Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 324: Thất lễ




“Có gì chỉ giáo? Cậu còn phải hỏi tôi à?” Nghe Diệp Thiên nói vậy, Diệp Thành Trung đột nhiên nổi giận.

“Diệp Thiên, nhờ phước của cậu mà giờ con trai tôi còn đang trong viện, cậu nói tôi có gì chỉ giáo à?”

Diệp Thành Trung nhìn Diệp Thiên đầy phẫn nộ, gần như là đang gào thét lên.

“Ồ? Con trai ông là kẻ nào nhỉ?”

Diệp Thiên khoát tay, bộ dạng như không biết chuyện gì xảy ra.

Ở bên cạnh, Tô Diệu Quân cười bất lực, lúc này mới nhẹ giọng nhắc nhở.

“Anh rể, vị này là gia chủ của một nhánh nhà họ Diệp, Diệp Thành Trung.”

Ồ.

Diệp Thiên lãnh đạm lên tiếng: “Cho dù là vậy thì con trai ông có liên quan gì đến tôi?”

Diệp Thiên lại khoát tay lần nữa, bộ dạng hoàn toàn không hiểu.

“Mày…” Thấy thái độ đó của Diệp Thiên, Diệp Thành Trung tức tối ra mặt.

“Diệp Thiên, mày còn giả ngây giả ngô trước mặt tao à? Con trai tao là Diệp Khôn, tối qua nó ra ngoài về thì bị mày cắt lưỡi. Mày thấy chuyện này không liên quan đến mày à?”

Diệp Thành Trung không nhịn thêm được nữa, ông ta hận không thể xông lên mà liều cái mạng này với Diệp Thiên.

Ông ta vừa dứt lời, mọi người ai nấy đều thất thần.

Con trai Diệp Khôn của Diệp Thành Trung lại bị Diệp Thiên phế?

Ha ha, tên Diệp Thiên này cũng to gan thật, hắn không sợ nhà họ Diệp báo thù sao?

Chỉ có Tô Diệu Quân là nhìn Diệp Thiên giơ ngón tay cái tỏ vẻ tán thưởng, trong lòng càng ngưỡng mộ Diệp Thiên hơn.

Tô Diệu Quân biết Diệp Khôn là một trong những con sói háo sắc ở đất thủ đô này.

Những người con gái bị hắn hại đã không thể đếm rõ con số nữa rồi. Không ngờ tên này còn bị Diệp Thiên cắt lưỡi, đúng là đáng đời.

“Ồ, hoá ra là hắn.”

Lúc này Diệp Thiên mới gật đầu nhưng dáng vẻ của anh vẫn điềm nhiên như thường.

“Thế nhưng không phải là ông nên cảm ơn tôi sao?”

Có điều câu nói tiếp theo của anh lại khiến người ta thẫn thờ. Cắt lưỡi con trai người ta lại còn muốn người ta cảm ơn.

Tên Diệp Thiên này cũng thật điên rồ.

“Mày nói cái gì?”

Chỉ có Diệp Thành Trung là mặt mày vô cùng khó coi, sự phẫn nộ trong lòng ông ta đã không thể nào kiềm chế thêm được nữa.

“Lẽ nào mày lại muốn tao cảm ơn vì mày đã phế đi con trai tao?”

Diệp Thiên bĩu môi, gật đầu thản nhiên.

“Đương nhiên, con trai ông miệng lưỡi không sạch. Tôi giúp nó cắt cái lưỡi đó đi, lẽ nào không đúng? Hơn nữa, tôi tha cho nó một con đường sống đã là ban ơn cho nó rồi.”

Diệp Thiên chắp tay sau lưng, từ đầu tới cuối không hề coi Diệp Thành Trung ra gì.

“Mày, thằng nhãi con, tao…”

Diệp Thiên vừa dứt lời, Diệp Thành Trung mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Diệp Thiên, ông ta định xông lên ra tay với Diệp Thiên thì bị Diệp Thành Vân ở phía trước chặn lại.

“Thành Trung, đừng manh động.”

Diệp Thành Vân ngăn Diệp Thành Trung lại, rồi lắc đầu lạnh lùng đầy ý tứ.

Diệp Thành Trung lặng người, lúc này mới phản ứng lại, ông ta chỉ có thể dừng bước lùi về sau một cách khó chịu.

Có điều, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Thiên vô cùng giữ dằn.

Sát khí trong ánh mắt đó hoàn toàn không thể che đậy. Sau khi khuyên Diệp Thành Trung xong, Diệp Thành Vân mới nhìn về Diệp Thiên giữ nguyên nụ cười ban đầu.

“Cậu Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Diệp Thiên nhìn ông ta không hề tỏ thái độ.

“Đúng vậy, lại gặp nhau rồi, nhưng tôi lại không muốn gặp ông cho lắm.”

Thế nhưng nghe xong lời này, Diệp Thành Vân lại bật cười.

“Cậu Diệp nói đùa rồi, là do Thành Vân đường đột. Vừa rồi Thành Trung có chỗ nào không phải, tôi thay mặt hắn xin lỗi với cậu, mong cậu bỏ qua cho.”

Diệp Thành Vân vẫn giữ nguyên nụ cười, còn thái độ thì đã hạ thấp bản thân mình hết sức có thể. Cảnh này khiến tất cả ai nấy có mặt đều á khẩu.

Diệp Thiên và Diệp Thành Vân có mối thù giết em trai, vốn dĩ ông ta phải nổi điên lên mới phải. Có điều trông bộ dạng Diệp Thành Vân lại hoàn toàn trái ngược.

Hận thù trong lòng ông ta dường như không hề thể hiện ra bên ngoài. Cái tâm thế đó của ông ta không phải người bình thường nào cũng có được.

Ngay đến cả Diệp Thiên cũng phải thừa nhận lòng dạ ông ta thâm sâu đến mức đáng sợ.

Có điều đối diện với bộ mặt tươi cười đó của Diệp Thành Vân, Diệp Thiên lại không hề đáp lời, anh chỉ hướng ánh mắt đầy ý tứ về phía Diệp Thành Trung.

“Diệp Thành Trung, ông nên cảm ơn anh trai ông.”

“Hừ, tôi cảm ơn anh ta làm gì?”

Diệp Thành Trung đang tức điên người, nghe vây càng lên giọng. Nhưng giây phút tiếp theo, giọng nói của Diệp Thiên lại trở nên lạnh lùng hẳn.

“Nếu không có ông ta cản thì bây giờ ông đã là cái xác rồi.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, mang theo sự bá đạo không cho phép người đối diện chối từ.

Câu nói đó của Diệp Thiên khiến cho Diệp Thành Trung toàn thân lạnh toát, lời nói lên đến miệng lại phải nuốt vào trong. Ánh mắt ông ta nhìn càng có một cảm giác như vào hầm băng, dường như câu nói của Diệp Thiên là sự thật vậy.

Diệp Thành Trung bất giác đưa mắt đi chỗ khác không hề phản bác lại.

Còn cái khí chất đột nhiên toát ra trên người Diệp Thiên thậm chí khiến cả Mạc Càn, Diệp Thành Vân và Lưu Cánh Hải run rẩy.

Sắc mặt bọn họ đột nhiên khó coi hơn bao giờ hết.

Tên Diệp Thiên này khó đối phó hơn so với bọn họ tưởng tượng nhiều. Mọi tức tối đột nhiên được dồn nén trở lại. Đến cả Tô Diệu Quân cũng không biết nên nói gì.

“Ha ha, các vị tới đây thật đúng là rồng đến nhà tôm.”

Thấy bầu không khí gượng gạo, một tràng cười sảng khoái đột nhiên vang lên quanh khu tứ hợp viện.

Tất cả mọi người đều quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy một người mặc quân phục, dáng người cao lớn, đôi lông mày lưỡi mác đi ra từ bên trong khu nhà tứ hợp viện.

“Bác.”

Thấy người vừa đi tới, Tô Diệu Quân mới thở phào nhẹ nhõm, vội đứng sau lưng ông ta.

Không sai, người đột nhiên xuất hiện chính là gia chủ nhà họ Tô, người phụ trách chiến khu Bắc Dã, và cũng chính là bố ruột của Tô Thanh Thanh - Tô Vệ Quốc.

Sự xuất hiện của Tô Vệ Quốc đã phá vỡ sự yên tĩnh xung quanh.

“Ha ha, ông Tô, giờ ông mới xuất hiện là hơi muộn đó.”

Để khuấy động bầu không khí, Mạc Càn bật cười lên tiếng.

“Đúng vậy, ông Tô, chúng tôi không mời mà đến, không không chê cười chứ?”

Lưu Cánh Hải lên tiếng, giọng điệu vô cùng nhiệt tình. Bên ngoài thì bọn họ và người nhà họ Tô có mối quan hệ rất tốt, gặp nhau đương nhiên phải khách sáo

Còn bên trong thế nào thì chỉ có bọn họ mới biết được.

Diệp Thành Vân và Diệp Thành Trung cũng gật đầu. Mặc dù bọn họ cũng là gia chủ của nhánh nhà họ Diệp nhưng thực lực cũng chỉ là nhỏ bé so với gia tộc hạng nhất.

Trước mặt Tô Vệ Quốc, bọn họ không có tư cách mà kiêu ngạo.

“Ha ha, các ông có thể tới đây là đã cho tôi thể diện rồi, tôi vui còn không hết, sao có thể chê cười chứ?”

Tô Vệ Quốc cười giả lả, đi về phía trước và liếc sang Diệp Thiên một cái.

Một sự giao thiệp đơn giản nhưng đủ để hiểu ý tứ đối phương.

Tô Vệ Quốc là cánh tay đắc lực của Diệp Thiên.

Hai người cùng làm việc suốt hơn mười năm, đương nhiên hiểu rõ đối phương.

“Diệu Quân, cháu xem cháu kìa, sao không mời các bác vào nhà chơi, thật thất lễ quá.”

Tô Vệ Quốc nhìn đứa cháu có vẻ trách móc rồi mới lên tiếng: “Vừa rồi bác thấy mọi người nói chuyện rôm rả, là có chuyện gì thế? Không thất lễ với khách quý chứ?”