Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 255: Làm gì được tao?




“Đúng vậy, vừa hay gặp anh, chúng ta cùng đi ăn đi.” Tần Vũ cũng hùa theo, có thể thấy cô rất mong Diệp Thiên đi cùng.

“Cũng được.” Diệp Thiên gật đầu không hề từ chối còn Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nhanh chóng đi trước dẫn đường.

Thế nhưng chưa đi được mấy bước, bọn họ đã nhìn thấy một người đàn ông trung tuổi dáng người phốp pháp mặc bộ đồ âu và một người đàn ông đang chạy lại ở cách đó không xa.

“Triệu Ánh Thu, cô đứng lại cho tôi.” Người đàn ông hét lên nạt nộ, giọng nói tỏ vẻ khó chịu.

Triệu Ánh Thu dừng bước nhìn người đang đi tới rồi cau mày lại: “Thầy hiệu trưởng Cao, thầy tìm em có việc gì ạ?”

Người đi tới là Cao Quân, là một trong những phó hiệu trưởng trường đại học Thủ đô.

Lần này xong rồi, điều khiến Triệu Ánh Thu căng thẳng đó là Cao Quân nghe nói chính là do người nhà Diệp Hạo sắp xếp tới đây.

Thậm chí ông ta chỉ là một con chó theo đuôi Diệp Hạo. Lúc này Diệp Hạo vừa bị đánh thì Cao Quân liền đuổi tới, đương nhiên ông ta đến để gây rắc rối.

Đến cả Tần Vũ cũng phải cau mày.

“Thầy Cao, có việc gì ạ?” Triệu Ánh Thu nhìn Cao Quân lên tiếng hỏi, không để lộ cảm xúc.

“Hừ, cô đã làm gì cô biết không hả? Còn mặt mũi mà hỏi tôi?”

Cao Quân mặt mày phẫn nộ giơ tay chỉ vào mặt Triệu Ánh Thu.

“Thầy Cao, chúng em thật sự không biết, hay thầy nói đi ạ?” Thái độ của Tần Vũ dành cho Cao Quân thật sự bất mãn, cô lên tiếng phản bác lại.

“Hừ, các cô vừa mới đụng vào Diệp thiếu gia, lẽ nào tưởng tôi không biết sao?” Cao Quân hắng giọng thể hiện thái độ ra mặt.

“Cả hai cô có biết mình đã gây nên hoạ lớn không hả? Bây giờ còn không đi theo tôi đến xin lỗi Diệp thiếu gia?” Cao Quân nói năng nghe có vẻ chính nghĩa, ông ta tức đến mức muốn nổ tung.

Vị trí phó hiệu trưởng của ông ta chính là do cha của Diệp Hạo một tay dựng nên. Diệp Hạo đối với ông ta mà nói chính là tổ tông đấy.

Chỉ cần hắn lên tiếng thì ông ta cũng không giữ nổi chức hiệu phó này nữa, nhưng không ngờ hôm nay Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đột nhiên lại đắc tội với Diệp Hạo.

Nghe được tin tức này, ông ta đến cơm còn không kịp ăn, vội vàng tới đây. Nếu không thể khiến Diệp Hạo hạ hoả thì cái chức hiệu phó này của ông ta coi như đi tong.

“Quả nhiên.” Tần Vũ khó chịu nhìn ông ta.

“Em biết mà, thầy và tên Diệp Hạo đó cùng một giuộc với nhau, muốn bọn em đi xin lỗi hắn thì nằm mơ đi.” Tần Vũ nói năng dứt khoát, càng nói càng thấy bực bội.

Đến Triệu Ánh Thu là một người hướng nội lúc này cũng bĩu môi, hoàn toàn không trưng ra bộ dạng thoả hiệp.

“Đúng vậy, thầy Cao, cho dù thầy là hiệu phó thì cũng nên cư xử cho thấu tình đạt lý. Rõ ràng là tên Diệp Hạo đó ức hiếp người, sao thầy có thể không phân biệt được thiện ác thế ạ?”

“Thôi đi.” Nghe cả hai người phản bác lại, mặt mày Cao Quân càng lúc càng khó coi.

Ai đúng ai sai ông ta đương nhiên biết rõ, nhưng điều đó không phải là mấu chốt. Quan trọng là làm sao để khiến Diệp thiếu gia hạ hoả, vả lại thái độ của Triệu Ánh Thu và Tần Vũ khiến ông ta cảm thấy quyền uy của mình đã bị khiêu khích.

“Tôi không quan tâm, các cô đụng vào Diệp thiếu gia thì phải đi xin lỗi.”

“Dựa vào cái gì cơ?” Tần Vũ nghiến răng tức tối ra mặt.

“Dựa vào cái gì mà bắt bọn em đi xin lỗi? Không bao giờ.”

“Hừ, cô cho rằng mình còn có sự lựa chọn khác à?”

Cao Quân nhìn hai người với ánh mắt lạnh lùng: “Hôm nay, các cô chỉ có hai sự lựa chọn. Hoặc là ngoan ngoãn đi xin lỗi, hoặc là cút khỏi trường đại học Thủ đô cho tôi, nơi này vĩnh viễn không bao giờ chào đón các cô.”

Cao Quân nghiến răng nghiến lợi, thái độ dứt khoát.

Nếu như trước đây, ông ta đối với Tần Vũ còn có chút kiêng dè vì dù sao cô cũng là đại tiểu thư nhà họ Tần, không dễ đụng vào. Nhưng bây giờ, ông ta dựa vào nhà họ Diệp, đương nhiên sẽ không coi nhà họ Tần ra gì.

“Thầy, thầy có tư cách gì mà đuổi bọn em?” Vừa nghe vậy, Triệu Ánh Thu tức tối.

“Bọn em không có lỗi, thầy không thể đuổi bọn em.” Tần Vũ cũng bất bình lên tiếng thêm vào.

Nhưng Cao Quân không quan tâm nhiều như vậy: “Hừ, dựa vào tôi là hiệu phó của trường này, tôi có quyền đuổi hai cô, ai đến đây cũng vậy cả thôi.”

Cao Quân dương dương tự đắc, ông ta nói năng với giọng cả cái trường này đều do ông ta nói là được.

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ nghe vậy tức tối đỏ cả mắt, nhưng lại không biết phải làm sao.

Cao Quân và Diệp Hạo chẳng khác gì nhau, đều không phải là người.

“Ha, khẩu khí lớn lắm.” Đúng lúc này, Diệp Thiên đứng bên cạnh quan sát nãy giờ lạnh lùng lên tiếng.

“Tôi vẫn luôn cho rằng trường đại học là nơi người có học làm việc, nhưng hôm nay coi như tôi được mở mang tầm mắt rồi.” Giọng nói điềm nhiên của anh kèm theo sự phẫn nộ, nếu không tận mắt chứng kiến thì thật khó tưởng tượng một hiệu phó lại là một con người như vậy.

“Cậu là ai?” Cao Quân nhìn Diệp Thiên với ánh mắt khó chịu.

“Ở đây không có việc của cậu, mau cút đi.”

Diệp Thiên hắng giọng bước lên trước một bước rồi bóp cổ Cao Quân nhấc ông ta lên.

“Một người như ông không xứng làm hiệu trưởng hiệu phó gì hết, thậm chí không xứng làm người.”

Diệp Thiên tiện tay hất sang bên, cả người Cao Quân ngã phịch xuống đất, đau đớn thê thảm.

Thấy cảnh này, Triệu Ánh Thu và Tần Vũ thấy được hả giận, đối với loại người này chính là phải xử lý tàn độc như thế.

Vả lại đến Diệp Hạo Diệp Thiên còn xử lý thì chẳng nhẽ lại không xử lý được Cao Quân?”

“Khụ khụ, mày, mày…” Cao Quân bị bóp chặt cổ, một hồi lâu mới thở lại được.

Ông ta khó khăn lắm mới đứng lên nổi liền xả một tràng vào mặt Diệp Thiên: “Tiểu tử, mày dám động vào tao? Mày chết chắc rồi.”

Vừa nói, mắt ông ta đỏ lừ lên, ông ta hận không thể giết sống Diệp Thiên đi.

“Bảo vệ, bảo vệ đâu? Mau đem thằng ranh này ném ra ngoài cho tôi.”

“Người như ông đúng là không cần sĩ diện.” Thấy Cao Quân như vậy, Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đã không thể nào nhịn nổi nữa.

Tần Vũ nghiến răng, nhìn thẳng vào Cao Quân: “Đúng là một sự xỉ nhục của trường đại học Thủ đô.”

Thấy hai người mắng chửi mình vậy, Cao Quân bật cười lạnh lùng: “Thế thì đã sao? Ở đây tôi to nhất, tôi nói gì chẳng được.”

Ông ta vừa dứt lời, mấy tên bảo vệ hung hăng chạy đến, thấy vậy Cao Quân càng được đà: “Tiểu tử, mày dám đánh tao? Hôm nay tao phải xem cái tay mày thế nào?”

“Còn các cô.” Vừa nói Cao Quân nhìn Triệu Ánh Thu và Tần Vũ với con mắt đầy giữ dằn.

“Hừ, đợi tôi trói các cô lại gửi tới chỗ Diệp thiếu gia, tôi xem các cô mắng chửi thế nào.

Thấy mấy tên bảo vệ đến trước mặt, Cao Quân phất tay cao ngạo.

“Lên, lôi cả ba người bọn họ đi cho tôi.”

Thấy mấy tên bảo vệ bắt đầu hành động, Diệp Thiên đứng chắn trước Triệu Ánh Thu và Tần Vũ.

“Có một số người đúng là không biết sống chết là gì.”

Cao Quân không quan tâm tới ánh nhìn lạnh băng đó của Diệp Thiên.

“Cắt, thế thì đã sao? Tao nói cho mày biết, ở đây tao nói gì được ấy, mày làm gì được tao?”

Cao Quân đắc ý, để lấy lòng Diệp Hạo, ông ta đã không màng đến bất cứ điều gì khác nữa.

Nhưng ông ta vừa dứt lời thì một giọng nói điềm tĩnh vang lên từ phía sau: “Không ngờ hiệu phó Cao lại ngạo nghễ như vậy, đúng là khiến tôi được mở mang tầm mắt.”