng trong phòng bắt đầu lập lòe. Khi ánh đèn trở lại bình thường, thì một bóng đen xuất hiện trước mặt họ. Dáng người rất cao, cao hơn Tô Diệu Quân một cái đầu. Toàn thân bị áo choàng đen bao phủ, không thấy rõ khuôn mặt thật. Với sự xuất hiện của người này, nhiệt độ của toàn bộ căn phòng ngay lập tức hạ xuống. Khiến bốn người họ đều bất giác rùng mình một cái.

"Khà khà, không ngờ rằng tôi sẽ xuất hiện ở đây sao? Tô Vệ Quốc, Diệp Thiên, lần này mấy người thua rồi"

Bóng đen lại lên tiếng, giống như giọng nói trước đó. Vừa nói, cơ thể ông ta cũng từ từ quay lại. Ngay sau đó, một khuôn mặt già nua lộ ra. Và khuôn mặt đó khiến ba cô gái phải hét toáng lên, vội vàng bịt chặt mắt. Ngay cả Tô Diệu Quân cũng rùng mình và suýt nữa thì nôn ra. Bởi khuôn mặt ấy già nua khủng khiếp, lớp da vàng ố bọc lấy xương, trên mặt dày đặc tàn nhang.Chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta buồn nôn.

"Ông, ông là ai? Anh rể, anh rể, cứu chúng em!"

Tô Diệu Quân thu mình về phía sau, vội vàng hét lên mấy tiếng. Chỉ tiếc rằng, bên ngoài căn phòng đều yên lặng, không có bất kỳ phản hồi nào!

"Khà khà, từ bỏ đi, không có sự cho phép của tôi thì không ai có thể nghe thấy giọng nói của cậu đâu."

Người này cười hả hê, lộ ra hàm răng ố vàng. Sắc mặt Tô Diệu Quân đột nhiên tái nhợt. Rõ ràng, kẻ này là kẻ mạnh. Hơn nữa, không phải người tốt. Gặp phải rắc rối rồi!

Tuy nhiên, người này không để ý đến cậu ta mà thay vào đó nhìn vào ba người con gái đã co dúm lại trên giường. Ông ta liếm môi, ánh mắt đầy hứng thú!

"Chậc chậc, ba cực phẩm. Con gái của Tô Vệ Quốc, quả là quốc sắc thiên hương, chỉ là trên giường không biết cảm giác thế nào!"

Ánh mắt ông ta không ngừng lướt nhìn cơ thể Tô Thanh Thanh, hoàn toàn không che giấu gì. Sau đó, mới nhìn sang Triệu Ánh Thu và Tần Vũ ở bên cạnh.

"Chậc chậc, hai người này cũng không tồi! Nếu như tắm rửa sạch sẽ, nhất định ăn ngon lắm đây!"

Chỉ trong hai câu nói ngắn gọn, bốn người trong phòng đều lạnh cả người! Rốt cuộc con quái vật này đến từ đâu? Lại còn ăn người?

"Ông, ông, ông rốt cuộc là ai?"

Khuôn mặt của Tô Thanh Thanh tái nhợt đi vì sợ hãi. Nhưng vẫn bảo vệ Tần Vũ và Triệu Ánh Thu phía sau, run rẩy nói.