Hừ, anh cứ quan tâm đến mình cho tốt đi đã.” Lưu Khải Nam lên giọng, hoàn toàn không để tâm đến lời uy hiếp của Diệp Thiên.
Điều mà hiện giờ hắn muốn làm là châm chọc Diệp Thiên một phen ra trò.
Nếu như có thể khiến Diệp Thiên rời xa Tô Thanh Thanh thì càng tốt.
Theo như hắn thấy thì kết cục của vụ cá cược vô nghĩa này đương nhiên phần thắng sẽ thuộc về hắn.
“Thanh Thanh, em mở ra đi, tin anh.”
Diệp Thiên không quan tâm đến Lưu Khải Nam mà nhìn sang Tô Thanh Thanh, giọng anh đầy tự tin.
Tô Thanh Thanh ngây người, cô nghiến răng và bóc lớp bọc bên ngoài chiếc hộp ra.
Ngoài lớp bọc chuyển phát nhanh ở bên ngoài ra thì bên trong chỉ là một chiếc hộp rất nhỏ. Mặc dù chiếc hộp thiết kế trông không tinh xảo như của Lưu Khải Nam nhưng lại có cảm giác cổ xưa.
Tới đây, Tô Thanh Thanh bắt đầu căng thẳng. Diệp Thiên rốt cục tặng mình món quà gì đây?
Nhẫn? Dây chuyền? Tô Thanh Thanh nuốt ực miếng nước bọt, trong lòng hồi hộp chờ đợi.
Những người khác vươn dài cả cổ như muốn tận mắt chứng kiến, đến cả mấy người Diệp Thành Vân cũng hiếu kỳ chứ đừng nói đến là Tần Vũ và Triệu Ánh Thu đang ở bên.
Chỉ có Lưu Khải Nam là trưng bộ mặt lạnh lùng.
Chỉ cần Tô Thanh Thanh mở chiếc hộp đó ra thì hắn chắc chắn sẽ thắng. Lúc này hắn thậm chĩ đã nghĩ tới bộ dạng Diệp Thiên quỳ xuống trước mặt hắn xin tha.
Bầu không khí trở nên căng thẳng. Dưới ánh mắt trông đợi của tất cả mọi người, Tô Thanh Thanh hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng mở chiếc hộp ra.
Đột nhiên một luồng ánh sáng tím loé lên. Tô Thanh Thanh chỉ thoạt nhìn, cả người như ngây dại.
“Cái này…”
Tần Vũ và Triệu Ánh Thu ở bên bụm miệng, vẻ mặt không thể nào tin nổi.
Những người khác như chôn chân tại chỗ, khi bọn họ nhìn thấy món đồ bên trong chiếc hộp cũng không kiềm chế được mà ngẩn ngơ.
Thậm chí đến cả Tô Vệ Quốc và mấy người Diệp Thành Vân cũng cau mày, đặc biệt là Lưu Cánh Hải nheo mắt lại, trong lòng có một dự cảm chẳng lành.
“Ha ha ha, Diệp Thiên, nói anh nghèo anh còn không nhận. Lấy món đồ giả ra để hù người à, anh cũng không biết xấu hổ à?”
Trong khoảng sân yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười giả lả của Lưu Khải Nam.
Ánh mắt cậu ta nhìn Diệp Thiên tỏ vẻ khinh thường, nguyên nhân không gì khác ngoài món đồ bên trong chiếc hộp so với chiếc nhẫn Crystal Love của cậu ta gần như y hệt.
“Diệp Thiên à Diệp Thiên, anh thật là mặt dày, anh làm vậy thú vị lắm sao?”
Lưu Khải Nam lên giọng, bộ dạng cao cao tại thượng.
“Bây giờ anh thua rồi, mau dập đầu rồi cút đi, sau này vĩnh viễn không bao giờ được đến gần Tô Thanh Thanh nữa.” Lưu Khải Nam vô cùng đắc ý.
Chỉ đáng tiếc, Diệp Thiên chỉ nhìn hắn lãnh đạm, ánh mắt anh nhìn hắn như đang nhìn một kẻ ngốc vậy.
“Sao cậu lại cho rằng đồ của tôi là đổ giả nhỉ?”
Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, sắc mặt không hề thay đổi.
“Hừ, vừa rồi anh không nghe rõ à? Cả thế giới chỉ có một chiếc làm bằng thạch anh, vả lại nó nằm trong tay tôi, quà của anh đương nhiên là đồ giả.”
Lưu Khải Nam hùng hồn liên tiếng, ánh mắt lại hướng về Tô Thanh Thanh.
“Thanh Thanh, giờ em nên hiểu ai mới thật lòng với em rồi chứ? Thanh Thanh?”
Chỉ đáng tiếc, Tô Thanh Thanh lúc này hoàn toàn không quan tâm tới cậu ta. Cô nhìn chiếc nhẫn trong tay mà ngây người.
Đến là Tần Vũ và Triệu Ánh Thu cũng vậy, trong mắt bọn họ lúc này chỉ có ánh sáng màu tím đang loé lên, giường như chỉ nhìn một cái thôi là chìm đắm vào chiếc nhẫn luôn rồi.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau. Món quà của Diệp Thiên lại là “Crystal Love”? Có điều thạch anh để làm nên chiếc nhẫn đó không phải chỉ có một thôi sao?
Vậy của ai mới là thật, của ai là giả đây?
“Diệp Thiên, tôi khuyên anh nên tự thừa nhận đi. Hừ, tặng người ta đồ giả, tôi thấy mất mặt thay cho anh.”
Lưu Khải Nam trưng bộ mặt lạnh lùng muốn Diệp Thiên thoả hiệp.
“Cậu khẳng định đồ của tôi là giả phải không?” Diệp Thiên liếc hắn một cái: “Chưa biết chừng của cậu mới là giả đấy.”
Lưu Khải Nam lên giọng: “Tôi thấy anh muốn chơi bời thôi. Nếu nói đồ của anh là thật thì anh có chứng cứ chứng minh không?”
Thấy bộ dạng lợn chết không sợ nước sôi của Lưu Khải Nam, Diệp Thiên liếc nhìn hắn với vẻ điềm tĩnh rồi ngẩng đầu nhìn về phía sau khoảng sân.
“Vị vừa rồi không phải rất hiểu về thạch anh sao? Để vị ấy nhìn là biết thôi.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía người vừa lên tiếng.
“Được, anh đã không từ bỏ hy vọng thì tôi cho anh thua thảm hại luôn.”
Lưu Khải Nam lên tiếng: “Người họ Triệu kia, mau qua đây xem xem.”
Hắn vừa hét lên, một người đàn ông mặc đồ âu để bộ râu dê, dáng người hơi gầy đứng dậy.
Người này tên là Triệu Thiết, là chủ của Kim Ngọc Các ở thủ đô, ba đời đều buôn bán trang sức nên rất có kinh nghiệm trong việc nhận biết đồ trang sức.
Xuất xứ của viên thạc anh vừa rồi là do ông ta nói ra.
“Lưu thiếu gia, cậu Diệp!”
Triệu Thiết đứng dậy bước tới trước mặt Lưu Khải Nam. Ở một khoảng cách gần có thể thấy được trán ông ta đã vã đầy mồ hôi.
Đây là thần tiên đánh nhau, người phàm như ông ta sao dám nhúng tay vào?
Sớm biết vậy, vừa rồi ông ta không lên tiếng cho xong.
“Triệu Thiết, ông xem cho tôi. Nếu như nhìn nhầm thì hậu quả ông biết rồi đấy.”
Lưu Khải Nam đe doạ rồi đưa chiếc nhẫn cho Triệu Thiết.
“Vâng vâng vâng.” Triệu Thiết nhận chiếc nhẫn, mồ hôi tứa ra như tắm nhưng không dám lau, ông ta tỉ mỉ quan sát.
Chỉ nhìn một lúc, ánh mát ông ta đã có sự thay đổi nhưng ông ta nhanh chóng thu ánh nhìn về.
Ông ta đưa chiếc nhẫn cho Lưu Khải Nam rồi mới nhìn về Tô Thanh Thanh.
“Cô Tô, cô có thể đưa chiếc nhẫn đó cho tôi xem được không?”
Tô Thanh Thanh ngẩn ngơ, lúc này mới định thần lại, cô thận trọng đưa chiếc nhẫn cho Triệu Thiết.
Trong lòng cô lúc này vô cùng hỗn loạn.
Chiếc nhẫn này quá đẹp, chỉ cần nhìn là đã đủ khiến người ta say mê.
Đến cả Triệu Ánh Thu và Tần Vũ cũng bị chiếc nhẫn làm cho mất hồn, thấy chiếc nhẫn bị người ta lấy đi, cả hai người thấp thỏm hụt hẫng.
Triệu Thiết cẩn thận cầm lấy chiếc nhẫn, chỉ nhìn một lát, ánh mắt ông ta chợt loé lên ánh nhìn kinh ngạc.
Trên trán ông ta, mồ hôi cứ thế tuôn rơi.
Người này cẩn thận trả lại chiếc nhẫn cho Tô Thanh Thanh.
Có điều Triệu Thiết cứ thế để cho mồ hôi tuôn rơi mà không nói thêm lời nào.
Bầu không khí chợt căng thẳng.
“Triệu Thiết, ông rốt cục làm gì thế hả? Mau nói đi chứ?”
Lưu Khải Nam bực bội, cậu ta không thể chờ đợi thêm được nữa.
“Lưu thiếu gia, tôi tôi…
Triệu Thiết cúi đầu, mấy lần định nói nhưng lại không nói nên lời.
Thấy vậy Diệp Thiên bật cười vỗ vai Triệu Thiết: “Yên tâm, cứ mạnh dạn nói. Tôi đảm bảo ở đây không ai dám làm khó ông.”
Giọng nói của Diệp Thiên không quá lớn nhưng đem theo sự bá đạo không gì sánh nổi khiến Triệu Thiết yên tâm hơn hẳn.
“Được rồi. Vậy tôi nói.”