Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 150: Bản đồ Chiến đấu Thanh Long




"Thưa anh, tất cả thành viên của Bạch Cốt Hội đều đã bị bắt, xin anh hãy ra chỉ thị!"

Trong điện thoại, Lâm Khuê hào hứng báo cáo!

Thân là trợ thủ đắc lực của Diệp Thiên, Lâm Khuê đương nhiên không thể bị mê hoặc bởi kế điệu hổ li sơn của Tô Vân Nhi.

Sở dĩ lúc trước rời đi, một mặt là diễn kịch, mặt khác đương nhiên là đến Việt Thành để chỉ đạo việc thanh trừng!

"Rất tốt! Giao người cho Phùng Quân đi, cậu về Bắc Dã một chuyến, nói với bác Tô, trong quãng thời gian này nhất định phải đề cao cảnh giác, không thể để cho Bạch Cốt Hội có bất cứ cơ hội nào!"

Giọng của Diệp Thiên trầm thường, nói xong, hình như còn nhớ ra điều gì đó.

"Đúng rồi, nhân tiện, tới chiến khu Bạch Hổ và Chu Tước một chuyến, nói với Bạch U và Chu Hoàng, qua vài ngày nữa, tôi sẽ tự mình đến khảo sát hai đại chiến khu!"

"Vâng!"

Lâm Khuê đáp lời, vội vã đi làm ngay!

Đặt điện thoại xuống, Diệp Thiên nhìn một lượt trong phòng, từ chiến khu Huyền Vũ trở về, đã là hai giờ sáng rồi.

Tô Thanh Thanh vẫn đang ngủ, còn Tiểu Vũ Mao vẫn đang ở chỗ của Diệp Na.

Nhưng Diệp Thiên lại không buồn ngủ, lặng lẽ ngồi ở ghế sôfa, dường như là đang chờ đợi điều gì đó!

Cuối cùng, không lâu sau, cửa phòng cũng nhẹ nhàng bị mở ra, Lang Thiên sải bước đi vào!

Tiện tay, ném một gã đàn ông đang sống dở chết dở xuống đất!

"Thưa anh, Tô Vân Nhi đã tháo chạy về phương Bắc rồi!"

Thấy Diệp Thiên gật đầu, anh ấy chỉ vào người trên mặt đất rồi nhẹ nhàng nói!

"La Bình, một trong những tên phụ trách chính của hoạt động lần này, phương Bắc là do hắn trấn giữ! Trước đây vẫn luôn ở chiến khu Thanh Long, cuối năm ngoái đã chủ động xin được điều tới chiến khu Huyền Vũ!"

Nói xong, Lang Thiên mới kính cẩn, thẳng lưng đứng sau Diệp Thiên, như thể vệ sĩ vậy!

"Có chút thú vị!"

Đang nói, tay phải bỗng chạm vào ly nước trên bàn, khiến nó đổ nhào, hắt hết cả nước ấm lên người La Bình!

"Khụ khụ! Đây là đâu, sao tôi lại ở đây?"

La Bình đột nhiên tỉnh dậy, nhìn xung quanh, cả người lờ mờ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Lang Thiên đứng gần đó, đột nhiên hắn nhe răng trợn mắt, bộ dạng rất hung dữ!

"Chết tiệt, lại là tên tiểu tử nhà mày, mày biết tao là ai không hả? Còn dám bắt tao? Tao giết mày?"

Nói rồi, hắn ta vô thức móc móc thắt lưng, nhưng lại trống rỗng, lúc này mới có chút sợ hãi!

"Nói đi, đồng bọn của ông là ai, lòng kiên nhẫn của tôi cũng có hạn thôi!"

Thấy Diệp Thiên lạnh giọng, La Bình lúc này mới để ý tới tới anh.

"Mày lại là đứa nào? Đồng bọn gì chứ, tao không hiểu mày đang nói cái gì!"

Nói xong, hắn ta liền đứng lên, định đi ra ngoài!

"Tôi khuyên ông nên ngoan ngoãn ở lại đây thì hơn!"

Lang Thiên lạnh lùng lên tiếng, nhưng La Bình vờ như không nghe thấy, vẫn sải bước ra ngoài!

"Đúng là không biết điều!"

Ánh mắt của Lang Thiên lạnh tạnh, lập tức tiến tới trước mặt La Bình, chặn đứng lối đi của hắn ta!

"Mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, tao là người của chiến tướng Huyền Vũ đấy, dựa vào mày mà đủ tư cách ra lệnh cho tao!"

La Bình tuy bên ngoài mạnh miệng, nhưng trong lòng vẫn có chút dè dặt!

"Cút ra cho tao!"

Hắn trừng mắt nhìn Lang Thiên, đang định nhân cơ hội bỏ trốn!

Thì cũng chính vào lúc này, Lang Thiên lớn tiếng hắng giọng.

Giáng cho hắn ta một cái bạt tai, không chút phòng bị, La Bình bị tát tới nỗi quay cả nửa vòng trên mặt đất!

Còn chưa kịp định thần lại, lại bị Lang Thiên đạp cho một phát bay khỏi chỗ!

Khuỵch, La Bình lập tức quỳ rạp xuống đất, đầu gối đụng vào nền đất khiến hắn ta đau đến nghiến răng nghiến lợi, rơi cả mồ hôi lạnh!

"Chúng mày thế này là phạm pháp đấy, tao sẽ trình báo với chiến tướng Huyền Vũ, ngài ấy nhất định sẽ rút gân lột da chúng mày!"

La Bình quỳ rạp dưới mặt đất không đứng nổi dậy, sắc mặt tối sầm xuống!

"Tiên sinh hỏi điều gì, thì ông ngoan ngoãn mà trả lời! Bằng không, tôi cũng không ngại chặt đầu ông đâu!"

Lang Thiên mặt vô cảm, nhưng những lời anh nói ra lại khiến cho La Bình được phen kinh hãi!

"Nói tôi biết, ngoài ông ra, Bạch Cốt Hội còn xếp đặt bao nhiêu người ở chiến khu Thanh Long!"

Diệp Thiên ngẩng đầu lên, từ tốn hỏi lại lần nữa, anh đã không còn đủ lòng kiên nhẫn nữa rồi!

"Tao không biết mày đang nói cái gì!"

La Bình nghiến răng, cúi gầm đầu xuống, ánh mắt lóe sáng!

"Không muốn nói đúng không? Được!"

Diệp Thiên khẽ lắc đầu: "Cắt lưỡi hắn ta đi, giữ lại cũng vô ích!"

Giọng điệu lạnh tanh khiến La Bình run bắn người!

Còn chưa kịp nói gì, hắn đã bị bàn tay phải của Lang Thiên thọc một phát, nỗi đau đớn tới cùng cực lan ra từ trong miệng, muốn kêu lên, nhưng lại chỉ có thể phát ra được những tiếng khè khọ, miệng chỉ toàn là máu!

La Bình bịt chặt lấy miệng, vùng vẫy, lăn qua lăn lại trên mặt đất, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh hãi!

Hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng, Diệp Thiên và Lang Thiên lại quyết đoán như vậy, nói cắt là cắt, đến cơ hội xin tha thứ cũng không có!

"Chỉ là một đám tạm nham mà thôi, cho dù không nói, tôi hoàn toàn cũng có thể điều tra ra! Còn ông, chuẩn bị mà ở trong tù tới suốt đời đi!"

Diệp Thiên lạnh lùng liếc hắn ta một cái, vừa khua tay, liền có người bước vào, lôi La Bình đi!

"Thưa ngài, phải xử trí hắn ta thế nào?"

Nghe thấy câu này, ánh mắt Diệp Thiên lạnh tanh trong giây lát: "Tôi một chút cũng chẳng lấy gì làm thích thú với mấy tên nội gián! Chặt tay chân rồi ném vào tù! Còn nữa, loan tin này ra bên ngoài, để tôi xem thử, Bạch Cốt Hội sẽ có phản ứng gì! "

Sở dĩ Diệp Thiên để Tô Vân Nhi đi đương nhiên là để bắt được nội gián ẩn núp trong chiến khu Huyền Vũ!

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Tô Vân Nhi muốn trốn, nhất định sẽ quay về chỗ của đồng bọn để trốn, còn người giúp cô ả trốn chạy, chính là La Bình!

Lang Thiên bám theo, cũng vừa khéo tóm được!

Còn Tô Vân Nhi, chạy thì cứ chạy!

Không ảnh hưởng đến đại cục!

"Vâng!"

Lang Thiên đáp lại, đang định đi làm việc, thì lại bị Diệp Thiên gọi lại!

"Để Diệu Dương đi giải quyết là được rồi, cậu còn có việc quan trọng hơn cần làm!"

Trong lúc đang nói, Diệp Thiên cầm lên một cuộn giấy da mang từ chiến khu Huyền Vũ về!

Nhẹ nhàng mở ra, tranh vẽ không to, cuộn giấy cũng đã cũ nát, nhưng lại có cảm giác uy nghiêm!

Ở trên, nhiều chỗ được đánh dấu chi chít!

Nếu là một người bình thường, dù cho có nghiên cứu cả tám năm mười năm, cũng chưa chắc xem hiểu được.

Nhưng Lang Thiên mới liếc nhìn qua, vẻ mặt đột nhiên thay đổi!

"Đây là, bản đồ chiến đấu Thanh Long? Nhưng tại sao thứ này lại ở đây?"

Lang Thiên thật khó để tưởng tượng, thứ quan trọng như vậy, không nằm ở chiến khu Thanh Long mà lại xuất hiện ở đây!

Nhìn vào bản đồ chiến đấu, Diệp Thiên hít một hơi, trong lòng đã được giác ngộ phần nào!

Năm đó, Liễu Như Sơn và Thanh Long tranh giành nhau chức vị chiến tướng Thanh Long.

Vốn tưởng, Liễu Như Sơn là người có hi vọng nhất ngồi vào chức vị đó, không ngờ, ông ta lại phát hiện ra trong số cán bộ cấp cao của chiến khu Thanh Long có tồn tại nội gián, chỉ là không dám chắc là kẻ nào!

Vì để chắc chắn, ông ta đã cùng với Thanh Long diễn một vở kịch!

Thanh Long trở thành chiến tướng Thanh Long nhằm đánh lạc hướng, còn Liễu Như Sơn lại mượn danh nghĩa giải ngũ, mang bản đồ chiến đấu tới Dung Thành!

Cứ nghĩ rằng kế hoạch đã vẹn toàn, không ngờ vẫn bị phát hiện!

Việc tiếp sau lại càng dễ giải thích, Bạch Cốt Hội hao công tổn trí tiêu diệt nhà họ Liễu, nhưng lại không ngờ được rằng, hoa văn trên người Liễu Như Sơn không phải là tấm bản đồ chiến đấu thật.

Còn về tấm bản đồ chiến đấu Thanh Long thật, từ lâu đã được Liễu Như Sơn giao lại cho Chung Hoài Viễn!

Bản đồ chiến đấu Thanh Long, ghi lại tất cả những bí mật của chiến khu Thanh Long, đặc biệt là cách bài trí chiến lược!

Nếu như bị Bạch Cốt Hội cướp được, hậu quả, thực không thể tưởng tưởng!