Diệp Thiên nhìn về phía xa xăm. Anh không lên tiếng, Tô Thuỵ Sinh và Tô Thanh Thanh cũng không nói gì.
Một lúc sau Diệp Thiên mới quay người lại, sắc mặt vẫn không chút biểu cảm: “Đi thôi.”
Nói xong, anh nhấc bước đi trước.
Cảnh này đến Tô Thuỵ Sinh cũng có thể nhìn ra Diệp Thiên có tâm sự. Với thân phận và địa vị của Diệp Thiên thì việc khiến anh phải ưu lo sầu thì thật sự không nhiều.
Hai chiếc xe một trước một sau lần lượt rời đi và nhanh chóng tiến vào núi Thiên Khuyết.
Trên núi Thiên Khuyết, mọi thứ vẫn vậy. Dù con trai đau đớn đến chết đi sống lại nhưng Tôn Minh Đức vẫn không dám làm gì. Vì ông ta biết chỉ cần nhất cử nhất động của ông ta thì cái chờ đợi nhà họ Tôn sẽ chỉ là kiếp nạn.
Gia đình ba người nhà Diệp Kính Sơn hiện tại cũng đang mong ngóng. Còn về Tiểu Vũ Mao, bọn họ cũng rất thích cô bé. Chỉ cần không trông thấy cô bé là không tài nào yên tâm.
Cuối cùng thì hai chiếc xe cũng lần lượt dừng lại, trông thấy Tiểu Vũ Mao trong lòng Tô Thanh Thanh, Diệp Kính Sơn và Vương Tú Cầm mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Na càng vui mừng hơn cả, cô ôm lấy Tiểu Vũ Mao rồi thơm cô bé không ngừng. Cô ấy thực sự đã bị doạ cho hết hồn.
“Cậu Diệp…”
Tôn Minh Đức ngồi đến mức tê cả chân, nhìn chằm chằm vào Diệp Thiên.
Chỉ đáng tiếc, Diệp Thiên không quan tâm đến ông ta, cũng không chào hỏi ai mà đi thẳng vào trong biệt thự.
“Chuyện này…” Tôn Minh Đức thấp thỏm, vị này không phải muốn đuổi cùng giết tận sao?
“Được rồi, các người đi đi, sau này phải chú ý. Nếu còn có lần sau thì không ai cứu được các người đâu.”
Tô Thuỵ Sinh xua tay, trong lòng anh cũng vô cùng hỗn loạn, anh vẫn luôn có một dự cảm chẳng lành.
“Nhưng…” Diệp Thiên không lên tiếng, anh vẫn còn chưa chắc chắn.
“Được rồi, bảo ông đi thì ông yên tâm đi đi, cứ dây dưa lằng nhằng thì không cần đi nữa.” Tô Thuỵ Sinh mất bình tĩnh.
“Vâng, vâng, vâng.” Tôn Minh Đức như được đại xá, lúc này ông ta mới đứng dậy.
“Lần này may là có cậu, đợi về thủ đô tôi mời cậu uống rượu.” Nói xong, ông ta không dám chậm trễ, ôm đứa con vội vàng rời đi.
Tô Thuỵ Sinh nhếch miệng lạnh lùng, chỉ coi ông ta như phát rắm đánh đi.
Anh ta quay người đi vào biệt thự cùng Tô Thanh Thanh nhưng lại thấy Tô Thanh Thanh quay người đi trợn mắt nhìn mình với vẻ mặt giận dữ.
“Này, anh đi vào trong với em làm gì? Ở đây không có phòng nào cho anh đâu.”
Cô nha đầu này lại ăn nhầm thuốc gì đây.
Tô Thuỵ Sinh xua tay một cách bất lực: “Anh vào trong ngồi một lát không được sao? Vả lại đây không phải là nhà của em, em có quyền ở đây sao.”
Nói xong, anh ta đi vào, Tô Thanh Thanh không buông tha cho anh ta, đứng chặn trước cửa.
“Hừ, không phải nhà em thì sao, em nói không được vào thì anh không được vào.”
Trông dáng vẻ hung dữ của Tô Thanh Thanh, Tô Thuỵ Sinh không biết phải nói thế nào cho phải.
“Ê, ê anh là anh của em đấy. Có kiểu nói chuyện với anh trai mình thế sao?”
Vừa nghe câu vừa rồi, miệng Tô Thanh Thanh càng nhếch lên cao hơn.
“Anh còn biết anh là anh em à. Thế vừa rồi sao anh còn nói giúp tên họ Mạnh đó?”
Hoá ra là vậy!
Tô Thuỵ Sinh dở khóc dở cười: “Đó là vì anh…”
“Hừ, em không quan tâm anh thế nào, em bảo không được vào thì anh không được vào.”
Tô Thanh Thanh hừ một tiếng, cô ngang ngược đẩy Tô Thuỵ Sinh ra ngoài, sau đó đóng rầm cửa lại.
“Cô nha đầu này.” Tô Thuỵ Sinh cười đau khổ.
Mặc dù anh ta là anh họ của Triệu Thuỵ nhưng từ nhỏ đã lớn lên cùng Tô Thanh Thanh. Với một cô em lanh lợi tinh quái này của mình, anh ta không còn cách nào đối phó.
Anh ta bất lực, chỉ có thể đưa người trời khỏi núi Thiên Khuyết.
Bên trong biệt thự, chỉ trông thấy chiếc xe của Tô Thuỵ Sinh đi xa. Triệu Thuỵ cười hi hi, khoé miệng nhếch lên, lúc này mới đi về phòng ngủ.
Không biết là do Tiểu Vũ Mao quá mệt hay do bị doạ phát sợ mà đã ngủ ngon từ lúc nào.
Tô Thanh Thanh xót xa sờ trán cô bé, cầm quần áo đi giặt.
Cô liếc mắt thấy Diệp Thiên đang đứng cạnh cửa sổ ngây người ra. Bóng người chìm trong im lặng khiến trái tim Tô Thanh Thanh đau lòng.
Anh ấy còn đang nghĩ về chuyện đó sao? Tô Thanh Thanh thở dài, cô đi về phía phòng tắm.
Bên ngoài cửa sổ màn đêm dần buông xuống, những chiếc đèn bắt đầu nhấp nháy còn Diệp Thiên vẫn đứng đó hồi lâu.
Có những chuyện dù đã đè nén trái tim người ta hơn hai mươi năm nhưng người mạnh mẽ như Diệp Thiên cũng vĩnh viễn không sao có thể quên được.
Lâm Tú Tuyết thực sự là người nhà họ Lâm sao? Hai mươi bảy năm trước rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Người cha vô trách nhiệm của mình rốt cục là ai? Một loạt câu hỏi cứ thế hiện lên khiến Diệp Thiên hoang mang.
Nếu đến những chuyện này mà anh không làm rõ được thì làm sao có thể nói đến chuyện tề gia trị quốc bình thiên hạ? Và có tư cách gì để được xưng là Lăng Thiên Chiến Thần?
Anh thở dài, bao nhiêu năm rồi trái tim Diệp Thiên mới hỗn loạn như vậy.
Tiếng động nhẹ đẩy cửa, một mùi hương thoang thoảng bay vào. Không cần nhìn Diệp Thiên cũng biết người tới là ai.
“Không còn sớm nữa, anh cũng mệt rồi chứ? Anh ngủ sớm đi.” Giọng nói dịu dàng vang lên, Diệp Thiên lắc đầu quay người định nói gì đó nhưng đột nhiên ngây ra.
Lúc này Tô Thanh Thanh mới tắm xong chỉ khoác chiếc áo choàng tắm, để lộ da làn da trắng như tuyết ở cổ.
Đôi chân dài tuyệt đẹp để lộ ra ngoài, dưới ánh đèn chiếu vào như càng thêm trắng hơn.
Thân hình tuyệt đẹp ẩn hiện dưới chiếc áo choàng, mái tóc búi cao thêm vào đó là khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời mang theo sức hút khó mà cưỡng lại. Dù là Diệp Thiên thì cũng khó tránh khỏi thở gấp.
“Ừm, anh biết rồi.” Diệp Thiên trả lời, cố ý né tránh ánh mắt của Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh đỏ mặt nhưng cô ấy lấy hết dũng cảm bước vào. Còn phản ứng của Diệp Thiên lại khiến cô vô cùng hài lòng.
“Hôm nay anh khiến em sợ chết đi được. Hừ, phạt anh hôm nay phải ngủ sớm một chút, nếu không cẩn thận em đánh anh đấy.” Tô Thanh Thanh nhếch miệng, bước lên trước một bước rồi vỗ một cái vào trước ngực Diệp Thiên.
Mùi hương quyến rũ quyện tới như khiêu khích Diệp Thiên. Diệp Thiên chỉ sợ Tô Thanh Thanh cử động mạnh một chút là chiếc áo choàng sẽ tuột ra khỏi người.
“Em ngủ trước đi, anh đi tắm cái đã.” Mắt Diệp Thiên hơi chớp, anh vội lấy quần áo rồi vội vàng chuồn khỏi phòng.
“Hi hi, không ngờ anh cũng có lúc thảm hại thế này.” Tô Thanh Thanh ở phía sau cười khúc khích khiến Diệp Thiên càng bối rối hơn.
Trên đời này người có thể khiến Diệp Thiên bỏ chạy cũng chỉ có duy nhất một mình Tô Thanh Thanh.
“Hừ, xem anh làm sao có thể chạy thoát khỏi bàn tay em.” Tô Thanh Thanh cười yểu điệu, ánh mắt đảo đi đảo lại, mặt cô đỏ ửng lên.
Nước ấm xối vào người mới khiến Diệp Thiên như tỉnh táo lại. Anh sấy khô tóc thì thấy đèn ở phòng Tô Thanh Thanh đã tắt rồi, anh nghĩ rằng cô đã ngủ nên quay người về phòng.
Diệp Thiên mặc quần đùi nằm thoải mái trên giường. Vừa lật người sang đột nhiên va vào tấm thân nóng hổi.
Diệp Thiên giật mình, nhảy dựng lên khỏi giường. Anh lật chăn ra, chỉ thấy Tô Thanh Thanh đang cuộn tròn trong đó, mắt nhắm lại, mặt thì đỏ bửng.
“Em, em sợ, không dám ngủ một mình.”