Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 200: Khóc không ra nước mắt




Sau chuyện lần trước, Triệu Ánh Thu chẳng dám liên hệ với Diệp Thiên nữa. Nhưng lần này, hiếm lắm thì một người bạn học và cũng là bạn thân của cô từ thủ đô đến thăm, cô đâu thể để cô ấy tự bắt xe được. Vả lại, sau vụ suýt nữa bị bắt cóc trước đó, Triệu Ánh Thu thấy hơi sợ hãi. Cô do dự một lúc lâu, bấy giờ mới gọi điện cho Diệp Thiên: "Nếu anh bận thì..." Triệu Ánh Thu cúi gằm mặt xuống, xoắn xuýt ngón tay, giọng ngày càng nhỏ, trông chẳng khác gì một đứa bé biết sai vậy.

Diệp Thiên thấy thế, anh cười lắc đầu: "Chuyện nhỏ ấy mà, đi thôi." Anh nói xong, bước lên xe trước, thậm chí anh còn ngồi vào ghế lái.

Triệu Ánh Thu nhìn cảnh này, trong lòng như thoa một lớp mật ong ngọt ngào vậy, vội ngồi vào xe.

Chiếc xe chậm rãi khởi động, Triệu Ánh Thu nhìn Diệp Thiên ngồi cạnh mình, đang nghiêm túc lái xe, tim cô đập thình thịch, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ bừng.

"Tiểu Vũ, cậu ra chưa vậy? Bọn mình đang đứng ngay lối ra vào đợi cậu đó." Ngay lối ra vào của sân bay, người đông nườm nượp. Triệu Ánh Thu đứng trước chiếc Audi, cô đang gọi điện thoại thì nét mặt trở nên vui vẻ vô cùng, cô vẫy tay với vị trí gần ngay đó.

Diệp Thiên dõi theo tầm nhìn của cô, mắt anh bỗng loé lên. Đứng ngay kia là một cô gái trẻ khoảng hơn hai mươi tuổi, cô đang kéo vali, chạy vội về phía Triệu Ánh Thu. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dáng người phải nói là cực kỳ hoàn mĩ, đường nét trên cơ thể đều rõ ràng, đẫy đà. Khuôn mặt xinh đẹp của cô mang theo chút hoạt bát, nghịch ngợm. Nhất là đôi mắt kia, lấp la lấp lánh, khiến người ta yêu thích không thôi. Vẻ ngoài hơn xa Triệu Ánh Thu. Vài chục mét ngắn ngủi nhưng cũng đã hấp dẫn biết bao nhiêu đôi mắt dõi theo.

"Woah, Ánh Thu, cuối cùng mình cũng tìm được cậu." Giọng nói dễ thương của cô suýt nữa làm tan chảy trái tim của những tên đàn ông bước ngang qua. Cô gái trẻ thấy Triệu Ánh Thu, chẳng màng đến vali đồ nữa, vội chạy về phía Triệu Ánh Thu, nhún nhảy như một bé thỏ con vậy.

"Cuối cùng cậu cũng tới rồi Tiểu Vũ, mấy hôm nay mình chán muốn chết." Hai cô gái xinh đẹp tuyệt trần ôm chầm lấy nhau, hình ảnh này trở thành một khung cảnh tươi đẹp nhất chốn sân bay. Chỉ có Diệp Thiên là hờ hững, nhìn mỗi cái rồi quay mặt qua chỗ khác. Mắt của những tên đàn ông khác trợn rõ to, như muốn rơi hẳn ra ngoài.

"Chẳng lẽ đây là bạn trai cậu à? Á à Triệu Ánh Thu, nếu không phải bị mình bắt gặp thì cậu định giấu mình đến chừng nào nữa hả?" Hai cô gái ôm chầm một lúc, bấy giờ mới bước về phía đậu xe. Cô gái tên Tiểu Vũ kia thấy Diệp Thiên, cô như kiểu tìm ra một châu lục mới vậy, đảo đôi mắt to tròn của mình, đánh giá từ trên xuống dưới: "Chậc, cũng đẹp trai đấy chứ. Ánh Thu, cậu là đứa thoát kiếp FA đầu tiên trong bọn đấy nhé, nhớ mời mình ăn tiệc chúc mừng đó nha." Tiểu Vũ chống nạnh, cười khúc khích. Nhưng cô không phát hiện khuôn mặt của Triệu Ánh Thu đã đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.

"Tiểu Vũ, cậu đừng nói bừa, đây, đây là bạn của mình." Cổ Triệu Ánh Thu cũng đỏ bừng, cô vội giải thích.

"Hì hì, nếu không phải bạn trai cậu thì cậu đỏ mặt làm gì nào?" Nhưng Tiểu Vũ vẫn cười nghịch ngợm, dây dưa mãi vấn đề này: "Mình với cậu là chị em tốt kia mà, cậu sợ mình "cướp chậu" chắc?"

"Anh đẹp trai tên gì vậy? Nhiêu tuổi? Quen Ánh Thu bao lâu rồi? Em với Ánh Thu là bạn thân bốn năm rồi đó." Tiểu Vũ là kiểu người hoà đồng, dễ bắt chuyện ấy, cô hỏi đủ Mọi điều về Diệp Thiên.

Diệp Thiên chẳng phản ứng gì mấy, Triệu Ánh Thu thì nóng nảy vô cùng: "Tiểu Vũ, mình nói với cậu rồi còn gì, bọn mình chỉ là bạn thôi."

"Thật sao?" Tiểu Vũ nghi ngờ: "Cậu sợ mình cướp nên cố ý lừa mình phải không?"

Triệu Ánh Thu nghe thấy thế, mặt cô như kiểu sắp khóc đến nơi: "Mình là kiểu người ấy à?"

"Thế có phải..." Tiểu Vũ còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Triệu Ánh Thu trừng: "Tần Vũ, cậu mà nói bừa nữa thì mình sẽ dán băng keo bịt miệng cậu lại đấy."

Tần Vũ thấy Triệu Ánh Thu tức giận thế kia, cô thè lưỡi đầy tinh nghích, chẳng nói gì nữa. Nhưng đôi mắt to tròn của cô vẫn đảo qua đảo lại trên người Diệp Thiên và Triệu Ánh Thu.

"Anh Diệp Thiên, đây là bạn thân của em, Tần Vũ." Triệu Ánh Thu nhìn Diệp Thiên, cô thấy cả người mình nóng hôi hổi, cứ như bị sốt vậy: "Cô ấy, cô ấy cứ hay nhốn nháo vậy đó, anh đừng để ý."

Diệp Thiên lắc đầu, dù được hai cô gái xinh đẹp như vậy vây quanh, anh cũng chẳng mảy may gì: "Không sao."

Bấy giờ Triệu Ánh Thu mới thở phào, nhưng cô thấy Diệp Thiên chẳng để ý như vậy, lòng lại có cảm giác trống trải sao đó, ngay cả cô cũng chẳng thể định nghĩa rõ ràng.

"Tiểu Vũ, đây là bạn mình, anh Diệp Thiên, cậu đừng nói bừa nữa đấy." Triệu Ánh Thu cười gượng, nhìn về phía Tần Vũ, thấy cô nhóc này mím môi, gật đầu liên tục, dáng vẻ đáng yêu ấy khiến kẻ như Diệp Thiên cũng thấy buồn cười.

"Được rồi, đi thôi." Diệp Thiên lên xe, trong lòng lại cứ có cảm giác tính cách của cô nàng Tần Vũ này rất giống với Tô Thanh Thanh hồi trước.

Tần Vũ thấy Diệp Thiên đã lên xe, cô lè lưỡi, bỗng kéo tay Triệu Ánh Thu: "Diệp Thiên? Hình như mình từng nghe cái tên này ở đâu rồi ấy. Nè, cậu nói thật đi, anh ấy rốt cuộc là ai vậy?"

Triệu Ánh Thu thấy dáng vẻ tò mò của Tần Vũ, cô chẳng biết nên khóc hay cười nữa: "Sao mình biết cậu nghe qua ở đâu được chứ? Mình cũng mới quen anh Diệp Thiên vài bữa nay thôi. Cậu ít nói linh tinh đi nhé." Triệu Ánh Thu gõ nhẹ vào đầu Tần Vũ, sau đó lên xe.

Tần Vũ chống đầu nghĩ một lúc, nhưng cũng chẳng nhớ ra điều gì, thế nên cũng hả buồn nghĩ nữa. Ba người ngồi ổn định vào vị trí, chiếc xe lao nhanh về phía khu trung tâm.

"Anh đẹp trai tên Diệp Thiên sao? Tên hay thật đó." Tần Vũ ngồi trên xe, đôi mắt vẫn dõi theo Diệp Thiên, cô lại không bít được miệng mình: "Anh là người ở đâu vậy? Anh quen Ánh Thu lâu chưa? Nhìn anh cũng khoảng hai mươi chứ mấy, không lớn hơn bọn em nhiêu cả."

Tần Vũ nói tràng giang đại hải, ngay cả bạn bốn năm như Triệu Ánh Thu cũng thấy phiền. Mỗi Diệp Thiên là chẳng để ý chút gì, từ đầu buổi đến giờ anh cứ như kiểu chẳng nghe thấy chi hết. Trên khuôn mặt hờ hững của anh không có lấy một xíu thay đổi nào.

"Anh Diệp Thiên, sao anh quen Ánh Thu vậy? Em..." Tần Vũ nghiêng đầu, cô còn định nói nữa, nhưng Triệu Ánh Thu bịt miệng cô lại luôn rồi.

"Tiểu Vũ, cậu vẫn cái thói ấy, có thể nói bơn bớt được không?" Triệu Ánh Thu dở khóc dở cười, cô sợ Tần Vũ hỏi này hỏi nọ, rồi nói câu gì đó không nên nói thì khổ.

"Nè nha, mình nói có mỗi hai câu cũng không được à? Cậu bao đồng quá đấy." Tần Vũ bĩu môi: "Mình cũng chỉ hỏi thôi, có mất miếng thịt nào đâu?"

"Thôi, kệ cậu đấy." Giờ Triệu Ánh Thu quả là khóc không ra nước mắt. Cô đành bó tay với cô bạn thân hài hước này.

"Hì hì." Tần Vũ cười tinh nghịch: "Anh Diệp Thiên, em..."

Nhưng cô mới nói được một nửa thì chiếc xe bỗng rung lắc dữ dội. Hai cô gái không đề phòng gì cả, đầu va phải cửa kính xe, hét lên vì đau.