Lăng Thiên Chiến Thần

Chương 122: Chiến thắng trong tầm tay




"Sự tan vỡ của tứ đại gia tộc thực sự đã tác động không hề nhỏ tới nền kinh tế của Dung Thành, nhưng đó là một khởi đầu mới! Nếu không, cứ luôn xem tứ đại gia tộc là trung tâm, nghe theo tứ đại gia tộc để điều khiển huyết mạch kinh tế của Dung Thành, thì làm sao có thể tiếp tục phát triển?”

"Còn bây giờ, đến thời khắc then chốt, nếu như Dung Thành muốn thoát khỏi ràng buộc, muốn tiếp tục phát triển, vậy thì phải tiến hành cải cách! Mặc dù tôi mới đến Dung Thành, cũng chưa có đóng góp gì, nhưng mà tôi có nguồn lực tài chính, có nguồn lực này là đủ rồi!"

Nói đến đây, Tô Thanh Thanh càng thêm tự tin hơn, tiếng nói chuyện cũng to hơn rất nhiều!

"Nếu như đến bây giờ mọi người vẫn chỉ muốn tranh giành quyền lực, đấu đá lẫn nhau! Thì xin nói thẳng, nếu như tôi không ngồi được vào vị trí này, Dung Thành có sụp đổ, tôi quay về thủ đô là được rồi! Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách! Tôi chẳng sao cả! Ngược lại các ông, chỉ sợ là sẽ khuynh gia bại sản thôi! "

Nói xong, Tô Thanh Thanh buông lỏng tay, nhẹ nhàng ngồi xuống!

Ngay lập tức, cả phòng họp đều im phăng phắc!

Không ai nghĩ rằng Tô Thanh Thanh lại nói ra những lời như vậy!

Thậm chí là cũng có chút đạo lí!

Nên làm thế nào đây?

Mọi người đồng thời nhìn Tô Trần Vân!

"Tôi cho rằng"

Một thành viên hội đồng quản trị ủng hộ Tô Thanh Thanh đang định lên tiếng.

"Choang!"

Cốc nước trong tay Tô Trần Vân vô tình rơi xuống đất, vỡ vụn!

Cũng khiến cho người kia im bặt luôn!

"Chủ tịch Lí có gì muốn nói sao?"

Tô Trần Vân ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn ông ta!

"Không, không có!"

Người kia lắc đầu rồi cúi đầu trong im lặng!

Lúc này, càng không có ai dám lên tiếng!

"Nếu đã như vậy, thì chúng ta hãy giơ tay biểu quyết thôi!"

Tô Trần Vân lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt bình tĩnh tới mức đáng sợ!

Ngay cả ông ta cũng không ngờ Tô Thanh Thanh yếu đuối là thế, lại có thể nói ra những lời như vậy!

Vậy thì, chi bằng trực thẳng thắn một chút!

Chỉ cần số người phản đối hơn nửa, thì chức hội phó này sẽ không bao giờ thuộc về Tô Thanh Thanh!

"Những ai đồng ý Tô Thanh Thanh trở thành hội phó, xin giơ tay!"

Một giây, hai giây.

Dưới ánh mắt đầy mong chờ và lo lắng của Tô Thanh Thanh, quả nhiên không có ai dám giơ tay!

Đến cả Chu Hiền, trong mắt cũng tràn đầy sự đấu tranh!

Trong nháy mắt, sắc mặt của Tô Thanh Thanh có chút khó coi!

Trong phòng họp, có đến bốn, năm người đang đổ mồ hôi lạnh trên trán.

Họ đã nhận được chỉ thị của thị trưởng, nếu như bây giờ lại im lặng, có phải là sẽ có chút vô lý không?

Bọn họ nghiến răng, lòng hạ quyết tâm, đang định miễn cưỡng dơ tay, thì Tô Trần Vân lại lần nữa lên tiếng!

"Thật đáng tiếc, cô Tô, hình như không có ai tán thành cô lên làm hội phó!"

Tô Trần Vân buông lỏng hai tay, giọng điệu rất mỉa mai!

Rõ ràng, ông ta đã chiến thắng!

Tô Thanh Thanh nghiến răng, mặt cô nóng ran đỏ ửng lên!

"Vẫn chưa chắc đâu, ông phải để những người không tán thành giơ tay nữa chứ? Lỡ may họ đều bỏ phiếu trắng thì sao?"

Tô Thanh Thanh không cam tâm!

Diệp Thiên, rốt cuộc anh đang làm gì vậy?

"Được thôi, vậy tôi sẽ làm cô thỏa mãn!"

Tô Trần Vân lắc lắc đầu trong chiến thắng.

"Không đồng ý, cũng mời giơ tay lên!"

Tô Trần Vân vừa dứt lời, La Diểu liền giơ tay phải lên.

Tiếp đó, có sáu người trong ban chủ tịch cũng giơ tay lên.

Sự tương phản trước sau khiến sắc mặt của Tô Thanh Thanh cực kì khó coi!

"Giờ được rồi chứ?"

Tô Trần Vân dựa lựng vào ghế sofa, nở nụ cười đắc ý.

Tô Thanh Thanh không trả lời, trong lòng không biết đã mắng Diệp Thiên bao nhiêu lần rồi!

Tên Diệp Thiên không đáng tin này, sự sắp xếp của anh ấy là để cô mất mặt sao?

Tô Trần Vân nhếch miệng tỏ vẻ đắc ý!

Nhưng lại không phát hiện ra rằng một thành viên trong hội đồng quản trị ủng hộ ông ta đang dí sát điện thoại bên tai, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi!

"Vương Học Quân, Chủ tịch Tập đoàn Vương thị! Ba năm trước, vì một hạng mục, đã bắt cóc gia đình ba người của đối thủ cạnh tranh! Còn hãm hiếp rồi diết hại vợ của đối phương! Sau đó ông ta đã dựa vào quan hệ và việc này cũng không còn được truy cứu nữa!"

Giọng nói lạnh tanh trong điện thoại khiến Vương Học Quân run lẩy bẩy!

"Sao cậu biết? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Vương Học Quân hạ giọng, ngữ khí đầy sợ hãi và kinh ngạc!

"Ông không cần phải biết những điều này! Ông chỉ cần nhớ rằng nếu hôm nay Tô Thanh Thanh không ngồi vào được ghế hội phó, vậy thì tất cả bằng chứng của vụ việc kia sẽ xuất hiện trên bàn làm việc của thị trưởng!"

"Tút tút tút!"

Điện thoại vừa tắt, khuôn mặt của Vương Học Quân lập tức tái nhợt đi, tay run lẩy bẩy, đến điện thoại cũng cầm không vững!

"Lão Vương, có chuyện gì với ông vậy?

Thi Kiến An, CEO của Tập đoàn xây dựng đứng bên cạnh nhìn một cách đầy khó hiểu.

Lão già này không phải tối qua làm việc quá sức rồi đấy chứ?

Đang muốn trêu một chút, không ngờ điện thoại của ông ta đột nhiên rung lên.

Nhìn thấy số lạ, ông ta liền lập tức cúp máy ngay!

Nhưng vài giây sau, số điện thoại ấy lại gọi tới!

"Gọi gì mà gọi, không biết ông mày đang họp sao?

Trong lúc nói chuyện, ông ta mắng một cách đầy giận dữ, đang định cúp máy, thì lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên!

"Thi Kiến An, năm ngoái, con trai của ông đột nhiên ra nước ngoài du học, là vì trong lúc say rượu lái xe đâm chết người đúng không?"

Roẹt!

Thi Kiến An lập tức xây sẩm mặt mày, áp chặt xuống ống nghe điện thoại, ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai chú ý mới hạ giọng trả lời!

"Cậu là ai? Cậu biết điều gì rồi?"

"Thi Kiến An, ông thật là không đơn giản chút nào, tìm người tới nhận tội thay cho con trai thì không nói làm gì, đằng này rõ ràng đã đồng ý đưa một trăm vạn, cuối cùng chỉ đưa có mười vạn, lại còn làm cho gia đình người ta tan cửa nát nhà!"

"Cho nên dù ông và con trai ông có bị bắn chết cũng không quá đáng!"

Tí tách!

Từng giọt mồ hôi lạnh trên trán của Thi Kiến An rơi xuống!

Thi Kiến An nghiến răng, sắc mặt vô cùng khó coi!

Vụ này ông ta đã làm vô cùng bí mật, ngay cả người trong nhà cũng không biết!

Thì làm thế nào mà chàng trai này lại biết?

Chết tiệt!

"Muốn gì thì nói thẳng ra đi, cậu muốn bao nhiêu tiền tôi đều cho!"

Thay vì sợ hãi hoảng loạn, Thi Kiến An lại vô cùng bình tĩnh.

Nếu đối phương đã gọi cho ông ta thì tức là vẫn còn chỗ muốn thương lượng!

"Tiền? Nó chẳng có nghĩa lí gì với tôi cả!" Ngữ khí của đầu dây bên kia vẫn lạnh lùng như vậy!

"Vậy cậu muốn gì?" Giọng Thi Kiến An run rẩy, có cảm giác như sắp phát điên!

"Rất đơn giản, giúp Tô Thanh Thanh trở thành hội phó!"

Gì cơ?

Thi Kiến An ngây người ra, còn tưởng mình đã nghe nhầm!

"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?"

"Ông không còn nhiều thời gian nữa đâu, tự cứu lấy mình đi!"

Điện thoại vừa cúp, Thi Kiến An cúi gầm mặt, không nói một lời nào!

Không khác gì tình trạng của Vương Học Quân!

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tất cả các thành viên trong ban chủ tịch trước đây ủng hộ Tô Trần Vân, người nào người nấy giống như bị trúng tà vậy.

Sau khi nghe điện thoại xong liền cúi gầm mặt xuống, toàn thân run rẩy.

Bộ dạng giống như gặp phải ma vậy!

Thấy vậy, những người bên cạnh mặc dù có phần ngạc nhiên.

Nhưng dù sao cũng là hai phe đối nghịch, nên chẳng hỏi nhiều!

"Cô Tô, thật đáng tiếc, đây là quyết định của thương hội, tôi cũng không còn cách nào khác!"

Tô Trần Vân giơ tay tỏ vẻ đáng tiếc, thấy chiến thắng trong tầm nay nên hoàn toàn không chú ý tới sự thay đổi của những xung quanh

Tô Thanh Thanh nghiến răng, không nói một lời.

Giờ phút này, chỉ có thể cầu nguyện sẽ có phép màu xảy ra mà thôi.