Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 318: Lũ sâu kiến




Vẻ mặt của Diệp Kính Sơn tối sầm lại, ông bao bọc lấy mẹ con Diệp Na, lùi từng bước về phía sau: "Hừ, hôm nay có tôi ở đây, cậu đừng hòng động được vào cọng tóc nào của con gái tôi."

Khuôn mặt của Diệp na và Vương Tú Liên cũng tăm tối tột cùng. Họ khẽ run rẩy vì nỗi sợ hãi bủa vây, họ không ngờ mình vừa mới đến Thủ đô mà đã gặp phải chuyện thế này. Nhất là Diệp Na, đôi mắt của cô chết lặng, chẳng còn chút hi vọng nào. Nếu bị tên Diệp Khôn làm nhục thì cô thà chết đi cho rồi.

"Hừ, bọn không biết điều." Một tên bảo tiêu tiến lên một bước, cái tát như trời giáng của hắn ta khiến Diệp Kính Sơn ngã quỵ trên nền đất.

Tuổi tác Diệp Kính Sơn cũng đã cao, trên người ông còn có vết thương chưa kịp lành, nên cái tát này khiến ông lảo đảo, đợi cả một lúc lâu cũng chẳng thể đứng dậy.

"Kính Sơn!" "Bố!" Diệp Na và Vương Tú Liên hét lên vì hoảng sợ, mặt mày trắng toát hết cả. Họ đang định đỡ Diệp Kính Sơn lên thì bị mấy tên vệ sĩ bắt lại, chẳng thể động đậy mảy may.

Diệp Khôn bước lên phía trước, hắn ta liếc nhìn Diệp Na bằng đôi con ngươi dâm tà chẳng hề che đậy chút gì của mình. Diệp Khôn nói xong còn không quên liếc qua đánh giá Vương Tú Liên: "Tuy con mụ này già rồi nhưng có còn không nhỉ, thưởng cho bọn mày đó. Mau đưa người đẹp non tơ này đến phòng của tao." Diệp Khôn đứng chắp tay ra phía sau lưng, mặt mày khoái chí chưa kìa.

Lời hắn ta nói khiến mẹ con Diệp Na và Vương Tú Liên tưởng như rơi xuống hầm băng, họ chỉ muốn chết đi cho rồi.

"Dạ cảm ơn thiếu gia." Mấy tên vệ sĩ mở miệng thưa dạ, đương lúc chúng định dẫn hai người rời khỏi thì một tiếng quát đầy vẻ lạnh lùng bỗng lại vang lên.

Ngay khi tiếng quát ấy dừng lại, một người đàn ông tuổi trung niên bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Khôn. Người đàn ông này chính là Lang Mộc, nãy giờ anh ta vẫn luôn đứng cạnh tìm cơ hội, lúc này thấy Diệp Na sắp sửa bị dẫn đi, anh ta mới bước ra.

"Diệp thiếu gia đúng không? Ba người này do tôi bảo vệ." Mặt Lang Mộc không có một cảm xúc gì, giọng điệu vô cùng kiên quyết. Nếu là lúc trước, chắc chắn anh ta sẽ quay gót bỏ đi luôn khi đối mặt với người nhà họ Diệp. Nhưng giờ có Diệp Thiên chống lưng nên ngay cả người đứng đầu nhà họ Diệp anh ta cũng chẳng sợ ấy chứ, nói chi đến tên thiếu gia cỏn con này.

"Anh là ai mà dám chõ mõm vào chuyện của tôi?" Diệp Khôn thấy chuyện sắp thành lại bị đứt gánh giữa đường, cả khuôn mặt của hắn ta lạnh lùng trông thấy.

Gia đình Diệp Kính Sơn cũng nhìn nhau chẳng hiểu chi, bởi họ chưa bao giờ gặp được Lang Mộc. Còn những kẻ hóng hớt trò hay kia thì đã chạy mất tăm mất tích từ sớm, âu cũng bởi nếu hóng hớt chuyện của một số người nào đó, kiểu gì cũng rước hoạ vào thân.

Lang Mộc hừ một tiếng, anh ta nhìn Diệp Khôn với ánh mắt đầy hờ hững: "Tôi là ai không quan trọng, nhưng tôi nhận được lệnh bảo vệ ba người này từ một người. Và cậu không thể đụng vào người đó đâu." Giọng điệu của Lang Mộc rất nghiêm túc. Bởi Diệp Thiên không ở đây nên anh ta cũng không muốn va chạm với người của nhà họ Diệp, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta sợ.

"Ha ha ha, tôi không thể động vào? Nực cười quá thể." Ai ngờ tên Diệp Khôn kia lại cười oang oang, cái dáng vẻ đó cho thấy hắn ta chẳng coi lời của Lang Mộc ra cái thá gì cả: "Đánh nó cho tao. Tao muốn xem xem ai là kẻ mà tao không thể động vào nào."

Mấy tên vệ sĩ nghe vậy, chúng thả Diệp Na và Vương Tú Liên ra, kẻ nào kẻ nấy hung tợn tột độ, nhào về phía Lang Mộc.

Lang Mộc hừ lạnh, mặt viết rõ hai chữ khinh thường. Sau đó anh ta nhấc chân đạp đá hai ba phát, mấy tên vệ sĩ kia bị đá bay ra ngoài, chẳng chống được một đòn. Lang Mộc đứng đó như chưa từng động đậy chút nào.

"Chuyện này..." Diệp Khôn sửng sốt, mãi một lúc lâu sau còn chưa định thần.

"Sao nào? Giờ thả người được rồi chứ?" Lang Mộc cất lời với vẻ thờ ơ. Lang Mộc được mệnh danh là Sói hoang vùng Đông Nam kia mà, nên đương nhiên anh ta hải có chút thực lực thì mới có thể bước lên vị trí này.

"Hừ, thảo nào lại dám chõ mõm vào chuyện của người khác, ra là cũng có tí thực lực." Diệp Khôn ngây ngẩn mất một lúc rồi bừng tỉnh khỏi bến mê, đôi con ngươi tôi độc của hắn ta nhìn Lang Mộc chòng chọc: "Nhưng thế còn chưa đủ đâu. A Thuỷ, ra dạy cho nó biết tay." Diệp Khôn vẫy tay vời gọi đầy coi thường, tên vệ sĩ nãy giờ đứng sau lưng hắn ta cuối cùng cũng tiến lên một bước, hắn ta nhìn Lang Mộc, mặt mũi chẳng có lấy một cảm xúc nào.

Chỉ một bước ngắn của hắn ta lại khiến Lang Mộc thay đổi nét mặt ngay tức thì. Đây là cao thủ. Trực giác nói với anh ta rằng người đàn ông đứng trước mặt mình rất nguy hiểm. Nhưng không bao giờ có cái chuyện Lang Mộc sẽ lùi bước: "Thế thì thử xem." Lang Mộc hừ lạnh một tiếng, anh ta cắn răng, nắm chặt nắm đấm, xông về phía tên A Thuỷ kia, trông khá hung hăng.

A Thuỷ vẫn không cảm xúc như thường, thậm chí hắn ta còn chẳng tránh né gì cả: "Một đòn cũng không đỡ nổi." A Thuỷ thấy nắm đấm kia sắp va phải cơ thể mình, bấy giờ hắn ta mới nhếch miệng đầy khinh thường, A Thuỷ giơ tay, đỡ lấy nắm đấm của Lang Mộc mà chẳng tốn chút sức gì, nhìn vô cùng thong thả, nhàn nhã.

"Gì?" Lang Mộc điếng người, mọi suy nghĩ của anh ta cuồn cuộn dâng trào trong lòng.

"Ngã xuống đi." Mặt tên A Thuỷ lạnh tanh, hắn ta xoay nhẹ cổ tay, sau đó đè ép bàn tay xuống.

Lang Mộc chỉ cảm nhận được một luồng sức mạnh ghê gớm truyền đến từ bàn tay mình, cả cơ thể của anh ta đổ gục trên nền đất. Trông thảm thương cực độ.

"Cậu, cậu là người theo võ cổ?" Lúc này Lang Mộc đã cảm nhận được thực lực thật sự của A Thuỷ, cả khuôn mặt của anh ta trắng bệch như tờ giấy. Đương nhiên là Lang Mộc hiểu rõ về người theo võ cổ, ấy là một hình thái mạnh nhất trên đời của con người. Chỉ là anh ta không ngờ Diệp Khôn lại có một người theo võ cổ chầu chực bảo vệ như vậy. Nhà họ Diệp bỏ vốn to đấy. Khuôn mặt của Lang Mộc tái nhợt hết cả, anh ta không hề có cái suy nghĩ chống trả.

Nỗi tuyệt vọng phủ kín trên gương mặt của gia đình Diệp Kính Sơn, tia hi vọng nhỏ nhoi vừa mới nhen nhóm trong lòng nay dập tắt hoàn toàn hết cả rồi.

"Ha ha, biết thế nào là đáng gờm rồi chứ gì?" Diệp Khôn cười ôm bụng, nom khoái chí vô cùng: "Hừ, nay em thuộc về anh là cái chắc rồi người đẹp ơi. Anh muốn xem xem còn có ai muốn chõ mõm vào chuyện của người khác nữa." Diệp Khôn đắc ý nói hết câu, đang định ra lệnh chấm dứt hết tất cả thì thấy nhiệt độ bốn phía như đang giảm xuống tức tốc, khiến hắn ta rùng mình trong vô thức.

Diệp Khôn sững sờ, hắn ta còn chưa định thần lại để suy xét việc gì đang xảy ra thì một giọng nói lạnh như băng bỗng dội thẳng vào tai của mỗi người ở đây: "Thế thì mày có thể chết rồi đấy." Khi giọng nói kia ngừng lại, một người đàn ông xuất hiện ngay trước mặtj Diệp Khôn. Tuy trên khuôn mặt của anh chẳng có một cảm xúc nào, nhưng đôi con ngươi lạnh lùng kia cũng đủ để bất kì một kẻ nào phải tuyệt vọng.

"Diệp Thiên!" "Anh Diệp Thiên!" "Cậu Diệp." Diệp Kính Sơn, Diệp Na và cả Lang Mộc đồng loạt cất lời, trong giọng điệu của họ ẩn chứa nỗi sướng vui bất ngờ, đôi mắt chết lặng phủ màu xám lạnh của họ lại đầy ắp màu sắc.

Đúng vậy, người này chính là Diệp Thiên. Dáng người thẳng tắp, sừng sững như ngọn núi băng ấy khiến Diệp Kính sơn và Diệp Na buông bỏ mọi nỗi lo.

Ngay cả Lang Mộc cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cậu Diệp cũng tới rồi, tên Diệp Khôn tép riu kia chỉ là lũ sâu kiến khi đứng trước mặt Chiến thần Lăng Thiên lừng lững công danh thôi.

"Mày là ai? Mau cút đi cho tao." Diệp Khôn thấy mình bị ngăn cản hết lần này đến lần khác như vậy, hắn ta mất hết mọi kiên nhẫn. Diệp Khôn gầm lên chửi Diệp Thiên, cái dáng vẻ trông như tức bể phổi.

Nhưng Diệp Thiên chẳng buồn nhìn hắn ta lấy một cái, anh đưa mắt nhìn thì thấy Diệp Kính Sơn ngã sõng soài trên nền đất, ánh mắt của anh bỗng lạnh như băng giữa địa ngục sâu thẳm: "Chuyện này là do ai gây ra?"