Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 294: Chụp mũ




Ở một nơi khác. Diệp Thiên dẫn theo Lâm Khuê về căn biệt thự Vân Đỉnh Thiên Cung. Hai người vừa mới bước vào cổng thì thấy Tô Vân Nhi và Tô Hồ chia làm hai bên trái phái, ngồi trên sofa, như kiểu cả hôm nay họ chưa từng ra khỏi nhà.

"Chậc, Diệp thiếu gia về thật rồi kìa, tôi còn tưởng anh thể hiện mình hơn người lắm như thế, vui quên đường về rồi cơ." Tô Vân Nhi nhìn Diệp Thiên, giọng điệu của cô ta bình tĩnh như thường.

"Đúng đó, chắc không phải Diệp thiếu gia về đuổi bọn tôi đi đâu nhỉ?" Tô Hồ cũng nói hùa theo, ánh mắt của cô ta khi nhìn Diệp Thiên có đôi nét không vui cùng oán hận.

Diệp Thiên chắp tay phía sau lưng, anh khẽ lắc đầu: "Không đến nỗi đuổi ra ngoài, hai cô bận rộn như vậy, nếu giờ không có chỗ ở thì cũng tội lắm đấy." Diệp Thiên khẽ giọng cất lời, nhưng câu nói của anh lại đầy sự ẩn ý.

Tô Hồ và Tô Vân Nhi nghe được lời anh nói, họ nhìn nhau, trong đôi con ngươi ấy có chút hoảng hốt cùng sợ hãi.

"Hừ, tôi chẳng biết anh đang nói gì cả." Tô Vân Nhi bĩu môi, cô ta chẳng buồn nhìn Diệp Thiên cái nào.

Diệp Thiên cũng không giận, anh ngồi lên chiếc ghế sofa trước mặt hai người: "Chẳng lẽ các cô không muốn biết hai người kia bị nhốt ở đâu à?"

Tô Vân Nhi và Tô Hồ nghe vậy, ánh mắt của cả hai lập loè điều gì đó, nhưng họ lại quay đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng Diệp Thiên: "Hừ, hai người gì cơ, có liên quan gì với chúng tôi chứ?"

"Đúng thế, lẽ nào Diệp thiếu gia nghiện thói ra oai, giờ muốn thể hiện cho chúng tôi biết ư?" Tô Hồ và Tô Vân Nhi kẻ hát người bè, trông rõ vẻ heo chết không sợ nước sôi.

"Thế sao?" Diệp Thiên nhếch miệng, sự dí dỏm pha chút trào phúng đầy tràn trong đôi mắt của anh: "Thế cũng tốt, tôi thấy rất hài lòng về cách làm của các cô. Dù các cô có tìm ai đi nữa, tôi đây cũng sẽ bắt hết." Diệp Thiên dứt lời, anh chẳng quan tâm vẻ mặt của họ, đứng dậy bước lên tầng hai. Tô Vân Nhi và Tô Hồ nhìn nhau, nét mặt cả hai đều vô cùng khó coi.

Một đêm yên ổn. Hôm sau, Diệp Thiên thức dậy sớm, anh vừa mới bước xuống phòng khách thì thấy Lâm Khuê cầm một xấp báo, vẻ mặt thất thường, thay đổi như thời tiết.

"Thưa anh." Lâm Khuê cầm tờ báo nhìn Diệp Thiên, ra vẻ muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Diệp Thiên phất tay, nụ cười nhạt xuất hiện nơi khoé miệng: "Chuyện Diệp Thành Phi chết đâu phải một chuyện nhỏ nhặt gì đúng không nào?" Diệp Thiên cất lời với vẻ lạnh nhạt, như kiểu mọi việc đều nằm trong sự kiểm soát của anh.

Lâm Khuê gật đầu: "Đúng vậy, Diệp Thành Phi đã chết, nhưng mà..." Lâm Khuê nói được nửa thì ngừng, anh đưa tờ báo trong tay mình cho Diệp Thiên: "Anh xem đi ạ."

Diệp Thiên ngồi dựa trên sofa, nhận lấy tờ báo với vẻ thong dong, sau đó quét mắt nhìn một lượt. "Diệp Thiên, mày giết anh em của tao, mày phải chết." "Người đứng đầu chi thứ của nhà họ Diệp - Diệp Thành Phi đã chết trong tay Diệp Thiên, nhà họ Diệp sục sôi lửa giận." "Nhà họ Diệp chính thức tuyên chiến với Diệp Thiên, liệu Diệp Thiên có dám đối đầu không?" Bìa báo nào cũng tỏ rõ ý thông qua vài con chữ.

Mà cái ý ở đây tóm gọn lại thì là Diệp Thành Phi đã chết, nhà họ Diệp khẳng định cái chết của Diệp Thành Phi có liên quan đến Diệp Thiên. Thậm chí, cả nhà họ Diệp đã tuyên chiến với Diệp Thiên. Không ai nhắc một chữ gì về chuyện của nhà họ Lâm, thậm chí cả cái Thủ đô đều chẳng có lấy một tin tức gì là bởi Diệp Thiên đã nhắn nhủ đôi lời. Ngoài ra, tuy nhà họ Lâm và nhà họ Diệp không bàn bạc gì sất nhưng lại có cách xử lý y vậy. Suy cho cùng, họ cũng chẳng muốn vạch áo cho người xem lưng.

"Hừ, mấy trò xiếc cho trẻ con ấy mà." Diệp Thiên ném tờ báo sang bên, biểu cảm trên khuôn mặt của anh chẳng có sự thay đổi nào, bởi mấy chuyện này cũng nằm trong dự đoán của anh. Nhưng anh chẳng ngờ nhà họ Diệp lại ác độc như vậy, vội vàng giết chết Diệp Thành Phi. Nhà họ Diệp cũng khá thú vị đấy chứ.

"Hừ, nhà họ Diệp gan to tày trời, dám mở mồm vu khống anh, hay là tôi..." Diệp Thiên còn chưa nói gì thì Lâm Khuê đã tức giận không thôi. Ai ngờ Diệp Thiên lại khẽ phất tay: "Không cần, chuyện nhà họ Diệp khá quan trọng, trước khi tên nằm vùng kia lộ mặt thì nhà họ Diệp vẫn phải tồn tại."

Lâm Khuê nghe anh nói vậy, bấy giờ mới đè nén nỗi tức giận trong lòng. Nếu chỉ liên can đến ân oán riêng của mình Diệp Thiên thì nhà họ Diệp đã bị diệt trừ lâu rồi, nhưng trong lòng Diệp Thiên vẫn suy xét cả đại cuộc.

"Đi thôi, ta đi xem xem nhà họ Diệp còn định giở trò gì nữa." Diệp Thiên bỗng đứng bật dậy, nụ cười nhạt hiện trên khoé môi của anh, anh sải bước ra phía ngoài: "Khách đến rồi, ta phải ra tiếp đón chu đáo mới phải đạo chủ nhà." Diệp Thiên vừa nói vừa bước ra ngoài cổng ngôi biệt thự.

Lâm Khuê theo sát phía sau, vừa ra đến cổng thì thấy ngay gần đó có một đám người rồng rắn bước về phía ngôi biệt thự số Một này. Kẻ đi đầu là một người đàn ông trung niên đeo kính, ăn mặc lịch sự. Diệp Quân đứng ngay cạnh ông ta, phía sau còn có mấy người của nhà họ Diệp, không có tên vệ sĩ nào cả.

"Chắc cậu đây là cậu Diệp phải không? Nghe danh đã lâu." Diệp Thành Vân đi đầu tiên, ông ta thấy Diệp Thiên, bắt đầu chào hỏi ở khoảng cách xa. Giọng điệu phải nói là rất chân thành, biểu cảm trên khuôn mặt cũng trang trọng, không giống như đến đây để hỏi tội.

"Ồ, không cần mấy lời xã giao ấy đâu, có gì thì ông cứ nói thẳng." Diệp Thiên ngồi xuống bộ bàn ghế đá ngoài cổng, anh lẳng lặng nhìn Diệp Thành Vân với ánh nhìn lạnh nhạt, không có chút cảm xúc gì. Lâm Khuê đứng sau lưng anh, không nói một lời.

"Cậu Diệp nặng lời rồi, lần này tôi đến để xin lỗi cậu." Diệp Thành Vân lắc đầu, sau đó ông ta trừng mắt nhìn Diệp Quân - kẻ đứng bên cạnh ông ta: "Diệp Quân, hôm qua con đắc tội cậu Diệp, sao còn ngây ra đó, không đi xin lỗi cậu Diệp đi?" Giọng điệu của Diệp Thành Vân nghiêm nghị vô cùng, ông ta không chừa một cơ hội phản bác nào cho Diệp Quân cả.

Diệp Quân cúi đầu, vẻ mặt khó coi tột độ nhưng hắn ta chỉ có thể tiến lên một bước, khẽ khom lưng với Diệp Thiên: "Anh Diệp, hôm qua là do tôi có mắt như mù, không biết núi Thái Sơn, tôi thành thực xin lỗi anh." Dù Diệp Quân có thành thực hay không cũng không chắc mấy, nhưng thái độ của hắn ta lại khá thành thật.

Diệp Thiên phất tay, không hề để ý mấy, nhưng ánh mắt của anh khi nhìn về phía Diệp Thành Vân cuối cũng cúng dấy lên chút phấn khởi. Diệp Thành Vân thú vị hơn tên ngu ngốc Diệp Thành Phi kia nhiều.

"Cậu Diệp, do tôi dạy con không nên nết, tôi xin được nhận lỗi với cậu." Diệp Thành Vân cúi mình xin lỗi Diệp Thiên. Dáng vẻ cùng giọng điệu của ông ta nhìn có vẻ vô cùng chân thành, nhưng chỉ có ông ta mới rõ mình đang suy tính thế nào.

"Hừ, tôi cũng không dám nhận lời xin lỗi ấy đâu. Lỡ ông chụp mũ cho tôi thì tôi đây mất hết danh tiếng mất." Diệp Thiên bình tĩnh nói lời ẩn ý. Dù sao chuyện của Diệp Thành Phi đặt ngay trước mắt rồi đấy thôi.

"Cậu Diệp lại nặng lời rồi." Diệp Thành Vân phất tay, mặt mày chẳng có lấy một cảm xúc nào, ông ta ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Diệp Thiên. Cả quá trình trông rất nho nhã, nhẹ nhàng.

"Có gì thì ông nói thẳng đi, tôi không rảnh vòng vo Tam quốc với ông." Diệp Thiên thấy Diệp Thành Vân ngồi xuống, anh nói thẳng vào chủ đề. Tuy anh biết Diệp Thành Vân đến đây vì chuyện của Diệp Thành Phi, nhưng nhìn thái độ của ông ta lại khiến Diệp Thiên không có ý định ra tay.