Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 317: Vật trong túi




Có điều cả ba người nhà họ Diệp vừa nhấc chân định rời đi thì bốn năm tên vệ sĩ mặc đồ âu phía sau bước lên giơ tay ngăn lại.

Mặc dù chúng không nói lời nào nhưng bộ dạng đó đủ khiến cho ba người nhà Diệp Kính Sơn sợ tái mét mặt mày.

Ba người họ sợ hãi không dám bước thêm nữa.

“Vội gì chứ? Tôi còn chưa nói xong mà.”

Diệp Khôn cười rồi đứng dậy, hắn vẫn bày ra bộ dạng cao cao tại thượng.

“Người ngay thẳng thì không nói vòng vo. Cô gái này, tôi thật sự thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên. Thế nào? Tối nay có hứng thú hưởng thụ đêm nay với tôi không?”

Vừa nói Diệp Khôn vừa nhìn Diệp Na, ý tứ của hắn đã rõ ràng.

Đối diện với ánh mắt loã lồ đó của hắn, mặt mày Diệp Na tái mét, cô vô thức trốn sau lưng bố mẹ.

“Tôi, tôi không đồng ý.” Giọng Diệp Na mặc dù rất nhỏ nhưng vô cùng kiên định.

Cô đương nhiên biết ý của Diệp Khôn, hắn chỉ muốn vui chơi với mình thôi.

Cô không muốn bị chơi xong rồi bị vứt bỏ. Đến Diệp Kính Sơn cũng lắc đầu quầy quậy.

“Vị thiếu gia này, con gái tôi không xinh xắn, lại là người nhà quê, sao có thể xứng với cậu chứ? Cậu đừng đùa nữa.”

Diệp Kính Sơn mặc dù không thích nhưng lại không dám nói năng quá dứt khoát.

Vừa tới đây mà đắc tội với người ở đây thì chỉ e là chết thế nào cũng không biết được.

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời, sắc mặt Diệp Khôn đột nhiên tối sầm lại.

“Ông nói vậy là không ưng tôi rồi?”

Diệp Khôn lên giọng nhìn Diệp Kính Sơn nửa cười nửa không.

“Không, không, không, tôi nào dám.”

Diệp Kính Sơn bị doạ cho sợ hãi vội lắc đầu giải thích.

“Vị thiếu gia này, tôi chỉ là…”

Có điều ông còn chưa nói hết câu đã bị điệu cười lạnh lùng của Diệp Khôn ngắt lời.

“Không cần nói nữa, tôi cũng không muốn nghe ông giải thích.”

Nói xong, mặt mày hắn giữ tợn hẳn, hắn cuối cùng cũng để lộ ra bộ mặt thật của mình.

“Tôi cũng không muốn phí lời với ông. Một câu thôi, hoặc là cô ta đi theo tôi, hoặc là tôi đưa cô ta đi, ông tự chọn đi.”

Hoặc là Diệp Na tự đi theo hắn, hoặc là cô bị hắn đưa đi. Mặc dù những người con gái qua đường của Diệp Khôn không đến một trăm thì cũng phải tám mươi người. Có điều, những cô gái đó chủ yếu là có quyền thế. Còn người ngây thơ như Diệp Na thì không hề nhiều.

Vả lại, trông bộ dạng Diệp Na nói không chừng còn là gái còn trinh, thế thì càng tốt.

Nghĩ vậy, Diệp Khôn càng hừng hực ngọn lửa dục vọng.

Thậm chí, hắn không đợi thêm được nữa rồi.

“Diệp thiếu gia, đây…”

Diệp Kính Sơn mặt mày vô cùng khó coi. Đến cả hai mẹ con Diệp Na cũng tái mét mặt mày. Đây khác gì gặp phải thổ phỉ chứ?

Đến những vị khách tới xem náo nhiệt cũng lắc đầu, ánh mắt nhìn Diệp Na đầy đồng cảm.

Chỉ cần nhìn là biết tên Diệp Khôn này là một công tử của một gia tộc lớn. Người bị hắn nhìn trúng có khác nào dâng mỡ đến miệng mèo chứ?

Haiz. Một cô gái xinh đẹp như vậy, thật đáng tiếc.

“Chả có gì mà này với kia cả.” Diệp Khôn hắng giọng, nói năng với điệu bộ phiền phức.

“Hừ, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu cô đi theo tôi thì tôi đảm bảo cô sẽ được ăn sung mặc sướng, ở thủ đô này cô có thể tung hoành ngang dọc. Nếu như cô từ chối tôi, thì… ha ha.”

Diệp Khôn cười lạnh lùng: “Các người, chuẩn bị tìm người khác đến lôi xác mình đi.”

Lời này chính là sự uy hiếp của Diệp Khôn. Sắc mặt Diệp Kính Sơn khó coi vô cùng, còn Vương Tú Liên lại có chút động lòng. Bà ta nghĩ nếu con gái tìm được một người con rể giàu có thì cũng không đến mức không chấp nhận được.

Diệp Na vốn định nói gì nhưng lại lắc đầu quầy quậy.

“Hừ, tôi sẽ không bao giờ đồng ý anh đâu, không bao giờ.”

Diệp Na rất kiên định. Đối với loại công tử lăng nhăng thế này, cô vô cùng ghét, sao có thể đồng ý được chứ?

“Không sai.” Diệp Kính Sơn nghiến răng đứng chắn trước mặt Diệp Na.

“Diệp Khôn phải không? Đừng cho rằng cậu muốn gì là có thể được, có tin giờ tôi báo cảnh sát không?”

Thực sự không còn cách gì khác nữa, Diệp Kính Sơn mới nghĩ tới cách này.

Ai ngờ, ông vừa nói xong thì Diệp Khôn ở đối diện bật cười ha hả, trong điệu cười đầy vẻ khinh thường.

“Báo cảnh sát à? Số điện thoại là bao nhiêu ông biết không? Hay để tôi giúp ông?”

Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn Diệp Kính Sơn giống như nhìn một kẻ ngốc vậy.

“Tôi không ngại báo cho ông biết, tôi chính là thiếu gia nhà họ Diệp. Nhà họ Diệp ông biết chưa? Đừng nói là mấy người nhà quê các người, đến cả thủ đô này còn có ai dám không nể mặt tôi đây?”

Diệp Khôn cao cao tại thượng, vô cùng hống hách. Còn giọng điệu đó của hắn khiến cho tất thảy những người xung quanh giật mình.

“Trời ơi, hắn là thiếu gia nhà họ Diệp sao? Đúng là đáng sợ.”

“Thật sao? Mặc dù không biết là nhánh nào nhưng nếu như là người nhà họ Diệp ở thủ đô thì muốn tung hoành thế nào cũng được.”

“Hi hi, cô nương này thật tốt số, lại được thiếu gia nhà họ Diệp thích.”

Ánh mắt mọi người nhìn Diệp Khôn đột nhiên thay đổi. Theo như bọn họ thấy thì Diệp Na được Diệp Khôn thích là phúc phần của nhà cô.

Trong ánh mắt họ lúc này vừa đố kỵ lại vừa ngưỡng mộ. Đặc biệt là đám con gái kia, kẻ nào kẻ nấy chỉ hận không thể thay thế Diệp Na.

Chỉ có ba người nhà Diệp Kính Sơn mặt mày càng lúc càng khó coi.

Cửa nhà hào môn vô tình, bọn họ trước đây đã từng được nếm trải. Mặc dù thân phận của Diệp Khôn tầm cỡ nhưng nếu gả con gái cho hắn thì chẳng phải là đẩy con vào chỗ chết sao?

Nghe thấy lời nói của những người xung quanh, vẻ mặt của Diệp Khôn lại càng đắc chí.

“Tiểu cô nương, cô ngoan ngoãn theo tôi đi. Chỉ cần tối nay cô hầu hạ tôi cho tốt thì tôi đảm bảo sau này cô có thể tung hoành ngang dọc ở thủ đô này.”

Đã nói thẳng ra rồi nên Diệp Khôn cũng không kiêng dè gì nữa.

Sắc mặt Diệp Na khó coi hơn bao giờ hết. Cô thận trọng nhìn Diệp Kính Sơn xuống giọng nói: “Bố, hay là chúng ta gọi điện cho anh Diệp Thiên?”

Nghe vậy, Diệp Kính Sơn ngây người, khi nãy cuống quá nên ông thật sự đã quên đi việc này.

Với thực lực của Diệp Thiên, nói không chừng có thể kiểm soát được tên Diệp Khôn này.

Đây cũng là cách cuối cùng của bọn họ. Có điều, không để cho Diệp Kính Sơn lấy điện thoại ra, Diệp Khôn đã lên giọng.

“Hừ, còn gọi người? Hôm nay ông gọi ai cũng vậy cả thôi, cô gái này là của tôi.”

Vừa nói, Diệp Khôn lại vừa xua tay tỏ vẻ khó chịu.

“Bắt cô gái kia cho tôi, còn hai ông bà già này nếu dám ngăn cản thì đánh chết không tha.”

“Vâng.”

Mấy tên bảo vệ đồng thanh vâng lệnh, kẻ nào kẻ nấy nắm chặt tay, ánh mắt nhìn Diệp Kính Sơn không hề tử tế.

“Các người, các người còn có đạo lý gì nữa không hả?

Diệp Kính Sơn cuống quýt lên, sắc mặt tối sầm lại.

“Hừ, lão già không biết tốt xấu là gì. Tôi nói cho ông biết, ở thủ đô này, ông đây chính là đạo lý, bắt cô ta cho tôi.” Diệp Khôn hét rống lên.

Từ nhỏ tớ lớn hắn ta muốn thứ gì là có được thứ ấy. Lúc này trong mắt hắn ta Diệp Na chính là vật trong túi hắn.