Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 234: Nếu ông muốn sống, tôi sẽ cho ông được sống




"Diệp Thiên, biết điều thì đừng có ép tôi. Cậu không bao giờ tưởng tượng được sự lớn mạnh của nhà họ Lâm đâu." Mặt Lâm Viễn Hà tối sầm lại, ông ta cắn răng rít gào: "Nếu cậu dám động vào tôi, chỉ cần cậu còn ở Long Quốc thì đừng hòng có chỗ yên thân." Lời của ông ta tỏ rõ sự đe doạ.

Nhưng lại làm kẻ đứng phía sau Diệp Thiên, Lang Mộc, không nhịn được mà cười ra tiếng. Không thể phủ nhận được sự lớn mạnh của nhà họ Lâm, nhưng nếu so sánh với vị này đây thì làm gì có cửa. Nếu cậu Thiên thực sự muốn đối phó nhà họ Lâm, chỉ cần anh nói một câu thì nhà họ Lâm sẽ tan tành trong phút chốc. Tên Lâm Viễn Hà này chọc ai không chọc, lại đi chọc Diệp Thiên mới vừa cơ chứ.

"Năm." Diệp Thiên vẫn bình tĩnh như thường, anh không nhìn ông ta, chỉ nói đúng một số đếm với vẻ lạnh nhạt.

"Diệp Thiên, cậu..."

"Bốn." "Ba." Ai cũng lo sợ, hồi hộp khi nghe Diệp Thiên đếm ngược. Diệp Thiên là một kẻ điên, cái gì cũng dám làm.

"Diệp Thiên, đừng trách tôi đây không nhắc nhở cậu, dù cậu có biết sự thực năm ấy cũng không trả thù được đâu. Ở Thủ đô còn đầy những gia tộc khác muốn cho cậu chết, chứ không chỉ có mình nhà họ Lâm chúng tôi." Vẻ mặt của Lâm Viễn Hà âm u, ác độc, một nỗi sợ hãi đổ ập xuống tâm trí của ông ta.

"Hai." Diệp Thiên vẫn chẳng mảy may để ý, nhưng giọng điệu và đôi con người ngày một lạnh lẽo của anh làm Lâm Viễn Hà rét run. Lâm Kha và Trịnh Hùng thì trông chả khác gì cầy sấy, đứng kia lẩy bẩy không thôi.

"Hừ, Diệp Thiên, cậu ngông quá rồi đấy." Khuôn mặt của Lâm Viễn Hà hết xanh rồi lại trắng, ông ta biết mình không rời khỏi đây được nữa, cắn răng nhìn thẳng Diệp Thiên: "Chẳng lẽ hôm bay cậu có thể giết tôi được sao, tôi không tin."

Ông ta vừa mới nói xong, Diệp Thiên cũng đã đếm xong con số cuối cùng.

Tất cả mọi người có mặt thấy như mờ cả mắt, đợi đến khi lấy lại thần hồn thì nét mặt của Lâm Viễn Hà đã cứng đờ lại, không thay đổi một tia một hào. Cả văn phòng lại chìm vào yên lặng. Diệp Thiên không nhúc nhích, Lâm Viễn Hà cũng không nhúc nhích. Ai cũng không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chỉ một giây sâu, mùi máu tanh gắt mũi tràn ngập cả không gian, làm người ta buồn nôn không ngừng.

"Bịch." Chẳng hề có một điềm báo nào cả. Đầu của Lâm Viễn Hà rơi xuống, lăn hai vòng trên nền đất, nằm ngay ngắn trước mặt Lâm Kha và Trịnh Hùng. Khuôn mặt trắng phởn của ông ta còn mang đôi chút không cam lòng cùng ngờ vực. Có lẽ ngay cả ông ta cũng không ngờ được, đường đường là Nhị gia của nhà họ Lâm như ông ta lại chết theo cái cách này, chết ở cái nơi này.

"Aaaa." Tiếng thét chói tai vang lên không ngớt. Lâm Kha và Trịnh Hùng hãi đến nỗi ngã ngồi trên sàn, mặt trắng bệch không có lấy một giọt máu. Chỉ có một suy nghĩ hiện lên trong đầu họ: Tiêu rồi. Ngay cả Lâm Nhị gia mà Diệp Thiên còn dám giết thì còn có chueyenj gì mà anh ta không dám đây.

Triệu Ánh Thu và Tần Vũ che kín mắt, họ không dám nhìn cảnh tượng máu me này. Lang Mộc đứng sau lưng Diệp Thiên, anh ta vẫn còn vô cùng khiếp vía, cứ đưa tay lau mồ hôi lạnh chảy dài trên trán. Sự sợ hãi trong đôi mắt của anh ta càng đậm đặc thêm.

Mỗi Diệp Thiên là vẫn bình tĩnh, chẳng chớp mắt cái nào. Như kiểu giết người con đơn giản hơn việc giết chết một con gà, giẫm chết một con kiến.

"Bây giờ đến lượt các người." Anh đảo mắt nhìn về phía Lâm Kha và Trịnh Hùng, vài ba chữ ngắn ngủi lại khiến chúng sợ vãi cả nước tiểu. Chúng quỳ trước mặt Diệp Thiên, gật đầu như giã tỏi, giọng nói tỏ rõ nỗi run sợ: "Cậu Diệp, chúng tôi biết sai rồi, xin cậu tha cho chúng tôi, xin cậu..."

"Cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu cả, chỉ cần cậu tha mạng cho chúng tôi. cậu yên tâm, từ nay về sau, chúng tôi sẽ không bao giờ chống đối với cậu nữa." "Tôi van xin cậu." Chúng xin xỏ khản cả cổ họng, trán rách bươm be bét máu, nhưng vẫn không dám đứng dậy. Chúng thấy giờ Diệp Thiên chẳng khác ác ma là bao, là ác ma ngoi lên từ Địa ngục.

"Các người muốn sống thật sao?" Diệp Thiên tiến lên một bước, anh bình tĩnh nhìn hai người đang quỳ trước mắt.

Trịnh Hùng và Lâm Kha mừng rơn, chúng vội vã gật đầu lia lịa: "Thật ạ, vô cùng thật ạ, mong cậu giơ cao đánh khẽ." "Vâng vâng, chỉ cần cậu tha mạng cho chúng tôi, thì dù có phải làm trâu làm ngựa chúng tôi cũng không oán thán một lời."

Lang Mộc đứng phía sau khẽ giọng khinh thường. Cái loại người như này mà cũng đòi làm trâu làm ngựa cho cậu Diệp, thế thì trâu ngựa sẽ nhục lắm đây.

"Lâm Kha, tôi có thể cho cậu một cơ hội, nhưng cậu phải giúp tôi làm một việc." Diệp Thiên cất lời, giọng điệu lạnh nhạt ấy lại khiến Lâm Kha mừng như điên, hắn ta không nghĩ ngợi gì hết, vội vã gật đầu: "Tôi đồng ý, tôi đồng ý, chuyện gì tôi cũng đồng ý."

"Được." Diệp Thiên khẽ nhếch khoé môi, anh chỉ tay vào đầu của Lâm Viễn Hà: "Dễ thôi, mang đầu của Lâm Viễn Hà về nhà họ Lâm ở Thủ đô."

Gì cơ? Lời của Diệp Thiên chẳng khác nào ném đá trên mặt sông, dấy lên ahngf ngàn lớp sóng. Ai cũng thảng thốt, mắt trợn tròn, miệng há rõ to. Đã giết Lâm Nhị gia rồi thì cũng thôi đi, lại còn kêu người mang đầu về nhà họ Lâm? Đây rõ là đang khiêu khích nhà họ Lâm. Như vậy nhà họ Lâm còn có thể tha cho Diệp Thiên ư?

Tần Vũ cắn chặt răng, cô là người của nhà họ Tần ở Thủ đô, nên cô biết rõ nhà họ Lâm đáng sợ nhường nào. Cô đang định lên tiếng nhắc nhở Diệp Thiên thì lại thấy dáng vẻ nhẹ nhàng, chẳng để tâm của anh, cô chẳng nói gì thêm cả.

"Việc này..." Lâm Kha cũng hoá đá, nét mặt của hắn ta khó coi như kiểu nuốt phải con ruồi. Hắn ta vốn là con ngoài giá thú của Lâm Viễn Hà, nhà họ Lâm không chào mừng hắn ta, thậm chí còn chán ghét nữa. Nếu hắn ta nghe theo lời Diệp Thiên, nhà họ Lâm sẽ xé xác hắn ta ra mất.

"Nếu cậu không muốn thì tôi cũng không miễn cưỡng. Nhưng thời gian của cậu không còn nhiều nữa rồi." Diệp Thiên chẳng mảy may ngó ngàng.

Lâm Kha cắn chặt khớp hàm, hắn ta muốn chết luôn cho rồi: "Được, tôi đồng ý." Hắn ta nói vài con chữ ngắn ngủi nhưng dường như đã phải sử dụng tất cả sức lực của mình. Lâm Kha biết nếu hắn ta về nhà họ Lâm thì chỉ có nước chết. Nhưng ít nhất cũng có thể giữ chút hơi tàn thêm một lúc, dù gì cũng tốt hơn giờ phải chết ngay tức thì.

"Tốt, nhớ lấy, cậu chỉ có mười ngày." Diệp Thiên lẳng lặng nhìn hắn ta, dường như anh nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay: "Đương nhiên rồi, nếu cậu nghĩ mình có thể trốn thoát thì cứ thử trốn thoát nửa đường đi."

Một câu thôi nhưng lại khiến Lâm Kha xanh cả mặt. Nãy hắn ta thực sự có ý định này, không ngờ lại bị Diệp Thiên lạnh lùng dập tắt

Trịnh Hùng thấy Lâm Kha có thể sống sót, giờ kẻ phải sợ hãi, lo lắng nhất chính là ông ta. Trịnh Hùng khác với Lâm Kha, bởi giữa ông ta và Diệp Thiên có mối thù máu thịt: "Cậu Diệp, tôi xin cậu tha cho tôi, cậu muốn biết gì tôi sẽ nói hết với cậu." Trịnh Hùng sợ vỡ mật. Diệp Thiên đến Vũ Thành là để tìm ông ta báo thù. Sao Diệp Thiên có thể tha cho ông ta nhẹ nhàng thế được? Trịnh Hùng buồn khổ tột độ, ông ta vật vã trên nền đất như một đống bùn lầy. Trịnh Hùng đã chuẩn bị sẵn sàng để chết rồi.

Nụ cười trên khoé môi của Tô Hồ chưa từng dập tắt, cô ta không có ý định giúp đỡ gì hết.

Nhưng không ngờ Diệp Thiên lại đứng dậy, anh bỗng lắc đầu: "Tôi không có hứng lắng nghe mấy chuyện mà ông biết. Nếu ông muốn sống, tôi đây sẽ cho ông được sống."

Lời anh nói khiến ai ai cũng phải sửng sốt, ngay cả Trịnh Hùng cũng không ngờ được Diệp Thiên lại chiujd dể ông ta sống sót. Đúng là chẳng ai thấu tỏ được suy nghĩ của Diệp Thiên.

"Thật, thật sao? Cậu để tôi sống sót thật sao?" Trịnh Hùng sững người, ông ta dè dặt hỏi Diệp Thiên.